“Khoảng thời gian này, Tô Nhã Linh có thể thuận buồm xuôi gió như vậy là bởi vì có Bảo Kỳ Vương đứng phía sau ủng hộ, em muốn lợi dụng cơ hội này để nói cho Bảo Kỳ Vương biết Tô Nhã Linh là loại đàn bà như thế nào!”
“Chỉ cần Bảo Kỳ Vương không ủng hộ Tô Nhã Linh nữa thì chúng ta sẽ có thể đối phó với loại con hoang đó một cách táo tợn hơn!”
Nghe thấy lời này, Triệu Hải Yến khó có thể che đậy được sự phấn khích: “Đan Đan, chiêu này của con hay đấy, đứa con rơi Tô Nhã Linh cho rằng chúng ta không thể tiếp cận được với Bảo Kỳ Vương nên mới trắng trợn vô liêm sỉ như thế”.
“Thế nhưng cô ta lại quên mất rằng chúng ta có cậu chủ Trần Sơn, Bảo Kỳ Vương dám không nể cậu chủ Trần Sơn được sao?”
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Triệu Hải Yến và Tô Đan Đan, Trần Sơn quả thực hơi khó xử.
“Sắp xếp công việc cũng không thành vấn đề, nhưng mới đầu chỉ có thể bố trí làm nhân viên công tác cơ sở, dù gì…”
“Cậu chủ Trần Sơn, cậu yên tâm, chúng tôi hiểu đạo lý này, dù sao thân phận của cậu cũng đặc biệt, chuyện gì cũng phải kín tiếng”.
Dứt lời, Triệu Hải Yến liếc nhìn Tô Đan Đan: “Đan Đan, ngày mai tới tập đoàn Bảo Kỳ nhất định phải biểu hiện cho tốt, không được làm mất mặt cậu chủ Trần!”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi!”
Sau khi gật đầu, Tô Đan Đan ôm chặt lấy cánh tay Trần Sơn rồi tựa đầu lên vai hắn: “Anh Trần Sơn, có anh tốt thật đấy! Ngày mai em sẽ biểu hiện thật tốt!”
Lúc Tô Đan Đan còn đang nghĩ xem có cách nào để bôi nhọ Tô Nhã Linh trước mặt Bảo Kỳ Vương hay không thì Tô Nhã Linh đang đi dạo ở vườn hoa của khu dân cư với Trần Bảo Kỳ, tâm trạng của cô không được tốt lắm.
Khuôn mặt Tô Nhã Linh có vẻ u sầu, bước chân chậm rãi, không nhịn được quay sang nhìn Trần Bảo Kỳ mấy lần.
Cô bất lực, trong lòng nảy sinh mong ước xa vời, nếu Trần Bảo Kỳ thật sự là Bảo Kỳ Vương thì tốt biết bao!
Nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Trần Bảo Kỳ chỉ là một người không có nghề nghiệp ổn định vừa mới ra tù, còn Bảo Kỳ Vương lại là một chiến thần cao quý, không gì không làm được.
Trần Bảo Kỳ và Bảo Kỳ Vương hoàn toàn không thể là người cùng một thế giới.
Nghĩ tới đây, cô thở dài, mờ mịt nhìn Trần Bảo Kỳ: "Ngày mai, tôi phải làm thế nào đây?"
"Tôi nghe nói, lúc trước cậu chủ Trần từng nói muốn chặn đứng đường làm ăn nhà máy gạch của chúng ta”.
"Đối với anh ta mà nói, chặn đường sống của chúng ta dễ như trở bàn tay thôi”.
Trần Bảo Kỳ cười nhạt: "Không cần lo lắng, anh ta không có năng lực đó đâu, ngày mai anh ta sẽ bị tập đoàn Bảo Kỳ đuổi việc”.
Nghe thấy câu trả lời của Trần Bảo Kỳ, vẻ mặt Tô Nhã Linh hơi mất tự nhiên: "Tập đoàn Bảo Kỳ là do anh quyết định sao?"
"Đương nhiên!"
Lần này, Trần Bảo Kỳ không giấu giếm.
Nhưng sự thẳng thắn của anh lại khiến Tô Nhã Linh liên tục lắc đầu.
"Bảo Kỳ, sau này đừng đùa như vậy nữa”.
Nói xong, cô tiếp tục đi về phía trước.
.
Danh Sách Chương: