Kế hoạch phản thu mua lặng lẽ bắt đầu.
Viêm Lương không rõ Từ Tử Thanh làm cách nào có thể moi được thông tin cơ mật, nhưng ít nhất những tin tức này đã thắp sáng ngọn đèn trên con đường vốn mờ mịt của cô. Tin tức của Từ Tử Thanh giúp Viêm Lương rất nhiều. Điều quan trọng nhất, cô có thể thẳng thắn đề cập với Lộ Chinh về kế hoạch của mình: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy, MT bỏ một khoản từ bốn tỷ rưỡi đến năm tỷ đô la để tiến hành thu mua. Tôi muốn trực tiếp đối đầu với bọn họ, phương pháp chỉ có hai từ “dốc tiền”. Trong thời gian ngắn, tôi chỉ có thể huy động nguồn vốn có hạn. Sau khi tính toán, tôi thiếu khoảng bảy trăm triệu đến một tỷ đô la. Tôi muốn mượn anh số tiền này, tôi sẽ dùng toàn bộ cổ phần của tôi ở Từ thị để bảo đảm.”
Viêm Lương không tiết lộ cho Lộ Chinh biết ông chủ thật sự đứng sau MT là ai. Cô không dám ngả bài vào lúc này. Địa điểm hẹn gặp Lộ Chinh là một sân chơi golf tương đối kín đáo.
Vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo nhưng trời quang mây tạnh, Viêm Lương đứng một bên, vừa theo dõi Lộ Chinh chơi golf vừa trình bày kế hoạch của cô. Lộ Chinh vung gậy, quả bóng bay thành một đường cong đẹp mắt về phía xa.
Không giống cú đánh bóng được ăn cả ngã về không, Lộ Chinh tỏ thái độ không chắc chắn, thậm chí hơi do dự. Anh buông cây gậy đánh golf, quay sang hỏi Viêm Lương: ‘Tối qua… Không phải, nói chính xác hơn, cô đã nhận được tin nhắn tôi gửi vào sáng sớm hôm nay chưa?”
Tim Viêm Lương đập nhanh một nhịp nhưng cô vẫn giả bộ trấn tĩnh, gật đầu.
“Vì vậy…” Lộ Chinh cau mày. “Cô gán cổ phần của Từ thị cho tôi làm vật bảo đảm? Đây chính là lý do cô đưa ra để thuyết phục tôi giúp cô?”
Viêm Lương trầm mặc, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Lộ Chinh. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt rõ ràng đang nhắc nhở cô: thứ anh muốn không phải điều này.
Nhưng bây giờ, ngoài giả bộ ngốc nghếch, Viêm Lương còn có thể làm gì khác? Ai bảo cô tự cho mình thông minh, đem bản thân gả phắt đi trong lúc hồ đồ. Bây giờ, dù cô muốn dùng thân mình làm lá bài giao dịch với người đàn ông này cũng không thể…
Lộ Chinh như nhìn thấu tâm tư của Viêm Lương. Anh không nỡ ép buộc, lại giống như ý thức được sự ám chỉ vừa rồi không phù hợp với người có giáo dục như anh. Tóm lại, Lộ Chinh nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Lúc nhìn Viêm Lương, anh lại có phong thái nho nhã, thong thả quen thuộc. Anh từ tốn phân tích: “Cô nên biết, cô thắng là tốt nhất, bởi một khi cô thắng, cô có thể giữ được Từ thị, đồng thời giáng một đòn nặng nề cho đối phương, lại có thể tránh trường hợp đối phương quay lại phản công. Nhưng nếu cô thua, kết quả không chỉ đơn giản là khuynh gia bại sản, món nợ lớn mà cô thiếu tôi sẽ khiến cô cả đời này không ngóc đầu lên nổi.”
Viêm Lương bất giác trầm mặc hồi lâu, cân nhắc hậu quả. Rốt cuộc cô sẽ thắng lợi giòn giã hay thua một cách triệt để? Tương lai quả thực rất khó đoán, nhưng cô còn có thể làm gì? Chẳng lẽ cứ khoanh tay đứng nhìn Từ thị bị kẻ khác nuốt mất.
Không được, tuyệt đối không được!
Trong lúc Viêm Lương nghiến răng không trả lời, đáy mắt Lộ Chinh vụt qua một tia thương xót. Anh siết chặt bàn tay đang cầm gậy đánh bóng. “Từ thị bây giờ chỉ còn là đống đổ nát. Có người muốn thu mua, cô có thể bán công ty với giá hời. Khoản tiền này đủ để cô tạo lập sự nghiệp của riêng mình.”
“Từ thị là sự nghiệp tôi muốn làm cả cuộc đời này.” Viêm Lương cất giọng cương quyết.
Đối với người phụ nữ nói dối không đỏ mặt, Lộ Chinh chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Sân golf chỉ mở cửa cho một vị khách là Lộ Chinh nên khó tránh khỏi bầu không khí vắng vẻ. Viêm Lương rất sốt ruột, trong khi Lộ Chinh vẫn từ tốn, thong thả. Cô chỉ có thể kìm nén tâm trạng nôn nóng, đứng bên cạnh xem Lộ Chinh chơi bóng. Bây giờ cô đang đi cầu xin anh giúp đỡ nên đành phải cúi đầu hạ giọng. Nhân viên nhặt bóng đã bày sẵn mấy cây gậy đánh golf, Lộ Chinh lại một lần nữa rời ánh mắt khỏi Viêm Lương. Anh đứng thẳng, vung gậy, lại là một đường bóng đẹp mắt. Viêm Lương dõi theo quả bóng màu trắng nhỏ bay vút trong không trung. Đúng lúc này Lộ Chinh lên tiếng: “Theo tôi được biết, sở thích của cô là thiết kế giày cao gót chứ không phải quản lý doanh nghiệp.”
Lộ Chinh nói rất nhẹ nhàng nhưng đủ khiến Viêm Lương cứng đờ người trong giây lát. Dường như anh cũng ý thức được mình đã lỡ lời, không nói tiếp mà chuyển sang chủ đề khác: “Nếu cô đã quyết, tôi sẽ không khuyên nhủ cô nữa. Ba ngày sau, cô hãy đến công ty tôi ký hợp đồng.”
Viêm Lương vẫn chưa hết ngạc nhiên sau câu nói trước đó của Lộ Chinh, nghe anh nhận lời một cách quả quyết, cô lại rơi vào một vòng xoáy kinh ngạc khác.
Ba ngày…
Dù Lộ Chinh có năng lực đến mấy, Viêm Lương cũng không thể tin vào câu nói “ba ngày sau ký hợp đồng” của anh. Vì dù sao Lộ Chinh cũng phải thuyết phục hội đồng quản trị của Minh Đình bỏ vốn đầu tư. Chỉ riêng điều này, chắc chắn mất không ít thời gian.
Viêm Lương cố gắng hồi phục thần trí, che giấu cơn xúc động từ đáy lòng. Cô nói nhỏ với Lộ Chinh: “Đượ thôi! Bây giờ tôi về bảo người thảo hợp đồng. Tôi sẽ gửi anh trước buổi tối hôm nay. Sau khi anh xác nhận hợp đồng không còn vấn đề gì, ba ngày sau chúng ta sẽ ký hợp đồng.”
Nói xong, Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian không đợi người, thấy Lộ Chinh gật đầu đồng ý, Viêm Lương lập tức tạm biệt ra về. Lộ Chinh dõi theo hình bóng người phụ nữ đi giữa sân golf rộng bát ngát, không ngờ cô đột nhiên dừng bước, quay lại phía anh.
Đứng cách nhau một đoạn, Lộ Chinh thấy vẻ do dự trong mắt Viêm Lương. Cô cắn môi, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Khoảng thời gian tôi làm ăn không đàng hoàng ở nước ngoài, đến mẹ tôi cũng không biết, anh tìm hiểu ở đâu vậy?”
Lộ Chinh cười cười: “Đây được coi là vấn đề riêng tư đúng không? Tôi có thể không trả lời?”
Gương mặt tươi cười của người đàn ông dưới cơn gió nhẹ, bộc lộ một thứ tình cảm mà Viêm Lương không tài nào hiểu nổi.
Trong khi Viêm Lương rời khỏi sân golf với tâm trạng nghi hoặc, cùng lúc đó, Từ Tử Thanh nổi trận lôi đình trong văn phòng của người khác: “Tôi đã trả hết nợ cho các anh rồi, tại sao số cổ phần tôi gán ở chỗ các anh vẫn chưa được giải đông?”
“Việc này…”
Từ Tử Thanh đứng dậy, hết kiên nhẫn để lý luận với đối phương. “Mau gọi Stive Quách đến đây. Từ trước đến nay đều là anh ta giúp tôi giải quyết, anh ta là người hiểu rõ thủ tục nhất.”
Đối phương ngập ngừng đứng dậy. “Cô đợi một lát, tôi sẽ đi mời Quách Tổng đến ngay!”
Thấy đối phương nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, Từ Tử Thanh mệt mỏi ngồi xuống ghế. Một lúc sau, cửa văn phòng lại bị đẩy ra. Nghe thấy tiếng động, Từ Tử Thanh lập tức quay đầu. “Stive…”
Cô ta á khẩu ngay tức thì. Bởi người đi vào không phải Stive Quách mà là Giang Thế Quân.
Theo phản xạ, Từ Tử Thanh đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ. “Sao anh lại đến đây?”
Giang Thế Quân mỉm cười nhìn cô ta, chậm rãi đi vào phòng, giơ tay ấn Từ Tử Thanh ngồi xuống ghế, gạt mái tóc lòa xòa che mất đôi mắt hoảng hốt của cô ta. Động tác của Giang Thế Quân rất thân mật, nhưng lại khiến Từ Tử Thanh đờ người.
“Em có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?” Giang Thế Quân cất giọng dịu dàng.
Từ Tử Thanh như bị đóng đinh trên ghế. Cả cơ thể và đầu óc cô ta không thể phản ứng trong phút chốc, chỉ biết nghe Giang Thế Quân nói tiếp: “Có một người phụ nữ rất ngu xuẩn, thời gian trước cứ tưởng mình nắm được tin tức nội bộ, có thể kiếm một khoản tiền lời nhờ đầu tư cổ phiếu. Kết quả thì sao? Cô ta thiệt hại nặng nề, còn phải lạm dụng công quỹ để bù vào. Nhờ sự che giấu của một người đàn ông cả đời làm chó săn cho cô ta, coi như cô ta gặp may, đem số cổ phần cô ta sở hữu của Từ thị đi cầm cố, lấy tiền bù vào công quỹ trước thời hạn cuối cùng.”
“…”
“Tại sao nói người đàn bàn này ngu xuẩn? Là bởi cô ta phạm tội lạm dụng công quỹ, giao dịch nội bộ… mà còn ngây thơ tưởng rằng mình có thể che mắt người khác. Trên thực tế, cô ta sớm đã bị nắm đằng chuôi.”
Từ Tử Thanh như bị siết chặt cổ họng, không thể thốt ra lời. Bờ môi cô ta run rẩy, dù cô ta có cứng rắn đến mấy cũng bị người đàn ông trước mặt đánh cho tan tác. Giang Thế Quân vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn người phụ nữ đáng tuổi con, tuổi cháu ông ta bằng ánh mắt dịu dàng. “Tất nhiên, cô ta còn bị phát hiện làm chuyện này nữa.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Thế Quân lập tức thay đổi, ông ta ném một thứ gì đó xuống bàn, ngay trước mặt Từ Tử Thanh.
Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn. Giây phút đó, cô ta tròn mắt, đầy vẻ kinh hãi. Bởi thứ Giang Thế Quân vừa cho cô ta xem là tập ảnh người nào đó đang lén lút cài máy nghe trộm lên xe của ông ta.
So với vẻ mặt chấn động của Từ Tử Thanh, Giang Thế Quân chỉ hơi thay đổi sắc mặt. Cuối cùng, ông ta chau mày, bày ra bộ dạng vô tội khi bị người khác lừa dối. “Em muốn biết sự thật thì có thể đường đường chính chính hỏi tôi. Sao em nghĩ tôi sẽ không cho em biết?”
“Thế Quân, anh hiểu nhầm rồi, em…”
Lời nói dối của Từ Tử Thanh khiến vẻ nguy hiểm tỏa ra từ người Giang Thế Quân càng trở nên rõ ràng, cho dù động tác của ông ta vẫn nho nhã như thường lệ. Giang Thế Quân kéo chiếc ghế ở bên cạnh, cởi cúc áo vest, thong thả ngồi xuống. Sau đó ông ta nói: “Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”
Từ Tử Thanh căng thẳng gặm móng tay, không trả lời. Giang Thế Quân cất tiếng cười khinh miệt: “Chắc em đã điều tra ra, sản phẩm Nhã Nhan chính là lấy tên từ Liêu Nhã Nhan, vợ của Tống Cẩm Bằng, cũng là mẹ của Úc Nam?”
Tưởng… Úc… Nam… Từ Tử Thanh thầm gọi cái tên này. Sống lưng cô ta đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố tỏ ra ngây thơ. “Thế Quân, ý… ý anh là gì? Em không hiểu.”
Đến lúc này Từ Tử Thanh vẫn còn làm bộ làm tịch, tâm trạng của Giang Thế Quân dường như bị ảnh hưởng bởi thái độ của cô ta, nụ cười trên môi ông ta lập tức biến mất. “Tuy nhiên, chắc em không biết, Liêu Nhã Nhan…” Giang Thế Quân hít một hơi thật sâu, ngữ khí của ông ta đột nhiên trở nên dịu dàng. Ông ta từ từ tiết lộ quá khứ khiến ông ta đau đớn xen lẫn ngọt ngào: “… là người phụ nữ tôi yêu suốt cuộc đời này.”
Từ Tử Thanh cố nặn ra nụ cười nhưng khóe miệng cô ta không thể nhếch lên.
Không biết vô tình hay hữu ý, Giang Thế Quân nhắc lại một lần lời bày tỏ động trời của ông ta: “Thật vậy, tôi yêu một đời. Năm đó, tôi không thể mang lại hạnh phúc cho Nhã Nhan, tôi cảm thấy Tống Cẩm Bằng mới là người có thể chăm sóc cô ấy cả đời, nên quyết định rút lui. Nhưng không ngờ đổi lại là…” Từ trước đến nay, Từ Tử Thanh luôn nghĩ Giang Thế Quân là người đàn ông không bao giờ biết đến đau thương, nhưng vào giây phút này, ông ta nhắm mắt, cất giọng nghẹn ngào: “… cái chết của cô ấy.”
“Tống Cẩm Bằng là một người chính trực. Nếu không phải vì mục đích cứu người vợ yêu quý, ông ta sẽ không bán công thức của Nhã Nhan cho công ty nước ngoài. Ông ấy vốn có thể kiếm được một khoản đủ thanh toán chi phí của ca phẫu thuật. Nào ngờ, Từ Tấn Phu không chỉ nuốt trọn công thức của Nhã Nhan mà còn kiện Tống Cẩm Bằng ra tòa…”
Nói đến đây, Giang Thế Quân liền mở mắt nhìn Từ Tử Thanh, đáy mắt ông ta đầy nỗi căm hận. Việc bóc trần vết sẹo của quá khứ đau đến mức nào, ông ta hận đến mức đó.
“Nếu không phải vì sự ích kỷ của Từ Tấn Phu, Nhã Nhan sẽ không chết!”
Từ Tử Thanh vội cúi đầu, giấu vẻ mặt hoảng loạn dưới mái tóc lòa xòa. Giang Thế Quân tiếp tục nói: “Chúng tôi giăng bẫy nhiều năm nay, sắp đến lúc có thể “thu lưới”, đáng tiếc, vào thời điểm then chốt này, Úc Nam chỉ vì một cô gái mà mềm lòng…”
Đây có vẻ là câu chuyện buồn cười, Giang Thế Quân lắc đầu, nhếch mép: “Nó cho rằng Từ Tấn Phu đã chết, coi như một mạng đổi một mạng, ân oán kết thúc. Nó sẽ giấu em gái em sự thật trong cả cuộc đời này. Nhưng làm sao có thể? Chắc em cũng biết, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt. Úc Nam bị tình cảm che mờ mắt, không thể ra tay tàn nhẫn, tôi cũng không trách nó. Dù sao lúc Nhã Nhan chết, nó vẫn còn nhỏ, không có khái niệm thù hận. Nhưng tôi thì khác, hôm mai táng Nhã Nhan, trời mưa như trút nước, cả cuộc đời tôi không bao giờ quên ngày hôm đó.”
Giọng nói của Giang Thế Quân trầm trầm, ông ta vừa nói vừa nghiến răng. Từ Tử Thanh bất giác rùng mình. Xuất phát từ bản năng tự vệ, Từ Tử Thanh đứng dậy định bỏ đi, nhưng mới đi một bước, cô ta như bị trói chặt hai chân bởi câu nói của Giang Thế Quân.
“Trước khi tận mắt chứng kiến Từ gia các người khuynh gia bại sản, tôi sẽ không buông tay.”