• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hôn lễ kết thúc, công ty tổ chức đám cưới đặc biệt sắp xếp buổi “after party”, từ chối toàn bộ giới truyền thông. Họ còn mời ca sĩ và người mẫu nổi tiếng góp vui, khách khứa vui chơi thỏa thích đến tận hai giờ sáng mới tan cuộc.

Chẳng ai chú ý, cô dâu không có mặt tại hoạt động cuối cùng này.

Ngay sau hôn lễ, Viêm Lương lập tức bỏ đi. Đêm tân hôn mà cô không có nơi nào để đi, chỉ có thể một mình lái xe lòng vòng trên đường trong đêm tối. Đến khi dừng lại, Viêm Lương phát hiện cô quay về ngôi nhà lớn của Từ gia lúc nào mà không hay biết.

Ngôi biệt thự này là quà cưới ông ngoại Viêm Lương tặng Từ Tấn Phu và Viêm Nhụy Vân khi hai người kết hôn. Cho đến bây giờ, ngoài ngôi nhà của Từ gia ở New Zealand, những bất động sản khác đều được rao bán. Căn hộ của Viêm Lương và nhà lớn cũng không may mắn thoát khỏi. Dưới sự giúp đỡ của công ty môi giới nhà đất, giá bán ngôi biệt thự này khá hời. Viêm Lương đoán chủ nhân mới sẽ nhanh chóng dọn đến.

Dì Lương cùng mẹ Viêm Lương sang New Zealand tĩnh dưỡng. Bây giờ, căn nhà rộng lớn trống không, chiếc chìa khóa dự phòng cuối cùng đang nằm trong tay Viêm Lương. Trước đây, mỗi khi về nhà, người giúp việc đều mở cửa cho cô, bây giờ cô chỉ có thể xuống xe, tự mở chiếc khóa sắt nặng nề ở cổng rồi dùng hết sức đẩy cánh cổng.

Viêm Lương đậu xe ngoài cổng, đi bộ vào trong.

Vườn hoa, cây cảnh ở hai bên đều là của nhà thiết kế nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Viêm Lương nhớ khi cô còn nhỏ, mỗi ngày đều có người đến chăm chút, cắt tỉa cành lá. Dù là mùa đông, nơi này vẫn được bao phủ bởi một màu xanh tươi. Vậy mà bây giờ, Viêm Lương chỉ thấy cảnh vật tiêu điều.

Cuối cùng, Viêm Lương cũng đi đến tòa nhà chính. Vừa đẩy cửa, đập vào mắt cô là gian phòng khách trống không. Xem ra, chủ nhân mới không thích phong cách trang trí cũ nên dọn hết đồ đạc đi chỗ khác.

Hầm rượu vẫn được bảo quản nguyên vẹn. Viêm Lương đi cầu thang cuốn xuống tầng hầm, vừa chọn một chai rượu vừa nghĩ thầm: nếu Từ Tấn Phu dưới suối vàng biết cô tặng hết số rượu ông sưu tập bao nhiêu năm qua cho chủ nhân mới mà cô không biết mặt, chắc ông sẽ tức đến mức đội mồ dậy, quật cho cô một trận…

Viêm Lương nở nụ cười tự giễu.

Cô cầm chai rượu và chiếc ly đi lên phòng khách. Phòng khách không còn bàn ghế, Viêm Lương ngồi xuống đất, tự rót cho mình một ly.

Một mình uống hết nửa chai rượu, cô cũng hơi say, nâng ly rượu, nói: “Kính một ly nào!”

Kính ai đây?

Kính kẻ thù bất chấp thủ đoạn, kính người nhà tự tư tự lợi, hay kính… người ngu xuẩn cùng cực chính là cô? Viêm Lương cười khanh khách, nhắm mắt, ngửa cổ uống cạn.

Đúng lúc này, Viêm Lương nghe thấy tiếng lạch cạch. Tiếng khóa cửa chuyển động. Cô mơ màng đưa mắt về phía cửa ra vào, chỉ thấy cánh cửa từ từ mở ra, một hình bóng cao lớn đi vào. Bởi xung quanh rất tối nên ngoài thân hình cao lớn đó, cô chẳng nhìn rõ diện mạo của anh ta. Cô đang định mở to mắt quan sát thì người vừa đi vào đã tới chỗ có ánh sáng.

Đập vào mắt Viêm Lương là đôi giày da, quần Âu, áo sơ mi mỏng, cuối cùng là gương mặt lạnh lẽo của Tưởng Úc Nam. Viêm Lương tỉnh táo trong giây lát, cười nhạt một tiếng rồi lại cúi đầu, rót một ly.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại cách Viêm Lương nửa mét. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trên đầu cô: “Em đỗ xe ngoài đường, cửa xe không đóng, áo khoác cũng bỏ ngoài xe.”

Vừa nói, Tưởng Úc Nam vừa khoác áo khoác lên vai Viêm Lương.

Chiếc áo khoác dày không mang đến chút hơi ấm, ngược lại cô cảm thấy rét run. Cô vừa uống rượu vừa lên tiếng: “Đây không phải nơi công cộng, không hoan nghênh anh, anh hãy cuốn xéo cho tôi!”

Tưởng Úc Nam khẽ cười một tiếng. Anh ngồi xuống, tầm mắt ngang với Viêm Lương, xòe lòng bàn tay… Trong đó có một chiếc chìa khóa nhà.

Viêm Lương sững sờ.

Tưởng Úc Nam lấy ly rượu trong tay Viêm Lương, đặt lên môi, đúng chỗ có vết son nhàn nhạt, uống một ngụm.

Sau khi có phản ứng, Viêm Lương lắc đầu cười khổ, không khỏi khâm phục Tưởng Úc Nam. “Là anh mua ngôi biệt thự này?”

Đây đương nhiên là một câu hỏi thừa. Tưởng Úc Nam đã rất thành công trong việc cướp đi từng thứ của Từ gia. Cô bây giờ là “con chó chết chủ”, làm gì có tư cách ngăn cản anh vui vẻ sau khi trả được mối thù lớn. Viêm Lương hít một hơi thật sâu. “Được, tôi cuốn xéo!”

Viêm Lương uống không ít rượu, người có cảm giác phiêu diêu. Cô từ từ đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Tưởng Úc Nam đột nhiên giơ tay kéo, cả người cô lảo đảo rồi ngã xuống.

Chai rượu và ly rượu đều đổ xuống sàn nhà. Nếu không phải bàn tay Tưởng Úc Nam đỡ sau gáy, Viêm Lương đã bị sứt đầu mẻ trán.

Tưởng Úc Nam cúi thấp người, nhìn cô. Rượu vang chảy dưới nền nhà như phản chiếu lên đôi mắt anh. Viêm Lương vội vàng đẩy vai anh nhưng anh nhanh chóng ngăn cản sự kháng cự của cô.

“Một khi chúng ta đã đạt được tiếng nói chung trong cuộc hôn nhân này thì em nên biết tôi không cam tâm làm người chồng hữu danh vô thực…”

Theo động tác cúi thấp người của Tưởng Úc Nam, tia sáng cuối cùng trong đáy mắt anh cũng tan biến.

“Em quả thực không xứng đáng với Lộ Chinh, bởi vì nơi này…” Ngón tay anh chỉ vào môi Viêm Lương. Bàn tay anh thuận theo đường nét trên cơ thể di chuyển xuống dưới, dừng lại ở trước ngực cô. “Nơi này…”, rồi từ từ lần vào trong gấu váy cô. “Cả nơi này nữa… đều khắc tên Tưởng Úc Nam tôi.”

Viêm Lương hoảng loạn, ngoảnh đầu sang một bên. Nụ hôn của Tưởng Úc Nam rơi xuống má cô.

Tưởng Úc Nam mỉm cười, nhưng có lẽ do tức giận hoặc chỉ định lặng lẽ thưởng thức phản ứng khi bị rơi vào bước đường cùng của Viêm Lương nên khóe miệng anh hơi nhếch lên thành ý cười như có như không. Viêm Lương ra sức giãy giụa, chai rượu bị đổ nằm lăn lóc một chỗ có thể cứu cô. Theo phản xạ, Viêm Lương giơ tay với chai rượu nhưng không tới. Cô ra sức đạp chân, cuối cùng đạp trúng bụng Tưởng Úc Nam. Anh đau đớn “hừ” một tiếng, Viêm Lương thoát khỏi sức mạnh kẹp chặt cổ tay cô. Cô nhoài người lấy chai rượu, đập mạnh vào đầu Tưởng Úc Nam.

Một tiếng động lớn vang lên.

Tưởng Úc Nam nhanh chóng đoạt chai rượu trong tay Viêm Lương, ném mạnh về bức tường kính cách đó không xa.

Bức tường kính nứt thành một vệt dài.

Mảnh thủy tinh vỡ bắn vào mặt Viêm Lương. Cô không có thời gian bừng tỉnh, chỉ cảm thấy hai bàn tay che mặt mình.

Sau tiếng va chạm, căn phòng trở lại bầu không khí tĩnh mịch. Bàn tay che mặt Viêm Lương từ từ rời đi. Cô không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng, ngược lại, một dòng chất lỏng ấm nóng nhỏ từng giọt xuống mặt cô.

Tưởng Úc Nam để mặc Viêm Lương quan sát vết thương do bị mảnh thủy tinh găm trúng trên mu bàn tay anh. Anh coi như không có chuyện gì xảy ra, dùng đầu ngón tay lau vết máu trên mặt Viêm Lương rồi mỉm cười.

Anh đang cảm thấy may mắn vì cô không bị thương?

Không, chắc chắn anh đang chế giễu sự mất bình tĩnh của cô. Viêm Lương lấy lại lí trí trong chốc lát. Cô tức giận đẩy người Tưởng Úc Nam. Cô gần như dùng toàn bộ sức lực, Tưởng Úc Nam ngã về phía sau, phải chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.

Lòng bàn tay anh ấn vào mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, Viêm Lương nhìn thấy máu chảy ra từ đó, nhưng cô không hề bắt gặp vẻ đau đớn trên gương mặt Tưởng Úc Nam.

Người đàn ông này đối với bản thân còn tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể nhân từ mà nương tay với cô? Viêm Lương cười lạnh, cuối cùng cũng nhận ra cô kém ở điểm nào.

Trên con đường trả thù, anh tuyệt đối là tấm gương của cô.

Áo khoác rơi trên mặt đất, dính đầy rượu vang. Nhìn màu đỏ nhức mắt đó, Viêm Lương tĩnh tâm hồi nhớ lại, bước đầu tiên của Tưởng Úc Nam trong kế hoạch là gì?

Là tiếp cận cô, giành được sự tín nhiệm của cô.

Tưởng Úc Nam ngồi trong bóng tối, cúi thấp đầu, không ai có thể thấy vẻ mặt của anh lúc này. Trông anh rất thảm hại nhưng vẫn lặng thinh nghe tiếng bước chân mỗi lúc một xa. Cuối cùng Viêm Lương vẫn bỏ đi, không chút lưu luyến.

Tưởng Úc Nam nhếch mép nhưng vẫn không thể nở nụ cười giả dối.

Sau khi Viêm Lương bỏ đi, hơi ấm cuối cùng trên thế giới này cũng rời bỏ anh.

Không biết bao lâu sau, bên tai Tưởng Úc Nam dường như vang lên tiếng bước chân Viêm Lương. Ảo giác này rất quen thuộc với anh, mỗi lần cô tuyệt tình bỏ đi, để lại anh một mình ở chỗ cũ chờ đợi. Trong một giây phút nào đó, anh như nghe thấy tiếng bước chân cô quay lại, cũng mừng rỡ ngẩng đầu nhưng chỉ thấy căn phòng trống không.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt Tưởng Úc Nam, đôi giày cao gót đứng trên những mảnh thủy tinh. Nhưng vào thời khắc đó, Tưởng Úc Nam không dám ngẩng đầu, anh sợ mình lại chìm trong nỗi mất mát không thể nói thành lời.

Cảm giác mất mát đó khiến người mạnh mẽ như Tưởng Úc Nam cũng khó có thể chống đỡ.

Nhưng may mà sự mất mát giống như đau đớn, dù có xé nát tim gan cũng không địch nổi một câu: “Quen là ổn ngay thôi!”

Lúc này, ngôi nhà lớn của Từ gia ngoài Tưởng Úc Nam thì không còn một bóng người. Tưởng Úc Nam nhủ thầm “quen là ổn ngay thôi”, sau đó từ từ ngẩng lên.

Viêm Lương đang đứng trước mặt anh.

Vào thời khắc đó, Tưởng Úc Nam dường như đã quên đi tất cả. Quên đi bó hoa điêu linh bên mộ mẹ, quên đi hình ảnh bố nhảy lầu, máu chảy thành sông, quên đi nỗi hận khắc cốt ghi tâm, quên cả… mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt. Trong mắt anh chỉ có hình bóng cô.

Dường như Viêm Lương vừa vội vàng chạy về, vẫn còn thở hổn hển. Vẻ mặt cô ngoài lạnh lùng không còn bất cứ tâm tình nào khác. Nhưng túi nylon cô đưa cho Tưởng Úc Nam đã truyền tải tất cả những điều không thể nói thành lời.

Tưởng Úc Nam mở túi. Bên trong là băng gạc, thuốc kháng sinh, bông cầm máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK