• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba chồng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông cau mày lớn tiếng, hỏi:



- Cô nói cô tên gì?



Hai Lài mỉm cười, chị ấy ngẩng cao đầu, trả lời:



- Thưa ba, con là Hai Lài, hôm nay con tới đây để thưa ba thưa má.



Tôi đứng vịn vào cửa nhìn ba chồng tôi, ông cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Lát sau như không nhịn được nữa, tôi mới nghe ông quát lớn:



- Vợ thằng Phong, con ra đây giải thích cho ba nghe một chút coi. Rốt cuộc cô gái kia là sao?



Tôi run run nhìn ông, chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng Phong từ sau vọng lên.



- Vợ con tên là Thư Huyền, lúc trước thay cô Hai Lài sang đây làm dâu. Hôm nay chắc cô Hai Lài có chuyện muốn nói nên sang gặp ba má.



Nghe được tiếng Phong, tôi cảm thấy yên ổn trong lòng. Thôi mọi chuyện đã đến nước này rồi, có trốn cũng không được nữa. Còn về chị Lài, mục đích chị ta đến đây để làm gì thì để từ từ tính sao.



Tôi được Phong ôm sau eo, tôi ngước mắt lên nhìn anh thấy anh cũng đang nhìn tôi. Gương mặt anh bình thản, môi mím lại, anh gật gật đầu ra hiệu cho tôi cứ yên tâm ở anh. Tôi thở hắt ra một hơi, tôi biết anh sẽ lo được, tôi tin ở anh.



Tôi hít một hơi, dõng dạc nói:



- Thưa ba má, con không phải Hai Lài, con tên Thư Huyền ba má con chỉ là nông dân bình thường gần nhà cô Hai Lài thôi. Vì lý do khó nói cô Hai đây không thể qua nhà mình làm dâu được nên con được thay vào. Con xin lỗi ba má, xin lỗi mọi người vì đã lừa dối mọi người. Nhưng mà con ở với anh Phong là thiệt, tình cảm của bọn con cũng là thiệt. Con xin ba má thương tình mà bỏ qua lỗi lầm cho con. Con xin lỗi ba má, em xin lỗi mọi người nhiều lắm.



Ba má chồng tôi ngạc nhiên đến mức trố mắt, tôi thấy ông bà không nói gì mà tâm tình tôi cũng căng thẳng theo.



Chị Thắm thấy tình hình rối rắm, chị ta nhàn nhạt lên tiếng:



- Ui chao, hóa ra từ đó giờ em Lài... à không em Huyền lừa đảo mọi người trong nhà đó hả? Thánh thần ơi vậy là em lừa chú Tư luôn đó hả, cha mẹ ơi sao em làm cái chuyện chi mà ác ôn dữ vậy hả em Huyền?



Mẹ kiếp, hôm nay tôi mà bị đuổi đi thi thì kiểu gì tôi cũng tay đôi với Thắm lào một lần mới hả dạ. Người gì mà thừa nước đục thả câu, hèn ơi là hèn.



Ba chồng tôi được Thắm lào kích bác, ông đập bàn cái bốp, hét:



- Cô nói cái gì, từ đầu là cô lừa tôi lừa gia đình tôi rồi lừa luôn con trai tôi? To gan, cô to gan thiệt đó.



Má chồng tôi bình thường cũng đâu ưa gì tôi, nay biết được sự thật bà cũng hùa theo Thắm lào.



- Trời đất ngó xuống mà coi, quân tráo trở, nó muốn mò vô nhà này rồi bòn rút ăn hết của gia tiên để lại mà.



Má Vũ bênh tôi ra mặt:



- Chị nói vậy đâu được chị Hai, con Huyền có ăn uống cướp giật của cải gì đâu. Nó về đây làm dâu cũng tròn bổn phận chứ có mất dậy hỗn hào với ai đâu mà chị nói chi dữ vậy, tội nghiệp con nhỏ.



Má chồng tôi cãi lại liền:



- Coi như em nói đúng đi thì cái chuyện nó lừa trên dối dưới, giấu cha giấu mẹ là thấy nó không phải người đàng hoàng rồi.



- Sao mới đàng hoàng hả chị Hai, lừa dối mang bầu mới là đàng hoàng hả?



Nghe ra là biết má Vũ đang bắt chẹt chuyện chị Thắm để biện minh cho tôi rồi. Má ơi... huhu...con cảm ơn má nhiều lắm nhưng e ra lần này con bị đuổi đi thiệt rồi.



Má chồng tôi nghe đến đây thì im miệng, còn chị Thắm thì mặt mày hậm hực đành hanh. Má Vũ tôi nói cũng ác liệt lắm chứ, cái chuyện lừa có bầu mà cũng bỏ qua được thì kể ra chuyện của tôi đâu có gì quá đáng đâu. Chưa kể tôi về làm dâu là tròn bổn phận chưa mất dạy láo toét với ai bao giờ ngoài trừ hay đụng chuyện với Thắm Lào.



Ba chồng tôi nghe hai bà vợ cãi nhau, ông thêm bực dọc, ông quát:



- Thôi im hết đi, cãi qua cãi lại được cái gì đâu. Còn cô Lài, cô lúc thì không chịu gả qua đây lúc thì qua thưa tội với cha mẹ là cớ làm sao?



Hai Lài nghe ba chồng tôi hỏi, chị ấy bình tĩnh trả lời:



- Dạ trước định hôn ước nay con qua đây theo lời của ông bà mình thưa ba.



- Ý cô là qua đây làm dâu?



Hai Lài gật đầu đồng ý:



- Dạ phải.



Mẹ ơi, tôi xém chút nữa té xuống đất luôn rồi, may mà có Phong đỡ giúp sau lưng. Chị Hai Lài.... bộ không lẽ mục đích chị qua đây là để làm Mợ Tư của nhà này sao?



Tâm tình tôi dao động dữ dội quá nên không còn nghĩ gì nhiều được nữa. Hình như từ khi tôi có bầu tới giờ cảm xúc luôn tăng gấp đôi bình thường, não cũng hoạt động chậm hơn một chút. Đối với sự việc lần này tôi không thể tự biện minh cho mình cũng không thể nghĩ ra cách nào cứu mình được nữa...khoan.... trừ một cách.... đem đứa nhỏ trong bụng ra ép ba chồng tôi suy nghĩ lại....



Vừa nghĩ tâm tình tôi vừa biến loạn, chưa bao giờ tôi muốn đem đứa con của mình ra để uy hiếp người khác, thiệt sự chưa bao giờ...



Phong thấy tôi biến sắc, anh kéo tôi ôm siết vào người anh. Anh nhìn tôi, giọng anh dịu dàng nỉ non:



- Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ được cho mẹ con em.



Tôi nhìn anh, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang ngũ vị cũng theo câu nói của anh mà vơi dần xuống. Chỉ cần anh nói được là tôi sẽ tin...tôi tin anh sẽ bảo vệ tốt cho mẹ con tôi ngay lúc này.



Ba chồng tôi nghe Hai Lài nói tôi thấy mặt mũi ông cũng không vui vẻ gì. Ông nhìn nhìn sang bọn tôi rồi nói:



- Thằng Phong, con nói coi tính làm sao?



Phong ôm lấy tôi, giọng anh uy nghiêm tuyên bố:



- Vợ đã cưới về rồi, con bây giờ hay về sau cũng chỉ có một mình Thư Huyền là vợ. Những người khác có tốt hơn có đẹp hơn cũng không liên quan gì tới con.



Ba chồng tôi giận dữ, ông quay sang tôi, hỏi:



- Còn vợ thằng Phong, con giải thích với ba sao?



Tôi nhìn ông, mím môi trả lời thành thật:



- Con xin ba....là lỗi của con nhưng vợ chồng con sống với nhau là thiệt lòng... ba....



"Xoảng" tôi chưa nói hết câu đã nghe ba chồng tôi quăng ấm trà thẳng vào chân tôi, may mà tôi thấy kịp nên né được. Ông giận dữ hét lớn:



- Thiệt lòng... thiệt lòng mà lừa dối tao đến bây giờ mới chịu nói ra...thiệt lòng là thiệt lòng vậy đó hả? Vô phép mất dạy.



Nước trong ấm trà văng lung tung hết lên người tôi, dưới chân tôi những mảnh vỡ của ấm trà vỡ tan tành.. Thoáng chốc nước mắt không kìm lại được....tôi khóc....



Bao nhiêu năm qua có cơ cực có khổ hay buồn tủi tôi cũng chịu đựng được, lắm khi tôi còn dùng nụ cười của mình để đàn áp tất cả đau buồn trong lòng mình. Nhưng mà... đâu phải lúc nào tôi cũng mạnh mẽ được như vậy đâu...Phong thương tôi tôi biết nhưng người ta không thương tôi...tôi biết tôi làm sai nhưng từ đầu đến cuối tôi không hề có sự lựa chọn nào khác nữa.



Phong thấy tôi khóc, anh nhanh tay ôm lấy tôi, lau đi nước mắt trên má tôi, anh gấp gáp hỏi:



- Huyền....bộ em bị đau hả hay bị phỏng...em đừng khóc... đừng khóc nữa....



Nói rồi anh ôm lấy tôi, vừa ôm vừa an ủi:



- Thôi được rồi, nín đi, anh đưa em đi...được không, anh đưa em đi..



Tôi gật đầu, mệt mỏi quá rồi.... những con người mưu mô ở đây tôi cũng đã mệt mỏi quá rồi... nếu như được đi...tôi cũng muốn đi xa những toan tính những âm mưu dương mưu đáng sợ ở đây.



Chị Thắm nghe Phong nói đưa tôi đi, chị ta coi bộ hào hứng, giọng điệu khinh khỉnh:



- Ủa sao đi được vậy chú Tư, đi rồi còn cô này để lại cho ai? Mà đâu phải khóc lóc vậy là xong đâu, tội lỗi quá chừng bộ khóc cái hết hả?



Đạt im lặng từ nãy đến giờ, giờ cũng hầm hầm lên tiếng:



- Chị bớt cái mỏ lại cho yên cửa yên nhà được không chị Ba?



Chị Thắm nghe Đạt cảnh cáo mặc dù không vừa lòng lắm nhưng cũng im không nói thêm gì nữa.



Lúc bấy giờ Phong mới lên tiếng:



- Chuyện đã lỡ rồi thì cho qua đi, con cũng không bỏ Huyền càng không cưới thêm người khác.



Má chồng tôi bực dọc:



- Rồi bây giờ Hai Lài thì sao?



Tôi liếc mắt nhìn Hai Lài thấy chị ta im lặng không lên tiếng nói thêm cái gì nhưng từ nãy đến giờ chị ta chỉ nhìn về phía anh Ba Thành... không hề nhìn Phong một cài nào hết. Thoáng chốc tôi nhớ lại hôm trước người tôi nhìn thấy trong xe anh Ba Thành hình như là chị Lài...



Phong nhìn về má chồng tôi, anh nhàn nhạt trả lời:



- Hỏi cô ta đi. Còn nữa đừng ai ép con nếu không con sẽ đưa Huyền đi không bao giờ quay về nhà này nữa.



Nghe Phong trả lời với má chồng tôi không đầu không đuôi, ba chồng tôi bực dọc quát:



- Phong, mày ăn nói với má mày cái kiểu gì vậy hả?



Ba chồng tôi chửi thì kệ ông, tôi thấy Phong vẫn không quan tâm đến. Anh ôm lấy tôi, vuốt lưng cho tôi, tôi cảm nhận được anh đang rất giận nhưng tất cả đều được anh giấu nhẹm không bộc phát ra.



Không gian xung quanh im lặng một chút, lát sau tôi nghe giọng ba chồng tôi hòa hoãn, nói:



- Thôi thì mọi chuyện đã đành... thằng Phong...là lỗi của bây thì bây chịu đi. Hai Lài định là gả cho bây thì bây giờ theo đó mà làm. Con Huyền làm lớn, con Lài làm nhỏ. Xong.



Tôi run sợ trong lòng.... không được, nếu mà như vậy tôi thà bỏ đi thi thì hơn chứ nhất định không chịu chung chồng.



- Không được.



- Không được.



Lời ba chồng tôi vừa nói ra, Phong và anh Ba Thành liền lên tiếng không đồng ý. Phong không đồng ý thì tôi có thể hiểu nhưng mà Ba Thành không đồng ý thì.... là sao?



Tôi liếc mắt sang thấy chị Lài mím môi, trên mặt mang ý cười nhàn nhạt... tôi lại thoáng nhìn qua anh Ba Thành... thấy anh thiệt sự đang rất không vui.



Thắm lào một bên nghe anh Ba Thành không đồng ý liền đon đả cười cười nói:



- Không đồng ý là đúng rồi, dù sao Hai Lài đây mới đúng là người được hứa hôn với chú Phong còn Huyền.... nói trắng ra là thế thân thôi. Mà thế thân thì làm nhỏ chứ sao làm lớn được...



Ba chồng tôi nghe chị Thắm nói, ông dè chừng:



- Cái này....



Trong lúc anh ba chồng tôi còn đang do dự thì anh Ba Thành đã bước ra, tôi thấy anh ấy đi về phía Hai Lài, từng bước từng bước thật vững vàng.



Tôi ngó sang chị Thắm, lúc đầu thấy chị ta cười tươi lắm nhưng khi thấy anh Ba Thành đứng trước mặt Hai Lài thì thái độ chị khác liền. Há há mặt biến sắc lúc xanh lúc đỏ lúc tím trông y như con tắc kè hoa.



Phong kéo tay tôi, anh cúi người nói khẽ:



- Hai Lài đang quen với anh Ba, hình như có bầu rồi.



Tôi cả kinh, ôi mẹ ơi là thiệt vậy sao...sao mà nhanh dữ vậy?



Giữa nhà, anh Ba vuốt tóc chị Lài, ánh mắt anh nhu tình hơn bao giờ hơn. Phải nói là từ lúc tôi về nhà này đến giờ, chưa bao giờ tôi thấy anh Ba dùng ánh mắt này nhìn chị Thắm bao giờ...đây là lần đầu tiên tôi thấy được nhưng mà rất tiếc chị Thắm lại không có vinh hạnh này rồi.



- Đi mới mấy hôm sao em lại ốm đi rồi, con có khỏe không?



Chị Lài gật gật đầu, môi chị nở ra nụ cười sáng lạng:



- Khỏe, con...nhớ anh...



Ôi ôi....nổi da gà... ôi bình thường những người yêu nhau hay sến vậy hả ta? Không biết tôi với Phong có sến không chứ tôi thấy hai ông bà này sến quá rồi đó.



Chị Thắm đứng bên cạnh lấp ba lấp bấp, hai tay chị ta run run chỉ về phía anh Ba Thành với chị Lài:



- Hai người.... hai người....



Anh Ba Thành dường như không hề quan tâm đến chị Thắm, anh nắm tay chị Lài nhìn hướng ba má chồng tôi, nói dõng dạc:



- Ba má, Hai Lài có bầu rồi, đứa nhỏ trong bụng là con của con, được 1 tháng rồi.



Ui ui....cả nhà tôi ngoài trừ tôi, Phong thì ai nấy đều há hốc mồm với công bố này của anh Ba. Má chồng tôi nghe mà xém té còn ba chồng tôi thì sững sờ....thiệt nếu là tôi không ngờ ngợ đoán trước được thì cũng không cách nào tiếp thu được liền đâu.



Kết quả sau một hồi phân trần qua lại thì ba chồng tôi cũng ngã mũ chào thua. Khúc cuối tôi còn nghe Hai Lài nói:



- Con về đây cốt là con thương anh Thành, trong bụng con cũng có con của ảnh rồi mọi người chấp nhận hay không thì cũng phải chịu. Chuyện nhờ Thư Huyền thay con gả qua đây là do con sai chứ không có liên quan gì tới Huyền hết nên ba má đừng giận em ấy tội nghiệp. Hơn nữa Thư Huyền cũng đang mang bầu, mẹ quý nhờ con mà nhà mình cũng neo người chưa có con cháu gì mà.



Thông tin tôi có bầu được nói từ miệng chị Lài lại một lần nữa làm cho ba chồng tôi bưng mắt nhìn. Tôi thoáng nghĩ tội nghiệp cho ông, trong một ngày mà chịu quá nhiều cú sốc tinh thần. Còn về má chồng tôi thì.... coi kìa mặt má chồng tôi khác gì cái bánh bao bị ế không, chù ụ một đống.



Ba chồng tôi ngồi sụp xuống ghế, ông xua xua tay:



- Thôi thôi được rồi, con Huyền vẫn là vợ thằng Phong. Còn con Lài.... cái này là do con tự chọn chứ ba má không ép, sau này gọi con Thắm một tiếng chị Hai. Hai đứa bây sống chung cho tốt để lo cho thằng Thành.



Chị Thắm ch.ết sững nãy giờ, giờ mới lên tiếng:



- Không được... con không đồng ý.



Tôi nhìn chị Thắm thấy nét bất lực hiện rõ trên mặt chị, thiệt sự thì không người phụ nữ nào muốn sống trong cảnh chung chồng cả. Thấy thì cũng tội nhưng mấy thôi cũng kệ đi...chị ta vừa sống ác vừa sống lỗi không xứng đáng với phận dâu trưởng trong nhà. Chưa kể chính chị Thắm là người ngoại tình trước, nếu như tôi đoán không lầm thì chuyện chị Thắm với anh Phương bắt đầu kể từ sau khi chị Hai Giàu bị sảy thai, tức là trước cả khi mà anh Ba Thành quen biết chị Hai Lài. Bị Phong có cho người điều tra chuyện chị Thắm, mấy thám tử tư đưa ra ảnh chụp hẳn hoi chứ không phải nói suông một đường. Thôi thì ông ăn chả, bà ăn nem, chị Thắm phụ tình anh Ba trước chứ anh Ba cũng không phải đàn ông ruồng bỏ vợ con.



Nghe chị Thắm nói không đồng ý, ba chồng tôi cũng bất đắc dĩ mà trả lời:



- Thắm...đứa nhỏ quan trọng hơn... nhưng dù Hai Lài có về đây làm dâu thì cũng nhỏ hơn con một bậc. Con...coi như nể mặt gia tiên mà gật đầu cho im chuyện đi con.



Chị Thắm nghe ba chồng tôi nói, chị im lặng không trả lời. Lát sau tôi thấy chị hít mấy hơi, gương mặt sầu thảm thê lương...



- Dạ con hiểu rồi ba.



Ba chồng tôi gật đầu, ông nhàn nhạt lên tiếng:



- Con sống tốt ba nhất định không để cho con thiệt thòi, dù có sanh được con trai hay không thì vị trí trong nhà này của con cũng vững như đá.



Tôi nhìn sang chị Thắm, tôi thấy chị cúi đầu sau đó gật đầu nhẹ vài cái... nhưng dưới gương mặt khống khổ kia dường như hiện lên nụ cười nham hiểm thâm độc....trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy nụ cười kia của chị Thắm mà da đầu tôi tê rần rần, sóng lưng thì lạnh toát.... ác, thiệt sự rất là ác độc.



........



Sau hôm bùng nổ đó, trong nhà chồng tôi lại thêm thành viên. Có người buồn cũng có người vui, còn riêng tôi....tôi cực kỳ vui là đằng khác.



Tối đến, Phong ngồi sau massa vai cho tôi, anh cười cười nói nhỏ:



- Mai ba mẹ qua rồi em hồi hộp không?



Tôi cười khoái chí:



- Hồi hộp chứ, này là ba mẹ em qua đặng làm sui với ba mẹ anh đó. Em được sống với chính mình rồi, nói không vui thì là nói dối quá.



Phong ôm lấy tôi, anh nỉ non:



- Ừ sau này sống với anh thật tốt, anh không hứa hẹn gì nhiều chỉ hứa cho em một cuộc sống bình yên an ổn nhất. Em tin anh đi, được không?



Tôi quay lại sau nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, tôi khẽ nói:



- Được, em tin anh, em luôn tin anh.



Phong ôm tôi thiệt chặt, tôi cũng ôm lấy anh không rời.....



Một năm rồi, một năm sống trong ngôi nhà này mang danh là Hai Lài sang đây làm dâu. Mặc dù có khổ cực cũng có hạnh phúc nhưng sống mà mang tên mang danh phận của người khác thì cũng không sung sướng gì cho cam. Còn bây giờ thì tốt rồi... tôi đã có thể được là chính mình. Mang tên ba mẹ đặt cho mình ra mà xưng hô với người khác. Sau này không còn Mợ Tư Hai Lài nữa mà chỉ có Mợ Tư Thư Huyền... mãi mãi là Mợ Tư Thư Huyền.



.......



Sáng sớm tôi dậy sớm đặng phụ mọi người chuẩn bị cơm nước lát nữa ba má chị Lài qua, ba mẹ tôi cũng qua.



Sáng sớm tôi vui như hội ríu ra ríu rít làm hết cái này tới cái kia. Má Vũ cũng dậy từ sớm, bà phụ tôi chỉ đạo công việc trong nhà bị má chồng tôi ngã bệnh. Khỏi nói tôi cũng biết tỏng là má chồng tôi không muốn ra mặt chứ bà mà bệnh cái gì. Sáng tôi còn thấy vú Huệ bưng vô tô phở bự chảng, lúc đem ra còn chút xíu nước lèo. Nếu mà bệnh thiệt thì không bao giờ ăn mạnh được như vậy. Mà thôi cũng kệ, bà không nể mặt không ra tôi càng thích. Chứ bà ta ra chào mà mặt mày chầm dầm cũng không vui vẻ chút nào.



Trong nhà này tôi với chị Lài đang có bầu nên được ưu tiên trên hết. Hôm qua đi siêu âm, bác sĩ thông báo là con trai, tôi với Phong mừng lắm muốn thông báo liền nhưng mà nghĩ lại lát nữa thông báo luôn cho vui cửa vui nhà.



Sáng sớm chưa ăn gì nên bé Li mới làm cho tôi trứng gà ta ốp la ăn với bánh mì. Mới ăn được mấy miếng tôi thấy chị Lài đi xuống nên kêu chị ăn luôn không kẻo đói.



- Chị Lài ăn miếng đi, ngon lắm.



Chị Lài cười cười, công nhận chị Lài đẹp thiệt mà mấy hôm nay sống chung tôi cũng không thấy chị khó ở chỗ nào. Nói chung hiện tại tính tình chị Lài khá tốt, rất hòa đồng với chị em.



Tôi đưa cho chị Lài ổ bánh mì, chị ấy đầu cười tươi, hỏi tôi:



- Lát ba mẹ qua rồi mừng không?



Tôi gật gù:



- Dạ mừng chứ, cũng lâu rồi em chưa gặp ba mẹ, nhớ quá trời luôn.



- Ừ chị có dặn ba má rước ba mẹ em qua luôn.



Tôi mỉm cười, ông bà chủ Phước Sang cũng tốt tánh lắm.



- À Huyền này, hôm bữa để em bị ba chửi chị thấy áy náy quá...thiệt ra chị không muốn để em bị chửi oan đâu nhưng mà nếu không im lặng vậy thì anh Thành không chịu lên tiếng....chị...cho chị xin lỗi nha.



Tôi nhìn chị Lài, thiệt ra bữa đó tôi cũng giận chị lắm. Tôi biết là tôi có lỗi khi đồng ý tiếp tay để lừa gạt nhà chồng tôi nhưng dù sao tôi cũng không phải chủ mưu. Trong khi đó chủ mưu là chị Lài mà chị lại im re để tôi bị chửi quá trời, nghĩ cũng giận may là mọi chuyện im xuôi chứ không tôi chắc cũng không muốn nhìn tới mặt chị. Giờ nghe chị nói tôi biết chị có chuyện khó xử... nếu tôi đoán không lầm thì chị muốn ép anh Ba Thành đứng ra bảo vệ chị, bảo vệ con của hai người... Thôi, mọi chuyện ổn thỏa hết rồi, cái nào cho qua được thì qua thôi.



Tôi cười hề hề, nói với chị Lài:



- Em không có giận gì chị đâu, em hiểu mà nên chị cũng đừng nghĩ gì hết nha.



Hai Lài cũng cười, nụ cười của chị rất đẹp. Kể từ nay trong nhà này tôi lại có thêm một đồng minh để loại chị Thắm ra khỏi sàn đấu rồi. Còn về sau giữa tôi và chị Lài có mâu thuẫn với nhau không thì tôi không biết. Nhưng tôi rất hy vọng khi mà mọi chuyện kết thúc thì bọn tôi vẫn như vậy, vẫn vui vẻ như bây giờ.



Sáng hôm đó ba mẹ tôi qua, ba má chị Lài cũng qua. Ba chồng tôi thì vui vẻ đón tiếp hai gia đình bên sui. Má chồng tôi ban đầu tưởng không ra nhưng ai dè lát cũng ra. Dưới sức ép của ba chồng tôi thì má chồng tôi cũng buộc phải tươi cười niềm nở. Thiệt sự ra thì ở nhà này ba chồng tôi là nhứt, má chồng tôi bình thường thấy nắm quyền vậy chứ ba chồng tôi liếc mắt một cái là phải nghe theo. Cũng đúng, ba chồng tôi không trên cơ má chồng tôi thì làm gì má Vũ tôi xuất hiện được trong nhà này cơ chứ.



Không những má chồng tôi ra đón mà má Vũ cũng ra, tôi biết má Vũ đây là muốn đón tiếp ba mẹ tôi. Nhìn ba mẹ tôi được mọi người chào đón nồng nhiệt mà tôi thấy vui trong lòng nhiều lắm.



Đứng sau rèm cửa nhìn ra nhà lớn, từ sau Út Nhàn đi đến vỗ vỗ vai tôi, cô ấy cười nói vui vẻ:



- Chị Tư giờ thì danh chính ngôn thuận rồi hen.



Tôi cười không khép được miệng, gật gật đầu:



- Ờ giờ thì khỏe re rồi.



Út Nhàn cũng cười rạng rỡ, cô ấy xoa xoa bụng bầu lúp lúp của tôi, hỏi:



- Con trai con gái đây chị Tư?



- Con trai thím Út ơi.



- Huyền.... lên ba biểu.



Chưa kịp nghe Út Nhàn trả lời lại thì phía nhà trước có tiếng ba chồng gọi tôi. Tôi nhanh chân đi lên trên trước, vui quá nên cũng quên mất Út Nhàn ở sau.



Ngày hôm đó ba mẹ tôi vui lắm, lúc ra về mẹ tôi cứ xoa xoa cái bụng tôi. Bà sụt sịt nước mắt:



- Có cần cái gì thì gọi cho mẹ nha con, ba mẹ đang dành dụm để sau này lo cho con đẻ nữa.



Nghe mẹ tôi vừa khóc vừa nói mà tôi cũng buồn trong lòng, mắt cũng ửng đỏ, tôi trả lời bà:



- Thôi mà, ba mẹ lo cho mình đi, con tự lo cho con được.



Phong đứng bên cạnh, anh cũng nói:



- Dạ ba mẹ yên tâm, con ở đây nhất định không để Huyền chịu khổ đâu. Ba mẹ bên đó có thiếu cái gì thì nói con một tiếng. Nhà mình bên đó chắc xây lại cho khang trang hơn, con có lên bảng vẽ rồi vài hôm nữa con qua con cho xây lại. Ba mẹ chuẩn bị chút, chắc mình phải đi ra ngoài ở tầm tháng.



Ba mẹ tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng... riêng tôi tôi cảm thấy xúc động vô cùng. Tôi không ngờ anh lại lo cho gia đình tôi nhiều đến vậy. Vừa lo nghĩ cho mẹ con tôi vừa lo toan thay cho ba mẹ tôi...có được một người chồng, một người con rể như anh thì còn gì bằng nữa chứ......



Chào tạm biệt ba mẹ tôi ra về, tôi đứng nhìn theo xe ông bà mà nước mắt rưng rưng. Không hiểu sao dạo này tôi lại mau nước mắt đến vậy chứ bình thường có đâu.



Ôm lấy tôi, Phong khẽ nói:



- Nhớ ba mẹ thì nói anh anh đưa về thăm không có gì phải buồn đâu. Ngoan đi, đừng khóc.



Tôi lau lau nước mắt, khẽ ngước mắt lên nhìn anh, tôi trách:



- Ai thèm khóc đâu chứ.



Phong cười nhạt, anh nói trêu:



- Ừ ừ không khóc, em đâu có khóc đâu chỉ là bụi bay vào mắt thôi phải không?



Tôi lườm nguýt đấm vào vai anh cái:



- Anh này bớt chọc em đi nhen.



Nghe tôi nói Phong cười ha hả, anh ôm lấy tôi siết chặt... Ngày hôm nay là một ngày hạnh phúc cũng là một bước ngoặc trong cuộc đời của tôi và Phong.



........



Chuyện tôi mang bầu con trai trong nhà ai cũng biết, má chồng tôi thì khỏi nói, bà hờ hững quan tâm cho có thôi, còn chị Thắm thì không vui ra mặt luôn. Nhưng mà kệ đi, ai không vui nhưng tôi vui là được rồi. Con là của tôi sinh ra mà, cần gì ai vui dùm chứ.



Vụ bà thầy dởm vừa có thêm thông tin nhưng lần này lại đúng như linh cảm của tôi....bà thầy tìm được x.ác trong một ngôi nhà hoang ngoài biển KG. Vì đường xa với lại tôi đang có bầu nên Phong không cho tôi theo ra đó. Lúc anh về anh kể lại, x.ác bà thầy theo như pháp y khám nghiệm thì ch.ết khá lâu rồi, tức phải hơn 1 tháng trước. Hiện trường cho thấy là vụ treo cổ nhưng con trai bà thầy nằng nặc cho rằng bà ta không có khả năng tự tử vì trước khi ch.ết mấy ngày bà thầy còn gọi về cho con trai kêu cậu ta mua cho bà mấy trái sầu riêng để sẵng, khi nào bà ta về sẽ ăn. Mà cậu con trai trông riết hơn 1 tháng cũng không thấy mẹ về, đến lúc tìm được thì chỉ còn lại một cái x.ác đã phân hủy bốc mùi hôi thối.



Công an tạm thời chưa kết án nhưng có nghi ngờ là gi.ết người dựng hiện trường giả, tạm thời bây giờ điều tra thêm để làm rõ vụ việc. Phong nói công an có thể sẽ mời tôi về để cung cấp thêm thông tin, vì trước đó bà ta có án gây thương tích với tôi. Haizzz lúc nghe Phong nói tôi cảm thấy lạnh sóng lưng vô cùng... sao linh cảm của tôi lại đúng đến như vậy nhỉ?



Quan trọng là ai đã ra tay gi.ết ch.ết bà thầy? Mặc dù bà ta đánh tôi xém chút nữa sảy thai nhưng cũng không đến mức bà ta phải ch.ết.... Trong cái ch.ết của bà thầy tôi thấy loáng thoáng bóng hình mấy người phụ nữ trong căn nhà này... Má chồng tôi, chị Thắm và cả Út Nhàn nữa.



Ai...ai thực sự là hung thủ gây nên mọi chuyện, thiệt sự thì người đó là ai?????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK