• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viêm Lương không thể xác định mối quan hệ giữa cô và Tưởng Úc Nam dù hai người đã có sự đụng chạm thân mật nhất. Liệu cô và anh có phải người yêu? Nhưng anh thậm chí chưa từng bày tỏ tình cảm với cô.

Đúng là công việc dù khó khăn đến mấy cũng dễ giải quyết hơn vấn đề tình cảm. Nghĩ mãi không ra, Viêm Lương quyết định dồn toàn bộ tinh lực vào công việc. Còn về chuyện tình cảm, khi nào gặp lại Tưởng Úc Nam, cô làm rõ cũng chưa muộn.

Vấn đề tình cảm không như ý muốn, còn công việc lại vô cùng thuận lợi. Hoạt động quảng cáo của Nhã Nhan đạt hiệu quả tốt, lượng tiêu thụ tăng ổn định, sản phẩm được người tiêu dùng tín nhiệm.

Trái ngược với Nhã Nhan, hoàn cảnh của Secret tương đối tồi tệ. Sự kiện Lệ Bạc và Secret đụng nhau về ý tưởng và sản phẩm giống nhau gây ầm ĩ trong dư luận. Viêm Lương nghe nói, bố cô nổi trận lôi đình, tức giận đến mức phải nhập viện. Cổ phiếu của Từ thị cũng bị ảnh hưởng, giảm giá trong mấy ngày liên tiếp.

Dì Lương khuyên Viêm Lương tới bệnh viện thăm Từ Tấn Phu. Cô viện cớ công việc bận rộn, từ chối mấy lần. Đối với Từ Tấn Phu, Viêm Lương từ lâu đã không còn lời nào để nói. Dù gì cô cũng đã mang tiếng bất hiếu, bất hiếu thêm một lần cũng chẳng sao.

Nghe nói Từ Tử Thanh đang điều tra xem khâu nào xảy ra vấn đề. Cả nhóm nhân viên Secret tạm thời nghỉ ngơi. Bởi Lệ Bạc công bố bộ sản phẩm kem lót Cao thanh sớm hơn Secret ba phút nên động thái của dư luận hoàn toàn có lợi cho Lệ Bạc. Trong khi đó, Từ thị đã đổ một khoản tiền cực lớn vào dự án này, vì vậy đối với Từ thị, việc giải quyết khủng hoảng có thể nói là một trận quyết chiến sống còn.

Việc hợp tác giữa Nhã Nhan và Minh Đình dần đi vào quỹ đạo. Sau buổi họp báo, lãnh đạo của Từ thị đều không ra mặt nên rất nhiều phóng viên chặn đường Viêm Lương khi cô tới trụ sở của Minh Đình dự cuộc họp.

Viêm Lương đã bị phóng viên chặn đường mấy lần, lần nào cô cũng im lặng. Đến lần thứ năm bị đám phóng viên bao vây ở bên ngoài tòa nhà Minh Đình, cuối cùng Viêm Lương cũng không chịu nổi, lên tiếng tuyên bố: “Tuy Nhã Nhan và Secret đều thuộc Từ thị nhưng từ trước đến nay, hai nhãn hiệu có ranh giới rõ ràng, không liên quan đến nhau”. Nói xong, cô liền đi thẳng.

Hôm nay, cô có cuộc họp với người phụ trách của Minh Đình Square vào lúc mười giờ, bây giờ đã là chín giờ năm mươi lăm phút, cô không muốn đến muộn vì đám phóng viên này.

Thế nhưng cánh phóng viên khó khăn lắm mới bắt được lúc Viêm Lương chịu mở miệng, đời nào bọn họ tha cho cô. Viêm Lương bị vây quanh, không thể tiến vào tòa nhà Minh Đình.

“Viêm tiểu thư, nghe nói Lệ Bạc định kiện Từ thị tội ăn cắp bản quyền, nhà phân phối ở Bắc Mỹ là Johnny Weir định rút hợp đồng?”.

Viêm Lương nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt rất khó coi. “Tôi đã nói Secret và Nhã Nhan không liên quan gì đến nhau. Tôi không nắm rõ tin tức về Secret. Cảm ơn các vị!”.

Viêm Lương đã hết sự nhẫn nại, cô đanh mặt, rảo bước. Mười mấy phóng viên bao vây, chặn đường cô. Người trợ lý định giúp Viêm Lương mở đường, nhưng vì là cô gái có thân hình nhỏ bé nên cô ấy nhanh chóng bị đám phóng viên đẩy sang một bên.

“Nghe nói sau sự cố này, Chủ tịch Từ rất thất vọng về Từ tiểu thư, thậm chí còn tức giận đến mức phải nhập viện. Đồng nghiệp của chúng tôi chụp được ảnh luật sư riêng của Từ thị hai ngày trước thường xuyên ra vào bệnh viện. Có phải Chủ tịch Từ muốn sửa lại di chúc hay không?”.

Tiếng phóng viên léo nhéo bên tai, Viêm Lương vẫn không dừng bước. Cô cúi đầu, đi nhanh về phía trước. Trợ lý của Viêm Lương ở bên cạnh không ngừng lặp đi lặp lại: “Phiền các vị tránh đường! Phiền các vị tránh đường!”.

Đám phóng viên không những không tránh đường mà còn đưa máy ghi âm đến trước mặt Viêm Lương. Cô bực tức, giơ tay gạt đi. Một tiếng “bụp” vang lên, Viêm Lương cảm thấy đầu óc quay cuồng. Theo phản xạ, cô giơ tay ôm trán.

Chiếc camera của phóng viên nào đó đã đập mạnh vào trán Viêm Lương. Cú đập đau đến mức cô loạng choạng, lùi lại vài bước. Đột nhiên có người đỡ lưng cô, giữ cô khỏi ngã. Viêm Lương đang ôm trán nên không nhìn rõ người vừa đỡ cô. Cô chỉ cảm thấy, một bàn tay của người đó đỡ lưng cô, đưa cô đi về phía trước, bàn tay còn lại che đầu cho cô.

Nhờ sự bảo vệ cẩn thận của người đó, Viêm Lương dễ dàng vượt qua đám phóng viên, đi thẳng vào tòa nhà Minh Đình. Khi hai bàn tay của người đó rời khỏi người cô, cô mới phát hiện anh ta chính là Lộ Chinh.

Trong khi Viêm Lương mặt đầy sát khí, Lộ Chinh chỉ cười cười. “Những tờ báo lớn bây giờ cũng lắm trò, chẳng khác mấy tờ báo lá cải chuyên đăng tin nhảm nhí”.

Viêm Lương quay lại nhìn. Đám phóng viên bị bảo vệ ngăn không cho vào bên trong tòa nhà Minh Đình. Dù cách một lớp cửa kính, bọn họ vẫn không ngừng chụp ảnh, cứ như chỉ cần Viêm Lương và Lộ Chinh đi cùng nhau là có thể trở thành tin tức nóng hổi.

Viêm Lương định giục Lộ Chinh lên tầng trên nhưng anh mở miệng trước: “Chúng ta lên đi, còn đứng ở đây nữa, chỉ e cô và tôi sẽ bị bọn họ viết bậy bạ”.

Viêm Lương gật đầu, đi vào thang máy.

Đến phòng họp chậm năm phút, nhưng vừa đẩy cửa đi vào, cô lập tức ngẩn người. Phòng họp trống không. Trên bàn bày đầy tài liệu và nước uống nhưng trong phòng không một bóng người, cô nghi hoặc đi đến chỗ ngồi.

Phía sau có tiếng mở cửa, Viêm Lương quay đầu, hơi bất ngờ khi thấy người đi vào không phải người phụ trách Minh Đình Square mà là Lộ Chinh.

“Lộ Tổng?”.

Lộ Chinh đảo mắt qua phòng họp không người, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh đi đến bên cạnh Viêm Lương, bỏ túi thuốc lên bàn. “Tôi bảo họ hoãn cuộc họp mười phút”.

Viêm Lương đang ngồi, thấy vậy liền đứng dậy nhưng Lộ Chinh nhanh chóng giữ hai vai cô. Cô đành ngồi im.

Lộ Chinh đứng tựa vào bàn, mở túi thuốc, lấy lọ xịt giảm đau. Anh cúi xuống định giúp nhưng cô vô thức rụt cổ. Thấy phản ứng của cô, Lộ Chinh giơ tay nâng cằm cô.

Căn cứ vào mối quan hệ của họ hiện nay, cử chỉ của Lộ Chinh tương đối tùy tiện. Anh cũng ý thức được điều này nên lập tức buông cằm cô, nhưng anh không định để cô tự xử lý vết thương. Anh không chạm vào cổ cô mà hất cằm ra hiệu cô ngẩng đầu lên và nhắm mắt.

Viêm Lương do dự trong giây lát, sau đó cô chọn phản ứng giữ thể diện cho đối phương nhất, tức là nhắm mắt theo ý Lộ Chinh. Cảm giác mát lạnh và đau buốt cùng xuất hiện, Viêm Lương phải hít một hơi thật sâu mới không nghiến răng. Tuy cô cho rằng mình rất bình tĩnh nhưng bộ dạng của cô vẫn chọc cười Lộ Chinh. Nghe tiếng cười khẽ, Viêm Lương lập tức mở mắt. Anh đang ở ngay trước mặt cô, khoảng cách rất gần. Khi mắt hai người chạm nhau, Viêm Lương nghiêng đầu né tránh. Góc độ này càng khiến Lộ Chinh dễ dàng dán miếng băng lên trán cô.

“Cô chịu đựng giỏi thật đấy, trán sưng vù mà vẫn như không có chuyện gì xảy ra”.

Viêm Lương coi đây là một lời khen. Lộ Chinh đứng tựa vào bàn, hai chân chạm vào đầu gối cô. Viêm Lương hơi xoay ghế quay sang hướng khác, tránh sự tiếp xúc mơ hồ của anh.

Cuộc họp bị hoãn, Viêm Lương chỉ có thể thầm khen trong lòng. Cô thật sự không biết nói chuyện gì, Lộ Chinh lại không có ý rời đi. Hai người trầm mặc một lúc, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.

Viêm Lương tuy không ngẩng đầu nhìn nhưng cô vẫn dỏng tai nghe Lộ Chinh nói chuyện điện thoại.

Anh chỉ nói một từ: “Ừ!”.

Lộ Chinh nhanh chóng cúp máy rồi dùng di động lướt web. Viêm Lương còn đang mải ngắm chậu cây cảnh đặt giữa phòng họp, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của anh: “Bọn họ nhanh thật đấy!”.

“Sao thế?”.

Viêm Lương ngẩng đầu, thấy Lộ Chinh nhếch mép cười nhạt. Anh không giải thích, chỉ nhìn rồi đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Viêm Lương đọc nội dung bài báo, cũng cười nhạt.

Hình ảnh Lộ Chinh giúp Viêm Lương thoát khỏi đám phóng viên đã được đăng trên các trang web thương mại và giải trí. Một động tác bảo vệ đơn giản nhưng ở góc chụp đó, tư thế của hai người trở nên vô cùng mờ ám.

Không chỉ có vậy, họ còn giật tít lớn: Sau khi rơi vào tình trạng nguy cấp, Từ thị chơi canh bạc cuối cùng: Người thừa kế cặp kè với công tử Minh Đình.

Cuộc họp lần này có mặt ba bên, gồm đại diện của Minh Đình, Nhã Nhan và đại lý của Nhã Nhan ở các tỉnh. Sau cuộc họp, Viêm Lương bận rộn đi công tác các tỉnh. Mặc dù đã rời khỏi thành phố đầy thị phi nhưng scandal giữa cô và Lộ Chinh lan truyền với tốc độ chóng mặt. Đi đến đâu cô cũng bị các phóng viên quấy rầy.

Viêm Lương không ngờ một tấm ảnh có thể gây “sóng gió” như vậy, thậm chí nhiều người còn tin đó là sự thật. Viêm Lương tuyệt đối không thừa nhận ánh mắt và vẻ mặt của Lộ Chinh trên tấm ảnh thể hiện sự quan tâm, lo lắng cho cô như tin tức đã đưa.

Dì Lương ngày nào cũng gọi điện: “Chủ tịch bảo nhị tiểu thư đi công tác về thì đến gặp ông ngay”.

Viêm Lương cất giọng mỉa mai: “Sao thế? Bố cháu từ trước đến nay đều mặc kệ, không quan tâm, không hỏi han tới cháu. Dì đừng nói ông ấy đột nhiên nhớ cháu đấy nhé!”.

“Nhị tiểu thư, tình hình sức khỏe của Chủ tịch không tốt lắm, cô mau về nhà đi. Nếu chuyện của cô và Lộ công tử là sự thật, không biết chừng có thể giúp…”.

Dì Lương còn chưa nói xong, Viêm Lương đã cắt ngang: “Dì hãy nói với bố cháu, ông ấy muốn bán con gái là việc của ông ấy, còn cháu không muốn bị đem đi bán”.

Trong thời gian đi công tác, Viêm Lương nhận được vô số cuộc điện thoại cô không muốn nhận. Còn người duy nhất cô muốn nói chuyện lại chẳng gọi cuộc nào. May mà cô bận nhiều việc, buổi tối về đến khách sạn là lăn ra ngủ. Một tuần trôi qua, thời gian rảnh rỗi của cô cộng lại không đến hai tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng đó, cô cầm điện thoại, mở danh bạ, tìm tên “Tưởng Úc Nam” không biết bao nhiêu lần, có lúc cô do dự hồi lâu, nghiến răng bấm nút gọi nhưng điện thoại chưa kịp kết nối lại tắt đi ngay.

Kết thúc đợt công tác, cuối cùng Viêm Lương cũng có thể về nhà nghỉ ngơi. Nhưng quá trình trở về cũng không đơn giản, cô phải cố tình để lộ tin tức về chuyến bay rồi lại đổi sang chuyến bay khác mới có thể tránh đám phóng viên, về nhà một cách bình an. Mặc dù vậy, Viêm Lương vẫn chưa được nghỉ ngơi vì trán cô vô cùng đau nhức.

Không biết Lộ Chinh xịt loại thuốc nào lên trán cô mà nó ngày càng sưng. May mà thời gian này được nghỉ ngơi, cô có thể tới bệnh viện kiểm tra. Viêm Lương không đến bệnh viện bố cô đang nằm mà tới khám ở bệnh viện khác.

Bác sĩ nhanh chóng cho biết, không phải thuốc của Lộ Chinh có vấn đề mà do gần đây Viêm Lương thường xuyên thức đêm, nghỉ ngơi không điều độ, vết thương không được chăm sóc tử tế nên mới bị đau. Cô lấy thuốc theo đơn của bác sĩ rồi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Khi đi tới đại sảnh, Viêm Lương tình cờ phát hiện một người ở hành lang đối diện.

Người đó sải bước dài, bóng lưng vô cùng quen thuộc. Tưởng Úc Nam? Viêm Lương không chắc chắn nên vội vã đi theo.

Người đàn ông ở phía trước hết rẽ trái rồi rẽ phải, Viêm Lương suýt để mất dấu hai lần. Cuối cùng cô cũng đuổi kịp, đứng nhìn anh đi vào một phòng bệnh.

Đây là khu vực chăm sóc đặc biệt, một tầng chỉ có ba phòng, ngoài hành lang trang trí như khách sạn năm sao, chi phí chắc không rẻ. Nếu không có mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Viêm Lương không nghĩ đây là bệnh viện. Cô ngập ngừng tiến lại gần. Qua cửa sổ phòng bệnh, cô chỉ có thể nhìn thấy phòng khách bên trong.

Viêm Lương đứng trước cửa, đang suy nghĩ xem có nên đi vào tìm Tưởng Úc Nam không thì nhìn thấy tấm thẻ treo ngoài cửa.

Trên thẻ để tên bệnh nhân: Giang Thế Quân.

CEO của tập đoàn Lệ Bạc… Giang Thế Quân…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK