• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người bị áp bức đến cực điểm sẽ bất chấp tất cả để phản kích. Từ Tử Thanh cũng không ngoại lệ. Bị ép đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, mọi nỗi hoảng sợ đều tan biến, khí thế tức nước vỡ bờ dội lên tới đỉnh đầu khiến cô ta không tiếp tục bỏ chạy mà quay lại, nở nụ cười mỉa mai với Giang Thế Quân. “Cảm ơn Giang Tổng đã cho tôi biết sự thật. Điều này có giá trị hơn tin tức tôi nghe lén rất nhiều!”

Từ Tử Thanh lấy điện thoại trong túi xách, làm động tác bấm số ngay trước mặt Giang Thế Quân: “Giang Tổng có tin em gái tôi còn cảm kích Giang Tổng hơn tôi khi nghe được sự thật này? Từ thị mà thành công trong việc đẩy lui kẻ địch, cũng đồng nghĩa chúng tôi thiếu Giang Tổng một món nợ ân tình lớn.”

Đáng tiếc, câu nói của Từ Tử Thanh không thể đánh tan sự tự tin của người đàn ông đối diện. Ông ta không hề thay đổi sắc mặt. Từ Tử Thanh muốn lý giải nụ cười bình thản trên khóe miệng Giang Thế Quân nhưng không tài nào hiểu nổi. Cô ta nhìn Giang Thế Quân bằng ánh mắt đầy cảnh giác: “Đây là nơi công cộng, lẽ nào ông muốn giết người diệt khẩu?”

Giang Thế Quân vẫn ngồi ở đó bất động, bộ dạng vô cùng thư thái. Ông ta nhìn Từ Tử Thanh như theo dõi một vai hề nhảy nhót trên sân khấu. Vẻ mặt của ông ta khiến Từ Tử Thanh chau mày. Cùng lúc đó, Giang Thế Quân cất giọng từ tốn: “Giao dịch nội bộ, sử dụng công quỹ vào mục đích riêng… Nếu tôi giao chứng cứ cho cảnh sát, cô cho rằng cô sẽ ngồi tù mấy năm?”

Ngón tay đang bấm số điện thoại của Từ Tử Thanh cứng đờ trong giây lát.

“Còn nữa, cô thật sự tin rằng, khoản vốn tôi dùng để thu mua Từ thị chỉ là bốn tỷ rưỡi đến năm tỷ?”

Như bị một hung khí sắt nhọn đâm trúng chỗ hiểm, Từ Tử Thanh trợn tròn hai mắt, gương mặt lộ vẻ khó tin.

Sau vài giây thưởng thức bộ dạng giống con thú nhỏ đang khiếp sợ của Từ Tử Thanh, Giang Thế Quân nói tiếp: “Ngay từ đầu, tôi đã phát hiện cô đặt máy nghe lén. Cô đoán thử xem, tại sao đến tận hôm nay tôi mới vạch trần? Tôi cố tình tung tin tức giả cho cô, để từng bước dụ em gái cô đánh cược tất cả vào một ván bài. Đáng tiếc, đây là vực sâu không đáy. Em gái cô chỉ cần một ngày không từ bỏ, chẳng bao lâu nữa, con bé đó sẽ đánh mất Từ thị và gánh một món nợ khổng lồ.”

Từ Tử Thanh á khẩu.

“Bất kể các người định làm gì để cứu vãn, kết cục cũng chỉ có một. Đó chính là…” Giang Thế Quân cố ý dừng lại, quan sát vẻ mặt vô cảm của Từ Tử Thanh, mới hài lòng tung chiêu cuối cùng. “… phá sản.”

Tất cả nhuệ khí đã bị đánh tan tác bởi dăm ba câu nói của kẻ địch lớn mạnh. Căn phòng trở nên vô cùng im ắng.

Một lúc lâu sau, Từ Tử Thanh mới bừng tỉnh. Ánh mắt cô ta không còn vẻ khiếp sợ, mà đó là nỗi tuyệt vọng. So với khiếp sợ, tuyệt vọng mới là điều đáng sợ nhất.

Cuối cùng Giang Thế Quân cũng đứng dậy, đi đến bên Từ Tử Thanh. “Cô nên nhớ bố cô đã giao Từ thị cho Viêm Lương. Ở đây không còn chuyện của cô nữa. Nếu cô không nhúng tay vào, tôi có thể bỏ qua cho cô.”

Giang Thế Quân vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Từ Tử Thanh, sau đó giơ tay, vuốt ve gương mặt cứng đờ của cô ta. Nụ cười an ủi trên khóe môi còn giả tạo hơn động tác của ông ta. “Chắc cô hiểu rõ tính cách em gái cô hơn tôi. Có bé đó dù khuynh gia bại sản cũng sẽ tiếp tục bảo vệ Từ thị. Còn cô thì sao? Lẽ nào cô cũng muốn mất hết tất cả? Mẹ cô nửa đời làm vợ bé, khó khăn lắm mới tranh thủ giành được chút tài sản cho bà ta và cho cô…”

Hiện thực tàn nhẫn như một cú đấm mạnh vào lòng Từ Tử Thanh, cô ta máy móc ngẩng đầu nhìn Giang Thế Quân, đáy mắt ánh lên một tia hoảng sợ. Điều này tất nhiên không lọt qua mắt Giang Thế Quân. Ông ta lập tức bày ra bộ dạng một bậc trưởng bối khuyên nhủ hậu bối hướng thiện, vỗ vai Từ Tử Thanh. “Tuy cô ngu ngốc nhưng ít nhất còn có một ưu điểm. Đó là… lòng ích kỷ. Cô có thể nói cho Viêm Lương biết chuyện tôi vừa nói với cô, chỉ cần cô không sợ ngồi tù và biến thành hai bàn tay trắng.”

Vẻ mặt Từ Tử Thanh đờ đẫn, cô ta không đáp lời. Nhưng Giang Thế Quân đã nhìn ra sự dao động của cô ta. “Nếu tôi là cô, tôi sẽ cầm số tài sản mình có ra nước ngoài sống cuộc đời yên ổn, chứ không phải lội xuống bãi bùn này.”

Nói xong, Giang Thế Quân lập tức thu lại vẻ mặt ôn hòa và bàn tay đặt trên vai Từ Tử Thanh. Ông ta lạnh lùng quay người bỏ đi, để lại một mình Từ Tử Thanh đứng trong căn phòng trống rỗng. Cơn sóng lớn trong lòng cô ta cuồn cuộn, một lúc lâu sau mới lấy lại vẻ bình tĩnh.

Từ Tử Thanh cúi xuống nhìn mấy con số hiện trên màn hình điện thoại. Cô ta lắc đầu, dường như muốn gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ trong đầu. Cô ta tiếp tục bấm số nhưng động tác ngày càng chậm và cuối cùng dừng hẳn.

Rõ ràng căn phòng không một bóng người, vậy mà Từ Tử Thanh dường như nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai: “Cô có thể nói cho Viêm Lương biết chuyện tôi vừa kể với cô, chỉ cần cô không sợ ngồi tù và biến thành hai bàn tay trắng.”

Hai bàn… tay trắng!

Ba ngày sau, Viêm Lương thức dậy từ sớm.

Thời gian qua, nếu có ăn ở nhà cũng đều do Tưởng Úc Nam phụ trách bữa sáng. Hôm nay, Viêm Lương phá lệ, chăm chỉ một lần.

Tưởng Úc Nam trải qua một cơn ác mộng dài, vừa tỉnh dậy. Thời gian này anh thường mơ một giấc mơ, đến mức anh đã chuẩn bị tinh thần để gặp lại giấc mơ đó. Khi mở mắt, anh cũng thành công trong việc đưa thần trí từ giấc mộng trở về hiện thực. Chỉ đáng tiếc, khi không nhìn thấy hình bóng quen thuộc nằm bên cạnh, Tưởng Úc Nam lại rơi vào nỗi hoảng sợ mơ hồ.

Bên cạnh giường trống không, chẳng còn hơi ấm cũng như dấu vết chứng tỏ sự tồn tại của Viêm Lương… Cảnh này giống hệt cảnh mở đầu trong cơn ác mộng của anh.

Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ đột nhiên xuất hiện một hình dáng. Tưởng Úc Nam lập tức quay lại, ánh mắt anh đờ đẫn mất nửa giây. Sau đó anh liền khôi phục vẻ bình thản, mỉm cười: “Em dậy sớm thế?”

Viêm Lương cũng nở nụ cười ngọt ngào: “Mau dậy đi, em rán thêm trứng nữa là xong bữa sáng.”

Tưởng Úc Nam tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng khi thấy Viêm Lương quấn tạp dề, tay cầm đũa, anh lập tức đi đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất rồi tới phòng ăn. Quả nhiên, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng.

Thấy anh đứng bên bàn ăn bất động, Viêm Lương kiễng chân ôm cổ anh. “Anh còn ngây ra đó làm gì?”

Ánh mắt ẩn giấu tia phức tạp của Tưởng Úc Nam biến mất khi anh quay lại nhìn Viêm Lương, thay thế bằng một vẻ hài lòng. “Nếu anh nói, đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị bữa sáng cho anh trong mười mấy năm qua, liệu em có cho phép anh không nhẫn tâm đánh chén chúng?”

Viêm Lương ngẩn người, nhưng nhanh chóng cười tươi: “Ai tin nổi? Đường đường là Tưởng Úc Nam, chắc có rất nhiều cô gái tự nguyện xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy chứ! Anh sợ đồ em nấu khó ăn nên mới viện cớ này phải không?” Vừa nói cô vừa đặt hai tay lên vai Tưởng Úc Nam, ấn anh ngồi xuống ghế. “Bây giờ em ra lệnh, anh phải ăn hết chỗ này.”

Tưởng Úc Nam không giải thích. Viêm Lương vòng tay qua cổ Tưởng Úc Nam, đè xuống lưng anh, đợi anh nhận xét sau khi ăn miếng đầu tiên. Tưởng Úc Nam chỉ cười cười, cắt một miếng thịt hun khói, quay người đưa vào miệng cô. “Hôm nay em vẫn về nhà với mẹ à?”

“Ừ.” Viêm Lương tỏ vẻ lo lắng. “Mẹ em gần đây tâm trạng bất ổn, sức khỏe cũng kém hơn trước. Em muốn thường xuyên ở bên mẹ để động viên bà.”

Nửa tiếng sau, Viêm Lương lái xe đến tập đoàn Minh Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK