Trần Bảo Kỳ chính là Bảo Kỳ Vương sao?
Hắn bất giác đánh mắt sang nhìn Châu Tư Nhã đầy khó hiểu.
Lúc này, Châu Tư Nhã cũng đứng im như trời trồng.
Cô ta cũng cảm thấy khó hiểu, ai ai cũng đồn chồng của Tô Nhã Linh là kẻ vô dụng, vậy mà giờ...!
"Vào đi!"
Giọng nói của Trần Bảo Kỳ đã kéo bọn họ về với hiện thực.
Đầu óc Lý Hạo chợt trống rỗng.
Điều duy nhất mà hắn có thể chắc chắn là tương lai của hắn đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi!
Hắn từng mường tượng ra vô số cảnh tượng khi gặp Bảo Kỳ Vương, nhưng không ngờ thực tế lại thành ra như này!
"Bảo Kỳ Vương..."
Trần Bảo Kỳ huơ tay, nói: "Anh còn muốn đuổi việc tôi nữa không?"
Nghe vậy, Lý Hạo đỏ mặt tía tai, lưng toát mồ hôi lạnh, lắc đầu lia lịa, đáp: "Không...!không..."
"Vậy nếu tôi cấm vận anh, anh có ý kiến gì không?"
Trần Bảo Kỳ không lớn tiếng nhưng lại khiến Lý Hạo và Châu Tư Nhã cảm thấy cực kỳ áp lực.
Bọn họ quỳ xuống ngay trước mặt Trần Bảo Kỳ, nói: "Bảo Kỳ Vương, cũng trách chúng tôi có mắt như mù, mong anh rộng lượng giơ cao đánh khẽ cho!"
"Tôi bảo hai người quỳ à?"
Trần Bảo Kỳ khó chịu nói.
Không gian hệt như ngừng lại, vô cùng ngột ngạt.
Lý Hạo và Châu Tư Nhã run bần bật, lắp bắp nói mãi không lên lời.
"Ra ngoài đi!"
Thấy dáng vẻ run sợ của bọn họ, Trần Bảo Kỳ cũng đành buông tha.
Nếu cứ cố chấp nhặt với loại người như bọn họ thì chẳng khác nào anh đang tự làm nhục bản thân cả!
Lý Hạo và Châu Tư Nhã hệt như rũ bỏ được gánh nặng, vội vàng bò ra ngoài.
Bọn họ chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
"Chờ chút đã!"
Trần Bảo Kỳ bất ngờ cất lời dọa cho Lý Hạo và Châu Tư Nhã khiếp hồn khiếp vía.
Sau khi tin tức này được công khai, tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
.
Danh Sách Chương: