"Tình hình ở nhà chẳng tốt một chút nào." Bà Viêm một bụng đầy ấm ức, không nhịn được bộc phát hết với con gái.
Chân đang được nữ y tá băng bó nhói từng cơn đau, làm Viêm Lương không thể tập trung tinh thần. Cô đành ra hiệu nữ y tá dừng lại, mới hỏi bà Viêm: "Sao thế mẹ?"
Ngữ khí của bà Viêm có chút lo lắng: "Chẳng phải từ trước đến nay bố cô đều có ý tác hợp Tử Thanh và Châu Trình hay sao? Kết quả hôm nay Tử Thanh nói rõ với bố cô, nó sẽ không kết hôn với Châu Trình. Cô cũng biết trước đây Tử Thanh luôn viện cớ không muốn kết hôn sớm để trì hoãn. Nhưng qua thái độ của con bé ngày hôm nay, có thể thấy ý nó đã quyết."
Đây không phải là phong cách của Từ Tử Thanh. Từ trước đến nay cô ta rất khôn khéo, chơi trò lạt mềm buộc chặt luôn thuận buồm xuôi gió. Bây giờ cô ta lại từ chối thẳng thừng, chẳng phải sẽ làm bố và Châu Trình đều thất vọng?
Viêm Lương cảm thấy như vậy rất tốt, trong lòng cô nở hoa. Nhưng cô không thể biểu hiện ra bên ngoài nên cố tình cất giọng lo lắng: "Sau đó thì sao ạ?"
"Còn sao nữa, làm bố cô tức chết đi được."
"Vậy à?"
Bà Viêm không hài lòng trước thái độ thờ ơ của con gái: "Sao cô chẳng lo gì cả?"
Viêm Lương không hiểu: "Con lo gì chứ? Có phải con bị ép kết hôn đâu?"
Bà Viêm thở dài một hơi: "Châu Trình tuy có năng lực, nhưng dù sao cũng chỉ là con trai của người tài xế. Bố cô dù muốn đề bạt cậu ta, cùng lắm cũng chỉ có thể cất nhắc lên chức vụ tổng giám đốc. Tử Thanh nếu kết hôn với cậu ta, sẽ không tạo thành mối đe dọa cho con. Bây giờ thì hay rồi..."
Viêm Lương cười khổ. Mẹ cô tính đông tính tây cũng khó có thể giải quyết vấn đề. Sự yêu thương của Từ Tấn Phu dành cho Từ Tử Thanh vĩnh viễn chiếm thế thượng phong so với cô.
Bà Viêm lại tiếp tục cằn nhằn nhưng Viêm Lương không còn tâm trạng để nghe. Cô nói: "Đợi con về nước rồi tính", sau đó lập tức cúp điện thoại.
Buổi tối, Viêm Lương phải ở lại bệnh viện. Không có ai thăm nom, Viêm Lương ngược lại thấy thoải mái vì được yên tĩnh một mình. Nhưng đến nửa đêm cô mới khó chịu. Chẳng có người nói chuyện, chân cô lại đau đến mức không ngủ được. Cô ngồi tựa vào đầu giường, lặng lẽ nghe tiếng bước chân của y tá trực đêm ở ngoài hành lang.
Có lẽ tiếng bước chân đều đều lặp đi lặp lại của người y tá kích thích ham muốn nào đó trong lòng Viêm Lương, hoặc giả bầu trời đêm khiến con người dễ nảy sinh tâm địa độc ác, Viêm Lương rút điện thoại, bấm số của Châu Trình.
Trong đầu cô chợt xuất hiện ý nghĩ, Từ Tử Thanh từ chối chắc sẽ khiến Châu Trình đau lòng. Liệu cô nên lợi dụng cơ hội này nhảy vào chiếm trái tim anh?
Tuy nhiên, Viêm Lương ngay lập tức khinh bỉ suy nghĩ đó.
Tần ngần một lúc, cuối cùng Viêm Lương cũng bấm điện thoại, không để bản thân phải hối hận.
Một cuộc điện thoại đường dài gọi đến một nơi xa xôi.
Trong buổi đêm dài dằng dặc.
Đầu kia rất nhanh có người nghe máy. Viêm Lương cảm thấy giọng nói truyền tới không rõ ràng: "A lô!"
Viêm Lương ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng cô có mấy câu muốn nói với anh nhưng cô phủ định ngay lập tức. Cuối cùng, Viêm Lương lên tiếng: "Anh vẫn ổn đấy chứ?"
Mặc dù Viêm Lương không nói rõ, Châu Trình là người thông minh, anh đoán ra ngay: "Em đã biết rồi à."
Viêm Lương im lặng.
Ở đầu kia điện thoại, Châu Trình cũng trầm mặc.
"Bị cùng một người phụ nữ chà đạp nhiều lần, liệu có đáng không?"
"Không đáng. Nhưng...anh luôn không thể tự chủ." Châu Trình ngập ngừng, Viêm Lương rất hiểu anh. Qua ngữ khí và hơi thở của anh, cô có thể đoán anh sa sút tinh thần đến mức nào.
Cuối cùng Viêm Lương không nói những lời an ủi. Tự đáy lòng, cô cảm thấy người đàn ông này vừa đáng đời vừa đáng thương: "Có đến nỗi phải mất hết lòng tự trọng như vậy?"
Châu Trình cười khổ: "Tình yêu chẳng phải không cần lòng tự trọng hay sao?"
Viêm Lương bất giác ngẩng đầu và nhắm nghiền mắt. Cô lúc này giống một con cá mắc cạn bị thiếu dưỡng khí, phải há mồm ra thở, mới có thể khống chế tâm trạng. Trong đêm tối, không ai biết nụ cười của cô khó coi đến mức nào: "Không sao đâu, đợi khi nào em về nước, em cùng anh uống một trận say sưa. Sau khi tỉnh rượu, anh vẫn là người có sức mạnh vô địch như trước."
Không đợi Châu Trình lên tiếng, Viêm Lương cúp điện thoại.
Anh vừa đáng đời vừa đáng thương, cô chẳng phải càng đáng đời đáng thương hơn? Viêm Lương bật cười thành tiếng. Phòng bệnh trống không chỉ có tiếng cười của cô. Nhưng càng cười, trái tim cô càng nặng nề, tựa như chìm xuống đáy vực, hóa thành hạt bụi nhỏ.
"Em cười còn khó coi hơn khóc."
Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Viêm Lương ngây người.
Cô quay về nơi phát ra tiếng nói. Cửa phòng bệnh nửa mở nửa khép, một thân hình cao lớn đứng ở đó từ bao giờ. Anh đứng khuất trong bóng tối nên Viêm Lương không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Tuy nhiên, cô vẫn cảm nhận thấy đôi mắt sáng của người đàn ông đang chiếu thẳng vào cô.
"Tưởng Úc Nam?"
Viêm Lương vừa dứt lời, Tưởng Úc Nam đã sải bước dài đi đến.
Viêm Lương cảnh giác cao độ: "Anh đến đây làm gì?"
Tưởng Úc Nam tỏ ra thoải mái hơn cô nhiều: "Đến xem sư tử nhỏ ngủ có ngon không?"
"Tôi ghét biệt hiệu này."
"Tôi thích là được rồi." Nói xong, Tưởng Úc Nam đẩy bàn ăn di động ở cuối giường đến trước mặt Viêm Lương và để hộp đồ ăn lên trên đó: "Vẫn còn nóng đấy, em mau ăn đi."
Thấy cô không nhúc nhích, Tưởng Úc Nam cười: "Không phải em đợi tôi bóc đũa, mở hộp, đưa tận tay em, em mới ăn đấy chứ?"
Viêm Lương im lặng nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Tưởng Úc Nam bóc đôi đũa, mở hộp đồ ăn và đưa bát giấy vào tay cô.
Viêm Lương vẫn bất động. Tưởng Úc Nam nheo mắt nói tiếp: "Tất nhiên, tôi cũng không ngại đút cho em ăn."
Viêm Lương càng nhíu chặt lông mày.
Tưởng Úc Nam cầm cái thìa nhựa, múc một thìa cháo đưa lên miệng anh. Viêm Lương dường như vẫn không hiểu anh muốn làm gì, anh đột nhiên nhoài người về phía cô.
Khi môi Tưởng Úc Nam chạm vào môi Viêm Lương, cô lập tức né tránh.
Nếu chân Viêm Lương không bị đau, chắc chắn cô đã cho anh một cú đá bay người. Bây giờ cô chỉ còn cách dùng võ miệng: "Anh có bệnh à? Hở một tý là động dục?"
"Nếu em muốn tôi đút cho em, tất nhiên tôi sẽ chọn cách thức tôi thích."
Sắc mặt Tưởng Úc Nam điềm nhiên như không. Viêm Lương điên tiết vớ cái gối ném vào người anh nhưng anh tránh được. Cô càng tức giận: "Mang cả đồ ăn của anh biến đi cho tôi. Đây là phòng bệnh do tôi bỏ tiền, tôi không hoan nghênh anh."
Tưởng Úc Nam không bận tâm đến cơn giận dữ của Viêm Lương. Anh gạt hộp cháo sang một bên, lấy chỗ đặt một tập tài liệu: "Em xem cái này trước, rồi quyết định có hoan nghênh tôi hay không cũng chưa muộn."
Viêm Lương nghi hoặc liếc Tưởng Úc Nam mới nhìn tập tài liệu.
Tập tài liệu rất quen thuộc với cô, đây chính là bản thỏa thuận hợp tác chiến lược với Johnny Weir mà bên cô đã thảo ra trước đó.
Viêm Lương mau chóng giở đến điều khoản phân chia lợi nhuận. Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, tâm trạng của cô thay đổi hoàn toàn. Hết vui mừng lại nghi ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Úc Nam bằng ánh mắt khó tin. Sau đó như nghĩ ra điều gì, cô vội vàng lật đến trang cuối cùng, trên đó có chữ ký to đùng của Johnny Weir.
Bên tai Viêm Lương vang lên thanh âm quen thuộc, đồng thời rất đáng ghét: "Tôi đã ký hợp đồng với giá rất tốt. Em định khen thưởng tôi thế nào đây?"
Viêm Lương lắc đầu. Cô không bận tâm đến những lời trêu chọc của anh, mắt vẫn nhìn chằm chằm bản hợp đồng như không thể nào tin nổi: "Anh làm thế nào vậy?"
"Cuộc đàm phán kéo dài suốt mấy tháng trời, Johnny Weir cũng nóng ruột không kém chúng ta. Cả chủ tịch Từ và Johnny Weir đều coi trọng vụ hợp tác này, nhưng chủ tịch Từ bị trúng gió nằm một chỗ, tôi xử lý vụ làm ăn này thế nào, tất cả đều là ẩn số. Nhất cử nhất động của tôi trong chuyến đi New York, cho thấy tôi không phải đến đây với một mục đích bàn chuyện làm ăn, mà chủ yếu đi du lịch, nghỉ mát. Đàm phán thành công tất nhiên là một việc tốt, nhưng không thành cũng chẳng sao. Cuối cùng, em đột ngột bị ngã ngựa, khóc lóc đòi về nước. Em vốn là người có thân phận đặc biệt, tôi lại rất quan tâm đến em nên đành phải nghe theo. Ai biết được mấy tháng nữa công ty mới tiếp tục cử đoàn đi New York? Tổ chức một đoàn đi đàm phán đâu phải là điều đơn giản, có lẽ sau này sẽ không có chuyện đó. Vụ hợp tác xem ra bị trì hoãn vô thời hạn. Johnny Weir đương nhiên sốt ruột, ông ta chủ động đến tìm tôi, có nghĩa ông ta đã hoàn toàn ở thế bị động. Chỉ cần khiến Johnny Weir đứng ngồi không yên, tất cả trở nên dễ nói chuyện."
Cuối cùng Viêm Lương cũng hiểu ý Tưởng Úc Nam.
"Em không có ý kiến gì à?"
Viêm Lương từ từ đặt bản hợp đồng xuống bàn, do dự vài giây mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Úc Nam.
Có thể vận dụng tâm lý chiến trong việc kinh doanh một cách nhuần nhuyễn như vậy, người đàn ông này quả là đáng sợ.
Tương lai thì sao? Anh sẽ trở thành đối thủ hay là trợ thủ của cô?
Trong khi tất cả vẫn còn là ẩn số, việc duy nhất Viêm Lương có thể làm bây giờ là cầm cái thìa, xúc cháo bỏ vào miệng. Sau đó cô ngẩng đầu mỉm cười với anh: "Hừm, cũng khá ngon."
***
Ngày cả đoàn lên đường về nước là ngày hôm sau. Dù sao, một người có thân phận đặc biệt như Viêm Lương "khóc lóc" đòi về nước, Tưởng Úc Nam làm sao dám không đồng ý?
Lúc đi chỉ có Viêm Lương, Tưởng Úc Nam và thư ký Lý ngồi cùng một chuyến bay. Đến lúc về cả đoàn đàm phán đi cùng nhau, bầu không khí hòa hợp hơn nhiều.
Viêm Lương ngồi nghe phó giám đốc tường thuật lại cuộc đàm phán, kéo dài từ buổi chiều đến tối muộn ngày hôm trước.
"Lúc chúng tôi rời khỏi văn phòng Johnny Weir đã là nửa đêm. Tất cả mọi người đều không buồn ngủ nên định đi quán bar mở tiệc mừng. Ai ngờ tổng giám đốc Tưởng bỏ về trước."
"Tiệc mừng công không thể thiếu, về nước rồi tổ chức sau cũng được."
Một tổng giám sát tiếp lời: "Về nước mới mở tiệc mừng, tâm trạng chắc chắn không thể nào bằng lúc đó. Tổng giám đốc, anh vội bỏ đi đâu vậy?"
"Tôi có hẹn một người bạn."
"Người bạn của anh quan trọng như vậy sao?"
Viêm Lương trầm mặc không lên tiếng. Cô cảm thấy rõ một ánh mắt không dễ xem nhẹ đang chiếu vào mình.
Theo phản xạ, Viêm Lương muốn làm gì đó để che giấu sự bối rối.
Cô quyết định nghe nhạc.
Nhưng một giây trước khi đeo chiếc tai nghe, Viêm Lương kịp nghe thấy câu trả lời của Tưởng Úc Nam: "Một người rất quan trọng đối với tôi."
***
Hơn mười tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh.
Trong đoàn hành khách mệt mỏi sau chuyến bay dài, Viêm Lương là người thảm hại nhất, cô chống nạng lết từng bước trên lối ra.
Thư ký Lý giúp Viêm Lương xách hành lý. Dù đi người không nhưng cô vẫn không hề thoải mái, bởi vì Tưởng Úc Nam cố ý đi chậm lại. Sau đó anh và cô bất giác lùi lại phía sau, cách các đồng nghiệp một đoạn. Anh không chạm vào người Viêm Lương, cũng không đỡ cô mà giữ vẻ thản nhiên và lạnh lùng như thường lệ. Nhưng Viêm Lương vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu.
Các đồng nghiệp đi trước đột nhiên dừng lại, Viêm Lương cuối cùng cũng có chỗ chuyển dời sự chú ý.
Đáng tiếc là do Viêm Lương đứng sau, tầm nhìn của cô bị các đồng nghiệp che mất, nên cô không biết phía trước xảy ra chuyện gì.
Nhưng các đồng nghiệp nhanh chóng đứng giãn ra, Viêm Lương có thể thấy rõ nguyên nhân gây nên xáo động.
Hóa ra Từ Tử Thanh đích thân ra sân bay đón người.
Sắc mặt Viêm Lương tối sầm trong giây lát.
Từ Tử Thanh nhanh chóng đi đến bên Viêm Lương, quan sát cô từ trên xuống dưới. Khi ánh mắt cô ta dừng lại ở chỗ bó bột trên chân Viêm Lương, cô ta hơi cau mày.
Sau đó Từ Tử Thanh cất giọng đầy quan tâm: "Sao lại ra nông nỗi này?"
Từ Tử Thanh giơ tay đỡ Viêm Lương. Viêm Lương lập tức hất tay cô ta.
Từ Tử Thanh cười ngại ngùng.
Các đồng nghiệp trong công ty từ lâu đã nghe tin đồn cô hai của Từ thị tính tình ác liệt, đối xử với chị gái không ra gì. Hôm nay là lần đầu tiên họ chứng kiến cảnh này, có người nhìn Từ Tử Thanh bằng ánh mắt thương cảm, có người ngó đi chỗ khác vờ như không thấy.
Từ Tử Thanh vì lâm vào tình huống khó xử nên cũng đưa mắt đi chỗ khác. Đúng lúc này, cô ta mới nhận ra Tưởng Úc Nam đang đứng bên cạnh.
"Tổng giám đốc." Từ Tử Thanh lịch sự chào hỏi.
Tưởng Úc Nam mỉm cười gật đầu thay lời chào.
Viêm Lương lạnh lùng quan sát hai người.
Cô rất hiểu Từ Tử Thanh, cô biết ánh mắt Từ Tử Thanh nhìn Tưởng Úc Nam có hàm ý như thế nào?
Chị gái của cô chỉ mượn cớ đi đón cô mà thôi.
Từ Tử Thanh lúc này đang tìm cách tiếp cận người đàn ông nguy hiểm nhưng có giá trị lợi dụng rất lớn. Tuy nhiên, cô ta khéo léo che giấu mục đích thật sự dưới bộ mặt thuần khiết và nụ cười đẹp đẽ.
Viêm Lương đứng ở bên cạnh, khóe miệng cô hơi nhếch lên.