• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cái chuyện đánh nhau ỏm tỏi hôm đó, tôi với má chồng cơ hồ cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Trước đã không mấy ưa nhau, bây giờ càng lúc càng căng thẳng. Mà trước kia còn sợ Phong đứng cửa giữa khó xử khi tôi và má anh gây nhau, bây giờ thì khỏe re rồi.



Hôm đó Út Nhàn có đến xin lỗi tôi, cô ấy nói là do cô ấy mà xảy ra cớ sự. Tôi cũng nghe rồi ậm ự cho có chứ không bàn thêm gì. Bởi lẽ nếu mà Út Nhàn thiệt tình không cố ý làm lớn chuyện thì ba má cô ấy đã chẳng qua mắng vốn bắt lỗi rồi, có chăng là cô ấy sợ mất lòng với tôi mà thôi.



Tôi với chị Thắm thì khỏi phải nói, tình hình còn căng hơn dây đàn. Mà tôi cũng không mấy quan tâm, việc chị ta chị ta làm, việc tôi tôi làm. Không ai đá động gì đến ai là được rồi.



Mấy hôm rày anh chị Hai ưa đưa bé Mít qua chơi, đêm cũng lắm khi ngủ lại. Chiều tối tôi bồng bé Mít đi vô trong phòng trả cho chị Hai đặng chị đưa nó ngủ. Thấy tôi chị kéo kéo tay tôi, nói:



- Vụ hồi bữa với má là sao Lài?



Tôi kéo cái ghế ngồi xuống, trả lời chị:



- Chị đoán được không, chứ em thề em không có xô đẩy gì Út Nhàn hết, đằng sau ai thụi cho em một cái mới mất đà té chỏng đầu đó chớ.



Chị Hai vỗ đùi cái đét:



- Rõ quá rồi còn gì, bởi má kể với chị là em xô Út Nhàn chị đâu có tin. Con Thắm còn nói với má là em ganh con Nhàn có bầu trước em nên em ghim thù nó nữa kìa. Công nhận cái miệng con Thắm ghê thiệt, bữa nào chị với em vạch cái mặt nó ra cho nó bỏ tật xạo sự.



Tôi gật gật đầu, nói với chị Thắm:



- Thiệt nhưng mà chị Hai từ từ đã, chị em mình cần điều tra nhiều hơn. Chị Thắm cũng không phải hiền lành gì đâu.



Chị Hai gật gù, tôi nói với chị vài câu nữa cũng lên phòng đi ngủ, dạo gần đây tôi buồn ngủ suốt thôi, lạ thiệt.



Nửa đêm tôi đói cồn cào nên kéo Phong đi xuống nhà nấu mì ăn đỡ đói. Vừa bước xuống chân cầu thang Phong đã kéo tôi lại, đang định la lên thì bị anh bịt miệng. Đoán là anh thấy được cái gì nên tôi cũng im lặng không dám nhúc nhích sợ lỡ việc của anh.



Mãi một lát sau anh mới buông tôi ra, anh kéo tôi lên gần đến trên phòng. Anh nói nhỏ với tôi:



- Suỵt. Anh thấy chị Thắm với anh Phương.



Tôi há hốc mồm:



- Gì, anh nói chị Thắm với anh Phương?



Phong gật gật đầu.



- Ừ.



Tôi gấp gáp hỏi:



- Hai người đó làm gì?



- Chị Thắm đang kéo anh Phương qua phòng, còn làm gì thì anh không biết.



Mẹ nó, anh Ba Thành mấy hôm nay bận việc công ty không có về nhà, chị Thắm toàn ngủ một mình. Chưa nói anh Phương là chồng chị Hai lại còn là tình cũ của chị Thắm nữa. Kiểu này là có gian tình rồi còn gì nữa.



Tôi giận quá cứ nghĩ đến chị Hai là tôi giận sôi gan, xoắn tay áo tôi định kéo xuống dưới nhà đi đánh cho chị Thắm một trận. Chưa kịp đi đã bị Phong lôi lại, anh kéo tay tôi, nói:



- Em đi đâu?



Tôi giận đùng đùng:



- Đi xuống bắt ghen chứ đi đâu.



Phong ghì chặt tay tôi, anh can:



- Em xuống dưới thì được ích lợi gì, anh dám chắc hai con người đó không phải lần đâu tiên. Nếu muốn thì phải để cho anh Ba Thành hay là chị Giàu bắt ghen chứ em em lấy quyền gì đi bắt ghen?



- Nhưng mà... không lẽ anh chịu đứng nhìn chị Hai bị cắm sừng trên đầu.



Phong kéo tôi đi vào trong, anh từ tốn nói:



- Từ từ đã, em gấp gáp cái gì?



Tôi giãy nảy:



- Bắt ghen không gấp chứ cái gì mới gấp hả?



Phong kéo tôi vào trong phòng, ấn tôi ngồi xuống, anh nói:



- Bây giờ em nhào vô nhất định là không bắt được rồi có khi còn bứt dây động rừng nữa. Nghe anh, để anh suy nghĩ xem.



Tôi bực dọc chống hai tay lên cằm nhìn anh, tôi nói:



- Bực thiệt. Em không hiểu được anh Phương là vì cớ gì mà làm nên chuyện này luôn á, ví như chị Thắm thì thiếu thốn tình cảm đi còn này anh ta được chị Hai yêu thương, vợ đẹp con ngoan còn đòi gì nữa chứ.



Phong suy nghĩ hồi lâu anh cười nhạt nói:



- Có gì đâu, anh Phương chắc là vì tình còn chị Thắm... chắc vì tiền mà thôi.



Tôi ngạc nhiên:



- Vì tiền? Bộ anh Phương giàu lắm hả anh?



- Không, anh Phương gia đình bình thường. Anh nói tiền đây là tài sản, cái chị Thắm muốn là một đứa con trai.



Con trai sao? Nhưng mà anh Thành vẫn còn sống sờ sờ mà... chẳng lẽ...



- Anh Ba Thành bộ không có con được hả anh?



Lần này thì đến Phong ngạc nhiên, anh hỏi tôi:



- Anh Ba Thành không sinh được, sao em biết mà hỏi anh vậy?



- Không...em đâu con biết, em tưởng anh Ba không có khả năng sinh con nên chị Thắm mới đi tìm tình cũ chứ?



- Bậy. Chị Thắm không sinh con được không phải do anh Ba Thành mà là do chị ta.



Tôi có chút ngu ngu, nếu đúng như Phong nói chẳng lẽ là chị Thắm không sinh được mà chị ta lại không biết. Ơ nhưng mà làm gì có chuyện đó, chị Thắm đâu phải người ngu đâu. Nếu nói như Phong....khoan...thuốc bổ... thuốc bổ...



Tôi tự dưng suy nghĩ ra gì đó liền bật lên cười lớn:



- Em biết rồi... là thuốc... là th...



Nghe tôi hét lớn tiếng quá, Phong kéo tôi xuống anh bịt lấy miệng tôi lại.



- Nhỏ thôi, em la lớn quá đó.



Tôi bụm miệng cười, nhỏ tiếng lại, tôi mới từ từ nói:



- Chị Thắm không sinh được có phải do uống thuốc của má chồng không? Có phải không anh?



Phong nhéo mũi tôi, anh gật đầu:



- Ừ là do thuốc, đó cũng là lý do mà anh không cho em uống.



- Ơ nhưng mà...anh Ba Thành là con ruột của bà ta thì sao bà ta còn làm vậy. Ví như chị Thắm sinh con cho anh Ba Thành thì cũng là cháu ruột của bà ta mà?



Phong lắc đầu, anh nghiêm giọng:



- Cái vấn đề này phải đi hỏi bà ta chứ anh cũng không biết nữa. Nhưng mà mụ già đó tâm lý rất kỳ cục, đến giờ anh cũng không đoán được mụ ta là muốn cái gì.



Tôi gật gù, quả thực má chồng tôi tâm lý rất lạ. Bà ta nhận nuôi Phong, quan tâm cho anh cưng chiều anh còn hơn con ruột của mình nhưng vẫn không ít lần hãm hại anh. Thêm vụ việc bỏ thuốc này nữa, tôi không thể hiểu được mục đích của bà ta là thế nào. Là do bà ta ghét chị Thắm hay vì bà ta không muốn cho anh Ba hưởng tài sản này?



- Anh, có khi nào bà ta không muốn cho anh Ba hưởng tài sản này không?



Phong ngồi xuống, anh định châm một điếu thuốc nhưng khi thấy tôi nhìn, anh lại buông tay cất điếu thuốc vào lại trong hộp.



- Lý nào, anh Ba là con ruột mụ ta cả Út Đạt cũng vậy. Cái tài sản này cho anh tất nhiên không được nhưng cho anh Ba hay Út Đạt thì được chứ đúng không?



- Chính xác nhưng nếu vậy thì tại sao lại bỏ thuốc cho chị Thắm. Ơ khoan...nếu như là bà ta bỏ thuốc thì cái lần chị Thắm giả mang bầu là bà ta đã biết từ lâu. Cái vụ chị Hai té sảy thai chẳng phải là do...trời ơi...



Phong gật đầu, giọng nặng nề:



- Ừ chị Hai té sảy thai là do đi trúng cục đá tráng mỡ, anh cho người đi coi qua rồi, khu đá chỗ đó có vấn đề. Nhưng sau khi cả nhà đi bệnh viện chú Thọ cũng lấy xà bông rửa đi vết máu kèm theo vết mỡ luôn rồi.



Tôi cả kinh, trời đất...hóa ra tất cả mọi thứ Phong đều biết chỉ là do anh giấu mà thôi. Tôi thoáng thấy run run trong lòng... tôi chỉ mới về đây sống chưa đến một năm đã thấy mệt mỏi rồi đừng nói là anh sống ròng rã bao nhiêu năm. Vừa len lỏi đi tìm sự thật về cái ch.ết của mẹ ruột mình vừa mưu toan che đậy mọi thứ. Anh sống ẩn nhẩn suốt bao nhiêu năm biến mình từ một người đàng hoàng thành một tên ăn chơi trác táng trong mắt người khác. Tôi tự dưng thấy thương anh vô cùng, chắc anh mệt mỏi lắm... anh tủi thân dữ lắm.



Tôi đi lại ôm lấy anh xoa xoa lưng anh, hạ giọng dịu dàng hết mức có thể.



- Phong, sau này có em rồi, anh đừng buồn nữa cũng đừng một mình nữa, nha.



Tôi cảm nhận được toàn thân anh có chút cứng đờ, lát sau tôi thấy anh thả lỏng, bàn tay anh cũng ôm lấy tôi. Anh siết tôi vào lòng, anh nói:



- Ừ anh có em rồi, về sau còn có con chúng ta nữa. Anh không buồn, anh không cảm thấy buồn nữa đâu.



Được anh ôm tôi tự dưng thấy ấm áp thoải mái trong lòng vô cùng, cảm giác có người đàn ông yêu thương nâng niu xem mình là một phần cuộc sống của họ thật thích. Tôi vốn không phải người mê ngôn tình nhưng tình yêu mà, ai mà không thích tìm được một mình người đàn ông như thế chứ. Đúng không?



.......



Thiệt sự mà nói người ác nhất trong nhà này chắc là má chồng tôi, kể sơ sơ thôi. Trước mắt bà ta là nghi can số một với cái ch.ết oan ức và tức tưởi của mẹ Phong. Thứ hai là vụ dì Lệ, tôi nghĩ nếu vong nữ dưới cái ao sen kia chính xác là dì Lệ thì nguyên nhân đâu đó cũng có một phần do bà ta. Vì dì Lệ là em gái ruột của bà ấy mà như lời bà ta nói với ba chồng tôi là dì Lệ đi Mỹ mấy năm nay biệt tăm tung tích. Thử hỏi có người chị gái nào khi thấy em mình mất tích mà không cho người đi tìm kiếm điều tra không chứ, trừ khi bà ta biết chắc là em gái mình đã ch.ết. Thứ ba bà ta bỏ thuốc ngừa thai cho chị Thắm cho tôi để mong bọn tôi không có bầu, còn gài bẫy để chị Thắm té lộ ra cái bầu giả nữa. Nhưng mà rốt cuộc lại hại chính con gái ruột của mình, lần đó là chị Hai trượt chân kéo chị Thắm chứ không phải chị Thắm kéo chị Hai. Ác giả ác báo, bao nhiêu tội lỗi của bà ta tạm thời để hết lên vai của chị Hai Giàu. Đáng thương cho chị Hai, vừa bị mẹ ruột vô tình hại ch.ết con vừa mất khả năng sinh con, chưa kể còn bị chồng cắm cho một cái sừng cao mấy mét. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy bất công.



Vụ chị Thắm với anh Phương tôi nghe theo Phong không đá đụng gì tới. Nhưng nói thiệt tôi cay cú lắm, bị chị Hai cái miệng chỉ bô lô bô la nhưng hiền queo hà, mà người hiền lành ngay thẳng lại hay bị phản bội, thấy mà bực dùm. Nhưng Phong nói đó dù sao cũng là chuyện riêng của mấy người bọn họ, mình nhúng tay vào có khi không được mang ơn mà còn thêm thù hằn. Trước khi con chúng tôi được sinh ra, Phong không muốn có thêm một mối nguy hại nào đến tôi nữa. Thôi, hết thảy là nghe theo anh.



.......



Sáng sớm, tôi thấy vú Huệ ra tập thể dục sớm. Thấy bà ta coi bộ khỏe hơn hẳn, tôi cũng giả vờ đon đả đi lại, hỏi thăm:



- Vú, vú đỡ hơn chưa?



Vú Huệ nghe tôi hỏi bà mới cười cười trả lời:



- Ờ Mợ, tôi khỏe hơn rồi, mợ dậy sớm hen.



Tôi cũng giả vờ quơ tay múa chân ra dáng như đang tập thể dục. Tôi nói:



- Vậy tốt rồi vú, mấy hôm anh Phong còn nói vú mà không khỏe lại ảnh đưa vú đi bệnh viện. Thấy anh Phong vậy chứ mà ảnh lo cho vú lắm.



Vú Huệ nhìn tôi, ánh mắt bà ta có chút khác thường:



- Ờ cậu Phong...cậu tốt tính mà.



- Dạ. Thấy vú khỏe là mừng rồi, thôi con vô trong làm đồ ăn sáng vú hen. Thấy mệt mệt vú kêu con con đưa vú đi khám. Chứ vú lớn tuổi rồi lại có một thân một mình có chuyện gì lạng quạng là không được.



Vú Huệ gật gù không nói gì, tôi cũng nói qua lại mấy câu nữa là đi vô trong. Thiệt tình tôi thấy sức khỏe vú Huệ coi bộ không tốt, dạo tôi mới về bà ta khỏe như trâu, nhớ là bà ta còn đánh tôi đùng đùng nữa mà. Lần bệnh này tôi thấy vú xuống sắc quá mà bà ta bệnh tôi cũng không thấy má chồng tôi ngó ngàng gì nhiều tới nhiều. Nghĩ má chồng tôi cũng vô tâm, vú Huệ như cánh tay trái tay phải của bà mà bà bỏ lơ không đoái hoài gì đến. Phải tôi thì tôi cũng thấy chạnh lòng.



Vú Huệ bệnh xong nên yếu, ba chồng tôi nghĩ thương bà nên không giao việc gì cho bà làm hết. Ông nói vài bữa nữa tuyển thêm người về đặng phụ bà quản lý trong ngoài. Má chồng tôi nhiều công nhiều việc nên cũng không lo được bếp núc lặt vặt, hết thảy chắc mời thêm quản gia. Vú Huệ nghe xong cũng gật đầu, tôi thì thấy bà ta coi bộ buồn buồn. Mà nghĩ cũng đúng, sắp bị sa thải không buồn cũng lạ.



.........



Mấy hôm nay anh chị Hai không thường qua chơi, tôi thấy cũng nhẹ nhõm trong lòng. Chị Hai qua thì không sao mà anh Hai qua thì tôi lại rầu cho chị Hai. Sau cái đêm mà tôi và Phong thấy được chị Thắm chèo kéo anh Phương, qua hôm sau tôi đi rình tiếp vẫn thấy vụ đó xảy ra nữa. Chị Thắm công nhận gan thiệt, làm cái chuyện tày đình trong chính nhà chồng của mình. Quả là gan.



Tối muộn tôi ra trước ngồi đợi Phong về, hồi trưa anh có gọi điện về báo tối hôm nay anh về trễ vì bận đi tiếp khách trên tỉnh. Tôi thì dạo này quen hơi anh rồi nên không có anh thấy thiếu thiếu. Ở trước sân có cái xích đu to bằng gỗ, tôi vừa ngồi đong đưa cho mát vừa ngó ngó đợi Phong về. Mới hồi nãy tôi gọi anh nói anh sắp về đến nhà rồi.



Dạo này trời nóng lắm mà tôi cũng thấy bức rức trong người, đang định đứng dậy đi dạo vài vòng thì nghe có tiếng xe. Vì cửa lớn nhà chồng tôi là cửa tự động nên khi có xe vào cửa tự nhận dạng xe rồi mở cổng luôn nên tôi cứ tưởng xe Phong, ai dè ngó lại thì ra là xe Đạt.



Đạt bước xuống xe cậu ta đi đứng lảo đảo xém té, tôi với anh Tùng tài xế mỗi người đỡ một bên. Sức đàn bà không đỡ nổi nên tôi mới kéo Đạt ngồi xuống xích đu, định bụng là chạy vào trong kêu Út Nhàn ra đỡ. Nhưng chưa kịp kêu đã nghe tiếng Đạt ờm ờm:



- Huyền ơi... chị ơi...



Ch.ết ch.ết cái tên xỉn này... nói gì lung tung vậy?



Tôi sợ một lát nữa Đạt lại nói lung tung nên tôi mới nhờ anh Tùng chạy vào kêu Út Nhàn còn tôi thì ngồi xuống canh chừng Đạt. Thấy anh Tùng đi vào trong, Đạt tự dưng chồm dậy, cậu ta ôm lấy tôi hôn cái chốc lên má tôi, gương mặt cậu ta ửng đỏ, mắt lờ đờ:



- Huyền... tôi nhớ chị lắm...



Tôi giật mình, vội vàng đứng bật dậy nhưng lại bị Đạt ôm cứng ngắt. Hoảng quá, tôi vung tay vung chân lia lịa.



- Đạt chú say rồi chú buông tôi ra đi. Để Út Nhàn hay anh Phong thấy chắc tôi nhảy xuống sông ch.ết rửa cũng không hết tội quá. Chú buông tôi ra đi.



Đạt cười thất thần:



- Chị nói láo chị mà ch.ết, chị tham sống như gì vậy... hức..hức...Huyền... hay tôi đưa chị đi, tôi đưa chị cao chạy xa bay nha..được...ực...không?



Mẹ nó, tên ch.ết bầm này, say xỉn ngu luôn rồi.



Tôi dùng hết sức đẩy tay Đạt ra nhưng không được, Đạt thấy tôi vẫn còn trong vòng tay cậu ta, cậu ta liền khoái chí cười hề hề:



- Haha...chị...lần này chị không trốn được rồi... đi đi...leo lên xe tôi đưa chị lên thành phố. Nhà cửa tôi chuẩn bị sẵn hết rồi, tiền tôi cũng lo cho chị...hức...xài phung phí 10 năm không hết. Chị đi theo tôi đi chứ sống gần chị mãi như vậy tôi chịu... chịu không nổi nữa rồi. Huyền... tôi yêu chị...tôi yêu chị nhiều lắm.



Đạt tự dưng buông tôi ra, cứ tưởng tôi thoát được rồi thì thấy cậu ta nắm tay tôi cứng ngắt. Vừa nắm vừa lôi lên xe, tôi sợ quá không biết làm thế nào vừa định khom xuống cắn cho cậu ta mấy phát thì nghe cậu ta nói. Sự tức giận trong tôi vơi đi phần nào thay vào đó là có chút buồn buồn. Đạt.... thiệt sự tôi tiếc cho cậu ấy quá...



- Đạt... không được đâu...cậu buông tôi ra đi.



Đạt bấy giờ quay lại nhìn tôi, gương mặt cậu vẫn còn đỏ ửng nhưng ánh mắt lại sáng quắc lạ thường, cứ như là từ nãy tới giờ là cậu ta đang giả vờ vậy. Trong ánh trăng nhè nhẹ, Đạt nắm tay tôi rất chặt, cậu ta từ tốn dịu dàng nói:



- Chị...chỉ cần chị nói muốn đi, tôi nhất định đưa chị đi. Những thứ tôi đã hứa với chị tôi mãi mãi không quên. Dù là chị không thương tôi nhưng chỉ cần chị mở lời... tôi bất chấp hết tất cả cho chị.



Tôi nhìn Đạt, cảm thấy trong lòng cuồng cuộn dâng trào. Nhưng rất tiếc đó không phải là cảm xúc của những người yêu nhau, mà tôi chỉ thấy tiếc. Tiếc cho Đạt, tiếc cho tấm lòng của Đạt đã đặt sai người rồi..



- Đạt... chị Tư...



Đang định trả lời lại cậu ta thì nghe trong nhà có tiếng Út Nhàn vọng ra, tôi nhìn về phía kia thấy Út Nhàn đang chạy lại. Ánh mắt cô ấy nhìn về chỗ này rất không thiện cảm.



Đạt cũng nghe được tiếng Út Nhàn, cậu ta đang bình thường tỉnh táo tự dưng khóc loạn té xuống đất. Vừa khóc vừa hét:



- Nhàn ơi... đưa anh vô nhà...Nhàn ơi...



Đạt vùng vẫy không chịu cho tôi nắm tay đỡ lấy, cậu ta vờ ngã qua ngã lại. Tôi biết là cậu ta đang diễn, cậu ta sợ Út Nhàn nghi ngờ.



Thoáng chốc tôi thấy mất cười, cũng hùa theo Đạt mà diễn quằn quại.



- Chú Năm này chú từ từ để Út Nhàn đưa chú vô, ui da ui da chú kéo tay tôi đau quá đi.



Lúc Út Nhàn với anh Tùng chạy lại thì Đạt đã nhào vào người Út Nhàn, cô ấy thấy Đạt say bí tỉ liền đưa Đạt vô phòng. Lúc quay đi vô không biết cô ấy nghĩ gì lại quay ra, tay vừa dìu Út Đạt vừa nói với tôi:



- Sao chị Tư không vô ngủ đi, ra đứng đây gió lạnh.



Đạt trượt chân xém té, tôi phụ kéo cậu ấy lên rồi mới trả lời:



- Chị chờ anh Phong, ảnh nói ảnh sắp về mà sao lâu quá chừng.



Nghe được câu trả lời Út Nhàn mới hài lòng, cô ấy vừa dìu Đạt vừa nói với tôi:



- Dạ chị Tư cũng đi vô trong đi, khi nào anh Tư ảnh về thì ra đón chứ đứng đây hồi sương xuống lạnh lắm.



Tôi gật đầu "Ừ" nhẹ một tiếng,đợi Út Nhàn quay đi tôi mới đi lại xích đu ngồi xuống, mắt nhìn theo bóng dáng liu xiu của Út Nhàn đang dìu Đạt tự dưng tôi thấy buồn thở dài thườn thượt. Út Nhàn là cô gái tốt, cô ấy gia cảnh tốt, hoạt bát dễ thương lại hết lòng yêu thương Đạt nhưng mà.... haizz chỉ mong sao Đạt bình tâm mà suy nghĩ lại để có thể cho cô ấy cơ hội, hai người đẹp đôi lắm nếu yêu nhau thì rất tuyệt.



Nhưng mà giây phút này tôi lại không hiểu được rằng tuy Út Nhàn tốt tất cả mọi thứ nhưng điểm mà cô ấy không tốt nhất.... là vì cô ấy không phải là tôi. Có vài người cố chấp với tình yêu đến cuối cuộc đời, thà rằng không yêu ai chứ nhất định không chịu yêu người khác. Đạt chính là như thế.



Lúc Phong về đến nhà là gần 11 giờ đêm, tôi ngồi chờ anh ngoài xích đu gỗ mà ngủ quên mất. Lúc anh về tôi đâu hay, Phong thấy tôi ngủ say quá nên bồng tôi lên phòng. Mãi khi đặt tôi xuống giường tôi mới tỉnh dậy.



Thấy tôi tỉnh, anh ngồi xuống véo véo má tôi, hơi men từ miệng anh phả ra, anh nhẹ nhàng hỏi:



- Sao không lên phòng ngủ mà ngồi dưới xích đu chờ anh?



Tôi ôm lấy cổ anh, ngái ngủ nói:



- Ờm quen hơi anh rồi, anh về trễ nên nhớ.



Tôi không mở mắt nên không thấy được biểu cảm của anh thế nào chỉ nghe được giọng anh cười khẽ, anh vuốt vuốt lưng tôi, anh nói nhỏ:



- Ừ anh về rồi, ngủ đi, có thiếu gì thì để mai nha, hôm nay anh say quá rồi.



Ơ thiếu gì?? Thiếu gì là thiếu gì??



Nói rồi anh ngã lưng nằm xuống ôm lấy tôi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ say.



........



Sáng hôm sau Đạt dậy từ sớm, lúc tôi xuống bếp đã thấy cậu ta đi xuống tập thể dục rồi. Tôi lấy mấy bộ tách trà ra ngồi xuống sàn nước rửa cho sạch sẽ, Đạt thì tập thể dục hít đất gần bên. Thấy tôi cậu ta cười cười, tôi cũng vờ dò hỏi:



- Chú tỉnh rượu chưa, anh Phong còn thở ra men trên kia kìa.



Đạt cười nhạt, cậu ta nói:



- Cũng còn choáng chắc lát nữa húp cháo chứ ăn không nổi rồi chị.



- Ừ ăn không tôi nấu cho anh Phong sẵn nấu cho chú luôn.



Đạt đứng bật dậy, cậu ta lau mồ hôi trên trán vừa lau vừa nói:



- Chị nấu cho một mình tôi thì được.



Nghe Đạt nói tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta, không biết là giỡn hay thiệt nữa...



- Thôi thôi tôi giỡn chị đừng nhìn tôi như thế chứ. Út Nhàn nấu cho tôi rồi, chị nấu cho anh Phong đi, hôm qua ảnh say dữ lắm.



Tôi gật đầu, nụ cười cũng gượng gạo. Mãi một lát sau khi Đạt chuẩn bị ra chạy bộ, tôi mới hỏi thêm cậu ấy:



- Đạt này... hôm qua chú xỉn chú nói gì chú còn nhớ không?



Đạt quay lại nhìn tôi, ý cười trên mắt cậu ta rất đậm.



- Không, tôi quên rồi.



Nghe Đạt nói tôi gật đầu mỉm cười, tôi biết cậu ấy nhớ hết đó nhưng mà... thôi thì như thế cũng tốt. Cảm xúc của cậu ấy tôi không có quyền điều khiển nó theo ý của tôi được. Cũng như cậu ấy yêu ai hay không yêu ai cũng không thể vì tôi thích hay không thích mà bắt buộc cậu ấy thay đổi. Đạt thích tôi không thích Út Nhàn là cảm xúc của cậu ấy, chí ít thì cậu ấy cũng đã sống thật với cảm xúc của mình rồi. Còn về phần tôi, tôi chỉ cần sống tốt với cảm xúc chân thật của chính mình, ngoài kia ai yêu ai, ai ghét ai cũng đã không còn quan trọng nữa.



Thấy tôi nhìn về xa xăm, Út Nhàn từ đằng sau đi lên cô ấy vỗ vào vai tôi cái bộp, hỏi:



- Chị Tư, chị ngó ai mà đứng hình luôn vậy?



Tôi giật mình, cười cười với Út Nhàn:



- Hết hồn chị có ngó ai đâu, chị suy nghĩ chút chuyện ấy mà.



Út Nhàn gật gù, cô ấy ngồi nói vài câu cũng lên bếp phụ nấu bữa sáng. Hôm nay nhà tôi ăn cháo sáng vì hai ông tướng say xỉn không ăn nổi cơm nên cả nhà đành chiều theo. Thật ra thì ba chồng tôi cũng chiều con chiều cái lắm, thấy ông coi bộ khó tính chứ con cái muốn cái gì ông cũng chiều.



Chẳng hạn như hôm nay là một ví dụ.



..........



Tầm 2-3 tháng nữa là tới cuối năm, dạo này công ty của Phong hay của ba chồng tôi gì thì đều bận rộn. Mấy hôm rày ở nhà lủi thủi có mấy mống đàn bà còn nhiêu đi làm từ sáng sớm đến chiều tối. Má Vũ cũng được đặt cách theo chân ba chồng tôi lên công ty làm việc, nghe đâu hồi trẻ bà có bằng quản lý, lâu lâu cũng theo ba lên công ty phụ việc.



Sáng sớm ăn sáng xong tôi lên phòng ngủ một chút, hổm rày thấy mệt mệt trong người nên hay ngủ. Đang ngủ ngon ơi là ngon tôi bị vú Huệ kêu dậy. Hai mắt tôi mở không lên nhưng vẫn ráng hỏi:



- Vú...gì vậy vú?



Vú Huệ kéo tôi dậy, bà nói:



- Mơ dậy đi bà kêu mợ ở dưới kìa.



Tôi ngáp ngáp mấy cái, hỏi lại:



- Có chuyện gì quan trọng lắm hả vú?



Vú Huệ gật đầu:



- Hình như vậy, tôi nghe nói có bà thầy cao tay lắm, vô nhà mình xin cơm mà nói cái gì trúng bốc cái đó. Bà đang nhờ bà thầy coi bói ở dưới kìa, bà kêu tôi kêu mợ xuống coi luôn. Mà này nói thiệt, hồi nãy bà thầy mới thấy tôi là đoán ngay tôi tuổi Dần, hay ác ôn. Nghe đâu hồi trước làng mình cũng có bà thầy giả ăn xin vô coi cho nhà kia, mấy chốc lên biệt thự luôn. Mợ rảnh xuống coi đi, tôi kêu Mợ Ba, Mợ Năm xuống hết rồi.



Tôi gật gù, làm biếng rửa mặt nên đi xuống luôn. Trước nhà, bà thầy theo như vú Huệ nói đang ngồi trên tấm phảng, bà ta đang luyên thuyên thao thao bất tuyệt với má chồng tôi. Thấy tôi đi xuống Út Nhàn đi lại kéo tay tôi.



- Í chị Tư xuống, chị lại đây coi đi, trời đất ơi hay dữ lắm. Bà thầy biết em vừa hư con, bả đang coi con em thiếu gì nè.



Tôi cười cười chỉ "Ừ" thôi chứ không có tin lắm, ở quê mấy vụ bói toán này nhiều nhưng đa số hại dân thì nhiều chứ thầy cao tay chuyên làm việc thiện ít đi lung tung kiểu này lắm. Người ta tu đắc đạo thường ở nhà chứ ai lại giả ăn mày như này. Nghe cứ nhứ trong cổ tích trong phim không bằng.



- Con ma nữ kia, đứng lại!



Tôi chưa kịp ngồi xuống đã nghe bà thầy cất cao giọng, chưa kể mắt bà ta còn hung hăng nhìn về phía tôi.



Út Nhàn ở kế bên lấp bấp, cô ấy run run:



- Thầy... ma đâu...là ai?



Bà thầy đứng phắt dậy, giọng bà hung ác:



- Con ma nữ núp trong cô gái áo hồng, mày là ai đi đâu đây, hả? Nói mau, không tao đánh cho mày không đi đầu thai được luôn bây giờ.



Cô gái áo hồng....ơ là tôi mà...



Tôi cảm thấy mơ hồ, chỉ chỉ tay vào mình, tôi hỏi bà thầy:



- Bà nói tôi sao, bà nói tôi là ma nữ hả?



Bà thầy gật đầu:



- Con ma nữ đang núp sau lưng cô kìa. Cô đứng im đi.



Tôi phì cười, ma với mủng, ban ngày ban mặt mà ma miết gì. Tôi không tin. Ví như ao sen có ma thiệt thì không ra bắt, ở đây ngay trong nhà có cửu quyền thất tổ, có tổ tiên ông bà...ma nào ra mà ma. Hù ai chứ hù tôi.



- Thầy coi sao chứ trong nhà có Phật bà quan âm có ông bà tổ tiên, ma quỷ nào mà vô được hả Thầy?



Bà thầy thấy tôi không sợ, bà ta quát lớn:



- Im đi. Coi ma nữ nó nhập vào cô gái này rồi. Mọi người tránh ra để tôi thu phục.



Vừa nói xong bà ta nhào đến chỗ tôi, vừa nói lung tung trong miệng vừa phun nước phèo phèo. Tôi đứng giữa nhà bị bà ta quay cuồng vòng vòng, bực dọc, tôi hét:



- Bà bị điên rồi, không có ai nhập vào tôi hết, bà bớt làm trò khùng trò điên đi.



Tôi định quay đi lên phòng thì bị bà ta nắm tay kéo lại, con mụ này nhìn vậy mà cũng mạnh. Kéo tôi một cái tôi ngã chỏng vó xuống đất. Bà ta được dịp tru tréo:



- Bà lớn, hồi nãy tôi nói cho bà biết trong nhà này có ma nữ quấy phá nên khiến gia đình lục đục xào xáo. Con ma này hết núp đầu này rồi núp đầu kia. Hôm nay tôi có duyên đi ngang chỗ này tôi nhất định ra tay cứu giúp cho gia đình. Bà với mấy mợ phụ tôi giữ con ma nữ này lại, để lâu nó ăm hết hồn của mợ Tư đây. Nhanh lên.



Má chồng tôi coi bộ cũng không tin, bà lấp ba lấp bấp:



- Khoan thầy... thầy định làm gì con Lài?



Bà thầy hùng hồn tuyên bố:



- Tôi đây không làm hại người chỉ canh ma canh quỷ mà bắt. Lần này có cơ hội không làm sau này muốn bắt được con ma này là chuyện khó như lên trời. Bà phụ tôi một tay.



Chị Thắm là người đầu tiên đi ra, chị ta nói:



- Thầy coi đúng quá, nếu thiệt ma trốn trong người em Lài thì thầy mau mau trục nó ra không để lâu nó hại ch.ết em dâu con.



Tôi hét lên với chị Thắm:



- Đừng có làm bậy, em đây không có ai nhập em hết.



"Bốp" tôi nói chưa hết câu đã bị bà thầy tán bụp vô đầu. Định mở miệng nói câu nữa thì bà thầy nhanh tay hơn trét cái gì vào mắt tôi khiến tôi gần như không thấy đường. Đau đớn tôi hét:



- Buông tôi ra coi, bà trét cái gì vô mắt tôi vậy. Bà bị điên rồi hả?



Tôi vừa nói vừa vùng vẫy, tôi dùng hết sức mà vùng. Bên ngoài tôi nghe má chồng tôi hét lên:



- Ghê quá, trời ơi con Lài...



Tiếng Út Nhàn cả kinh:



- Mắt chị Tư....má ơi... ghê quá.



Bà thầy vừa nắm tóc tôi vừa hung hăng tuyên bố:



- Mọi người thấy nó hiện nguyên hình mắt đỏ lè chưa? Mau lên, mau phụ tôi trói con ma này lại. Mau lên.



Mẹ nó hiện nguyên hình cái đầu nhà bà, bà trét cái quỷ gì vào mắt tôi thì đố mắt tôi không đỏ lên. Con mụ thầy dởm, mụ già mất nết.



Cùng lúc đó dưới nhà bé Li chạy lên, tôi mở mắt thấy được he hé. Tôi cố gắng nhìn về phía bé Li, mở to khẩu hình không phát ra tiếng, nói thầm "Gọi cho cậu Tư".



Tôi nói lần đầu con nhỏ không hiểu, lần thứ hai nó cũng không hiểu đến lần thứ ba tôi vừa nói vừa để tay lên tai ra dấu thì khi đó con bé mới hiểu mà len lén giả bộ đi xuống lấy dây đặng gọi cho Phong. Tôi biết lần này tôi bị gài rồi, mục đích là gì thì tôi không rõ, là ai làm tôi cũng không rõ nhưng trước mặt bà thầy muốn đánh tôi để "trục" con ma ra là thiệt. Mà ở nhà này bây giờ đã không ai tin tôi nữa rồi, chờ mong mấy con người gian xảo này suy nghĩ lại chắc không có. Khéo hôm nay một người hại mà ba bốn người hùa theo. Giờ chỉ còn cách trông cho Phong về kịp để cứu tôi thôi chứ nếu không tôi bầm dập xanh tím quá. Trời phật ơi, độ hộ cho con!!!



Con bé Li vừa lấy dây lên thì cả đám bao gồm má chồng tôi, Út Nhàn, Thắm lào, vú Huệ cả Thu Cúc nữa ghì đầu tôi xuống cho bé Li trói tay. Tôi vùng vẫy la hét cỡ nào, giải thích cỡ nào thì đám người bọn họ cũng không chịu nghe. Con bé Li cột tay tôi lại nhưng con bé cột khá lỏng, nút thắt lỏng lẻo lắm. Bà thầy bày xong đồ phép đi kiểm tra thấy dây thắt lỏng bà ta quát lớn:



- Cột như vậy cột làm cái gì, đang làm phép nó vùng lên chạy ai chịu trách nhiệm đây. Các người có muốn hồn cô gái này bị bắt đi luôn không mà làm ăn sống nhăng kiểu này.



Nói rồi bà thầy đích thân cột lại, còn bên kia bé Li bị vú Huệ tát cho mấy bạt tay. Mẹ nó, cái cảm giác này khiến tôi thấy không ổn chút nào. Mẹ kiếp, thật là đ** ổn.



Bà thầy đọc phép đọc thuật gì đó gần 10 phút, bà ta vừa đọc vừa phun cơm phun gạo vào người tôi. Tôi biết bây giờ có thanh minh giải thích cũng không ai hiểu nên quyết định im lặng giữ sức xem xét tình hình. Tôi lướt mắt một vòng thấy ai nấy gương mặt đều căng thẳng tột độ, không ai là có nét vui mừng trên mặt. Lắm khi tôi hồ nghi có phải tôi bị ma nữ nhập thiệt không nữa.Nhưng mà khoan, biết đâu đây chỉ là giả vờ. Không lẽ tôi bị nhập không mà tôi còn không biết?



Sau một hồi hỏi tào lao bí đao tôi không trả lời, bà thầy coi bộ giận, bà ta lấy cây phứt trần đập bụp bụp vào lưng tôi. Nếu đã xem tôi là ma nữ thì được rồi, tôi hù câu thời gian cho bà sợ té khói thì thôi.



- Con ma kia, mày tên gì, nhà ở đâu sao lại qua đây quấy phá?



Tôi hung hăng trả lời:



- Phá cái đầu bà, bà đụng đến tôi, tôi đốt nhà bà, cạo đầu khô bà cho bà coi. Thầy mà không có tóc cũng khó coi lắm chứ không giỡn.



Bà thầy lại gõ cái bụp vào đầu tôi, bà ta quát:



- Con ma này, mày ăn nói linh tinh cái gì vậy?



Tôi trợn mắt:



- Bà ngon thì nhào vô, xong chuyện thử tôi có báo công an còng đầu bà lại không thì biết. Muốn ăn cơm tù hay ăn cơm sườn, bà nói tôi nghe coi?



Ba thầy tự dưng biến sắc chút chút, tôi thấy bà ta nhìn về chỗ đám Út Nhàn, Thắm lào với má chồng tôi nhưng cụ thể là nhìn ai thì tôi không biết. Một lát sau tôi thấy bà ta hung hăng trở lại, bà ta không dùng phứt trần nữa mà dùng tay tát thẳng vào mặt tôi cái "bốp".



- Lẻo mép. Hôm nay xem tao có trục được mày ra khỏi người cô gài này không thì mày sẽ rõ. Mày hại gia đình người ta lâu quá rồi, buông tha cho người ta đi.



Nói rồi bà ta đánh "bụp bụp " vào người tôi, vừa đánh vừa đọc bùa chú cái gì lung tung tôi không hiểu nổi. Loáng thoáng tôi chỉ nghe được cái gì mà ám ma ni bắt nị hồng. Vãi bà thầy, đi thu phục ma mà đọc kinh bùa chú gì kì cục vậy.



Bà ta đánh một hai cái tôi không đau nhưng đánh đến cái thứ năm thứ sáu thì cả người tôi bắt đầu căng cứng vì đau nhức. Tôi ngồi sụp xuống đất, bà ta hết đánh lên lưng rồi đánh lên đầu, cái nào cái đó như muốn lấy mạng của tôi vậy. Tôi đau quá gào lên:



- Hôm nay bà không đánh ch.ết tôi thì tôi sẽ gi.ết ch.ết bà.



Bà thầy nghe tôi nói bà càng đánh ác, may mắn sao cái dây trói sau lưng tôi lỏng ra. Tôi vùng vẫy một hồi sợi dây liền nới lỏng, tôi vùng dậy dùng hết sức đá cho bà thầy cái "bốp". Bà thầy tướng cũng ốm nhom ốm nhách, bã bị tôi đá liền lăn cù ra té bật ngửa. Tôi được dịp nhào lên sút thêm mấy cái nữa vào háng vào ngực bả. Tôi hét:



- Tao cho mày nghỉ đẻ, mất dạy, mày ăn nói tào lao hại người nè. Tao đánh cho ba má mày đội mồ dậy xin lỗi tao thì tao mới tha cho.



Bà thầy ôm háng la oai oái, tôi lại điên tiết đá bụp bụp, sẵn tiện máu điên trong người trỗi dậy tôi tát tới tấp vào người bả khiến máu miệng tuông trào ra.



- Thầy bà nè, mất dậy nè. Trục tao đi, mày trục tao coi. Tao trục cái cù chỏ vô họng mày nè chứ mày đòi trục tao.



Tôi vừa đánh vừa hét, kinh nghiệm đánh nhau trong chỗ làm bao nhiêu năm cho tôi biết được đánh ở đâu là người ta đau thiệt đau. Nên tôi đánh cái nào bà thầy tái mặt cái đó. Chưa kể tuyệt chiêu thụi vào háng khiến bà thầy phải bò lên bò xuống tôi còn chưa buông tha.



Mẹ nó trần đời thầy đi bắt ma mà đem theo bánh, gạo, muối với bông cúc. Mẹ kiếp, đi cúng 16 chứ đi trục ma trục vong cái gì cái ngữ này, lừa đảo thì có chứ bắt ma có ch.ó nó tin. Còn nữa, cái vụ này tôi không tin là 4 con mụ kia bao gồm cả Út Nhàn là không có liên quan. Riết rồi quá đáng, bất chấp quá đáng rồi.



Má chồng tôi thấy tình hình không ổn, bà nhào lên hét:



- Tụi bây lên giữ con Lài lại, để cho bà thầy bắt ma.



Má chồng tôi vừa hét thì ba bốn người nhào lên. Út Nhàn nắm một tay, má chồng tôi nắm một tay còn Thắm lào thì đỡ bà thầy dậy.



Tôi nổi điên thật sự, vừa vùng vẫy vừa hét:



- Buông ra, buông tôi ra.



Hét đến khàn cổ cũng không ai nghe, tôi giận quá quay sang cắn vào tay Út Nhàn. Chắc vì cắn quá đau nên Út Nhàn giận dữ, cô ấy tát vào mặt tôi mấy cái "Bốp bốp". Tôi ngẩng mặt lên nhìn Út Nhàn, bao nhiêu sự tin tưởng còn xót lại theo hai cái tát mà đi mất. Từ khóe miệng tôi tuông ra dòng máu tươi đậm mùi... cô ấy đánh mạnh đến mức đó.



Vừa lúc ấy bên ngoài vang lên tiếng gọi thất thanh:



- Lài.... dừng lại..



- Nhàn đừng đánh.....chị Tư..



Tôi quay mặt ra sau nhìn nên không hề biết rằng phía trước mặt bà thầy đang dùng hết sức đá cái "bụp" vào bụng tôi.



" Bụp". Không trúng ngay bụng nhưng vẫn đau đớn đến ch.ết đi sống lại.



Đau quá.... đáy mắt tôi dần tối lại... dưới bụng truyền đến cơn đau âm ỉ....Trước mặt tôi Phong đang chạy đến....Đạt cũng đang chạy đến....



Hai mắt tôi nhắm hờ, đau quá... đau quá.... cảm giác toàn thân dần mất đi sức sống, trong giây phút chuẩn bị ngất đi tôi mới cảm nhận được cơ thể mình dường như có gì đó không đúng... Đau...cứu... cứu tôi..



Môi tôi mấy máy, tôi khóc:



- Phong...cứu em...đi...



Tất cả chìm vào màn đêm yên tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK