Tô Nhã Linh chợt lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.
Cô vẫn không hề quên dáng vẻ kiêu căng phách lối ngày hôm qua của hai người họ.
Nhưng cứ cho là Lý Hạo đã bị cấm vận thì chuyện này có liên quan gì đến cô chứ?
"Nhã Linh, cầu xin cô giúp đỡ, nhờ cô nói khéo với Bảo Kỳ Vương để anh ấy tha cho chúng tôi, được không?"
Châu Tư Nhã vừa nói vừa khóc nức nở: "Nhã Linh, chuyện hôm qua chúng tôi thật lòng xin lỗi cô, mong cô nể tình chúng ta từng là bạn cùng phòng hồi đại học, tha cho tôi, được không?"
Lý Hạo cũng cất lời van xin: "Cô Tô, cầu xin cô nói khéo với Bảo Kỳ Vương tha cho tôi một con đường sống!"
"Chỉ cần hai người tha thứ cho tôi, bắt tôi làm gì cũng được!"
Nghe đến đây, Tô Nhã Linh cũng chợt hiểu ra người cấm vận Lý Hạo chính là Bảo Kỳ Vương.
Đúng là chẳng liên quan gì đến Trần Bảo Kỳ cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Nhã Linh hơi hụt hẫng.
Còn Tần Nhược Hà mừng thầm, sải bước lên trước nhìn Lý Hạo.
"Ý của cậu là, người cấm vận cậu là Bảo Kỳ Vương sao?"
"Đúng...!đúng vậy".
Đến lúc này rồi, khi nghe đến tên Bảo Kỳ Vương, Lý Hạo vẫn bất giác run lên bần bật.
Tần Nhược Hà quay sang nhìn Tô Nhã Linh, hỏi: "Con thấy chưa, giờ thì con tin là mẹ nói đúng rồi chứ?"
"Sao hai người lại ở đây?"
Ngay khi Tô Nhã Linh không biết nên trả lời như thế nào, chợt có một giọng nói đầy khó chịu vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, Lý Hạo và Châu Tư Nhã ai nấy đều sững người.
Họ biết rõ là Bảo Kỳ Vương đến!
Mặc dù sợ hãi, nhưng Lý Hạo vẫn không dám thất lễ, quay người dập đầu sát đất: "Xin lỗi, Bảo Kỳ..."
Lúc hắn đang định thốt lên tiếng "Vương" cuối cùng thì chợt cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trần Bảo Kỳ.
Lúc này anh ta mới chợt nhớ ra là không được để lộ thân phận của Bảo Kỳ Vương!
Thấy Lý Hạo và Châu Tư Nhã dập đầu van xin Trần Bảo Kỳ tha thứ, Tần Nhược Hà tròn mắt đứng lặng.
"Hai người van xin cậu ta làm gì chứ? Cậu ta đâu phải Bảo Kỳ Vương!".
Danh Sách Chương: