- Giả vờ khóc, khóc lớn lên, nhanh đi.
- Giả vờ.... giả vờ gì....
Phong bực dọc nói lại:
- Giá vờ khóc, cứ giả như tôi đang đánh cô, còn nếu không giả được thì đưa mặt đây tôi đánh thiệt cho mà khóc.
Ôi mẹ ơi tên này điên rồi, mặc dù tôi không hiểu anh ta muốn làm gì nhưng mà thay vì bị đánh thật thì giả vờ bị đánh sẽ tốt hơn. Tôi hít vài cái bắt đầu khóc lóc thê lương, còn Phong thì mạnh tay đập đồ tứ lung tung trong phòng.
"Bốp", "Choảng", "Ầm đùng"...
- Huhu...đừng đánh nữa....huhu...huhu....
Tôi với Phong cứ giả như đang đánh nhau như thế đến khi có người lên gõ cửa, Phong mới dừng tay, còn tôi vì nhập tâm quá nên vẫn còn rưng rức thút thít.
Là tiếng má chồng tôi, bà than dài:
- Phong dừng tay đi, con đánh con nhỏ lỡ có chuyện gì thì sao?
Phong hung hăng trả lời vọng ra:
- Mẹ không thấy cô ta láo với chị dâu với mẹ sao, mới về làm dâu đã muốn làm loạn nhà, không đánh mốt còn láo với mẹ nữa.
- Ờ thì nó chắc nghe nhầm, chị Thắm cũng có nói do con Lài đâu. Mày đừng có nóng tính, tao biết mày nóng tính vậy thì không lấy vợ sớm cho mày làm gì. Cái thằng, xuống ăn sáng đi, chị Thắm lo hết rồi.
Phong gom mớ quần áo anh vừa lôi trong tủ ra phủ hết lên người tôi, lại còn xoa xoa tóc tôi cho rối mù lên. Xong rồi anh mới ra mở cửa, lúc đi còn không quên kêu tôi khốc tiếp.
- Đi thôi mẹ, xuống ăn sáng, mới mở mắt ra đã điên người. Hôm nay cho tiền con đi chơi đi, vợ con kiểu này chán quá.
Má chồng tôi ngó ngó vào trong, bà cũng không hỏi thăm tôi câu nào, chắc ngó xem tôi có ch.ết chưa ấy mà.
- Ừ con đừng có đánh vợ nữa, để đến tai người ta bên đó không tốt đâu. Đánh thì đánh nhẹ thôi...
Phong lại to tiếng:
- Con sợ ông bà già đó chắc, gả qua đây rồi thì phải chịu, mà làm như gả con không đòi của hay sao mà có quyền nói. Đây đòi mấy tỉ, mấy tỉ coi như nhà mình mua cô ta rồi, đánh đập gì cũng kệ. Mẹ lo chi mấy chuyện không đâu.
Tôi ngạc nhiên thật sự với mấy lời mà Phong vừa nói, tôi cứ tưởng bên bà chủ Phước Sang không đòi của hồi môn cho con chứ... ai dè...
Mẹ nó... tôi bị lừa rồi sao???
Trong lúc tôi còn ngu ngu vì bị lừa thì mẹ con tên Phong đã kéo nhau đi xuống đến nhà dưới. Tôi có chút tò mò xem phản ứng của mấy người nhà dưới như thế nào khi thấy tôi bị đánh nên len lén đi theo sau, núp vào góc khuất cầu thang gần bàn ăn mặc nghe ngóng.
- Chú Tư, em đánh em dâu vậy còn gì con gái người ta. Vợ mình mà đánh vậy người ta nhìn vào đánh giá gia đình mình.
- Anh Ba không cần lo, con đó láo bị đánh là đúng. Chị dâu ở đây đó giờ có bậy bạ gì đâu, con Lài mới về bữa đầu là làm biếng rồi nói xạo. Em đánh cho nó biết không phải ai cũng như gia đình bên đó của nó, xạo sự quen thói.
Tôi lại nghe được giọng nhỏ nhẹ của chị Thắm:
- Chú Tư để chị lên coi Lài có sao không, chú đánh em ấy vậy em ấy không hiểu mốt giận chị nữa. Sáng nay rõ ràng chị có nói cho Lài rồi chắc... chắc chị nhớ nhầm rồi.
- Thôi không cần đâu, kệ cô ta. Lát kêu con Li lên coi là được, chị để ý cô ta làm gì, đó giờ chị ngay thẳng nhà này ai cũng biết mà.
- Nhưng mà...
- Chị dâu ăn sáng đi, nguội hết rồi. Mọi người ăn đi, ăn đi đừng quan tâm cô ta làm gì. Mặc kệ cô ta.
Tôi núp trên cầu thang nghe mà thấy não lòng, may là tôi bị đánh giả chứ nếu bị đánh thiệt thì còn tủi thân đến mức nào nữa. Ở cái nhà chồng này người ta không ai thương tôi thật lòng như họ nói. Ngay cả khi nghe tiếng tôi "bị đánh" nặng đến như vậy mà họ vẫn dửng dưng chỉ lo cho thanh danh nhà họ, còn người hại tôi thì lại vờ mèo khóc chuột giả vờ tốt bụng. Đến tột cùng tôi không hiểu cái gia đình này là như thế nào... chị Thắm hại tôi để làm gì, tôi có thù oán gì với chị ta đâu chứ?
Lững thững bước về phòng, bụng thì đói meo vì sáng giờ chưa ăn gì. Tôi cảm thấy đoạn đường tìm hạnh phúc của tôi còn dài lắm....
_________...________
Đang ngồi sắp xếp lại quần áo các thứ trong phòng, ngoài cửa tôi nghe được tiếng chị "Thắm lào", Thắm Lào đọc lái là láo thầm, cái tên tôi vừa nghĩ ra đặt cho chị dâu thân yêu của tôi.
- Lài... chị Thắm đây, chị vào được không?
Tôi bực dọc nhưng vẫn không cách nào từ chối được, tôi mới về đây chưa rõ tình hình chiến trận nên chỉ có thể dĩ hòa vi quý với tất cả mọi người trong nhà. Thế lực tôi không có, không nên thể hiện thái độ không thích ra mặt.
Chấn chỉnh lại tinh thần, tôi vờ đau buồn đi ra mở cửa. Vừa thấy tôi, chị Thắm lào đã nhào đến, nắm tay nắm chân tôi quan tâm ra mặt:
- Lài em có sao không, chú Tư đánh em có sao không? Chị muốn lên cản chú Tư mà má không cho, em cho chị xin lỗi nha.
Tôi cười thầm, bà Thắm lào này bây giờ còn muốn li gián tôi với má chồng, nhìn đẹp gái mà xảo quyệt quá đi mất.
Tôi rưng rưng nước mắt, thút thít:
- Dạ chị có lỗi gì đâu, tại em nghe sớn sác..hic..
- Thôi thôi bỏ qua đi, chị lên coi em có sao không, có đau chỗ nào không. Thiệt chú Tư bậy hết sức, đánh em ra như vầy, chị dưới bếp nấu mì mà nghe lồng lộng tiếng em khóc mà lên can không được. Chị xót quá trời xót, ba mẹ em mà biết chắc đứt ruột, con ngọc con ngà mà. Em...đừng gọi điện về be mẹ em nha Lài, lỡ lớn chuyện chị không biết làm sao cho hết tội.
Thắm lào nói chuyện nghe tình nghĩa chứ tôi lại thấy chị ta một bụng xảo trá. May cho tôi trước kia đi bán hàng cho một shop thời trang, thời gian rảnh rỗi ngồi coi hết 7749 phim cung đấu cổ trang nên nghe là hiểu qua liền. Chứ ai hiền hiền nhẹ dạ chắc nghe theo lời bà này thiệt chứ không đùa. Nói thì kêu người ta đừng méc ba mẹ mà ý lại thiếu điều cầm điện thoại sẵng cho người ta gọi về luôn. Ghê gớm!
Tôi giả vờ giận, vừa khóc vừa nói:
- Chị Thắm, chị coi anh Phong đánh em ra như vầy mà không ai bênh em hết. Ba mẹ thương em lắm, biết em bị đánh chắc ông bà qua rước em về luôn đó hic... Số em sao á, em không con giận chị mà em giận anh Phong ghê. Mới về ở chung mà vậy rồi, mốt chắc ảnh gi.ết em luôn quá.
Thắm lào nghe tôi nói, chị ta có vẻ khinh nhưng trên mặt lại đau buồn, tôi nhìn ra biết liền, chị Thắm diễn làm sao lại tôi mà diễn. Nói không phải hay chứ lúc trước tôi có thi sân khấu điện ảnh, đậu luôn nhưng không có tiền đành chuyển hướng nghề nghiệp. Yêu thích diễn nên nhìn ai diễn tôi biết liền, qua tôi làm sao được.
- Thôi em nói bậy, vợ chồng với nhau em nói vậy chú Tư nghe buồn. Chị mới về cũng gây nhau với anh Thành hoài chứ không đâu. Nhớ có lần gây nhau inh ỏi, chị tức gọi điện về méc ba mẹ, ông Thành bị chửi một trận từ đó tới giờ im re luôn.
Tôi gật đầu, lau nước mắt trên mặt:
- Dạ nhà này chỉ có chị thương em thôi huhu..
Chị Thắm nghe tôi nói chị cười hiền, kéo tay tôi phụ tôi xếp quần áo. Chị thủ thỉ:
- Em mới về có nhiều cái em không biết, má mình thấy hiền ít nói chứ khó tánh lắm. Mà má cũng không thương chị, chị nghe trong mấy anh em má thương chị Hai với chú Tư chồng em nhất. Anh Thành má ít thương mà còn bênh ảnh quá trời đừng nói là em với chú Tư. Haizzz chỉ khổ cho phụ nữ mình, không được mà chồng bênh khó sống lắm.
Tôi càng nghe càng thấy mùi châm mòi khói lửa, đến thời điểm này thì người tôi sợ nhất là bà chị dâu Thắm lào chứ má chồng thì tôi thấy bà ấy bình thường. Má chồng nào không bênh con trai mà hờ hững với con dâu chứ. Một ngày lướt facebook 10 bài hết 9 bài tâm sự má chồng nàng dâu. Tôi ít ra chưa bị má chồng khó dễ. Mà chị Thắm chưa gì đã nói má chồng tôi này kia làm cho tôi sinh ghét bà. Thắm lào quả là cái tên tôi đặt không sai mà, chị dâu này... nhất định phải đề phòng.
- Dạ khổ thiệt chị ơi, em chưa thấy hạnh phúc mà thấy khổ rồi. Cũng đỡ, có chị thông cảm giác hiểu cho em chứ không chắc em trầm cảm luôn quá.
- Ừ chị hiểu nên mới lên an ủi em, dù gì ở đây họ cũng là máu mủ mình chỉ là người dưng thôi. Nên phải biết lo tính cho mình em hiểu chưa, chị lớn đi qua rồi nên chị chỉ cho. Thôi sau này có gì xuống tìm chị, chị em mình tâm sự cho vui. Mà lát không cần xuống nấu cơm đâu, hôm nay mệt rồi để chị nấu cho.
Tôi thật thà, thút thít cảm ơn chị Thắm. Đợi chị ta đi rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, thiệt tình đóng kịch cũng mệt quá trời quá đất.
Dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, tôi tranh thủ đi tắm cái rồi nằm lướt điện thoại. Mấy ngày tôi bỏ Sài Gòn về quê bạn bè tìm tôi quá trời, mọi người nhắn tin tôi không trả lời chỉ đăng trên facebook là có việc đi xa. Giờ mở điện thoại lên một đống tin nhắn, kéo lên kéo xuống, thấy Đạt bạn học là nhắn hỏi thăm nhiều nhất. Anh chàng này công tử lại hình như có ý với tôi, bây giờ ngẫm nghĩ cậu ấy cũng được... chỉ là tôi đã là gái có chồng. Tôi và cậu ấy xem như hết duyên, không nên trả lời tin nhắn là tốt nhất.
Sáng dậy sớm nên bây giờ quíu hết cả mắt, tôi ngáp mấy cái bụng lại kêu ọt ọt...vừa đói vừa buồn ngủ...thôi chọn ngủ, bây giờ mò xuống thì mất mặt lắm. Ngủ lấy sức mà chiến đấu tiếp.
Đang ngủ ngon giấc lại bị đánh thức, tôi lờ mờ mở mắt thấy Phong đang đứng trước mặt, trên tay là cái gà mên cơm. Thấy tôi mở mắt, anh ta cười trêu:
- Cô không đói luôn à, tôi nghe nói sáng giờ cô chưa đi xuống dưới nhà.
Tôi uể oải đáp:
- Bị chồng đánh đi xuống mất mặt lắm, biết cắt cái mặt để đâu. Thôi nhịn cho lành.
Phong để cái gà mên trên bàn, lững thững nói:
- Ờ tôi lại nghe tụi người làm nó nói cô làm biếng không xuống nấu cơm, mẹ tôi coi bộ bực cô lắm.
Tôi ngồi bật dậy, nhanh miệng hỏi:
- Ai nói kỳ vậy? Thắm lào.... à không chị Thắm kêu tôi khỏi nấu tôi mới không xuống. Chứ có phải tôi làm biếng đâu, mà chuyện hồi sáng có phải do tôi đâu.
Phong ngã ra sau ghế, anh ta đốt thuốc rít một hơi. Làn khói trắng phả ra nồng đậm, tôi lại ghét mùi thuốc nên bịt mũi lại. Phong thấy thế lại càng thích, anh ta kéo một hơi thuốc nữa rồi hướng về phía tôi thả khói nghi ngút khiến tôi sặc lên sặc xuống.
- Khụ..khụ khụ...anh đừng thả khói qua đây, tôi ghét mùi thuốc lá.
- Ồ vậy à?
Phong rút người về, anh ta cũng tiện tay rít mấy hơi thuốc nữa mới dụi tắt hẳn. Bộ dáng ngồi đẹp chuẩn người mẫu pha thêm nét lãng tử phong trần khiến anh ta càng đẹp trai ngời ngời. Tôi cũng là một sắc nữ ưa cái đẹp nhưng với tình trạng bị khói thuốc vây quanh như thế này tôi đã quên đi cái đẹp là gì. Bây giờ nhìn anh ta chỉ muốn đấm cho mấy cái vêu mồm.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, Phong cười lơ đễnh:
- Gì, nhìn gì, chắc đang muốn đánh tôi chứ gì?
Tôi chột dạ. Choa...tên này đọc được suy nghĩ của tôi à?
- Cô làm gì nhìn tôi, chắc cô đang nghĩ sao tôi đọc được suy nghĩ của cô chứ gì?
Lần này tôi bị dọa thật sự, anh ta...biết đọc suy nghĩ... ôi mẹ ơi cứu cứu...
- Đùa thôi, cơm đây cô ăn đi. Sáng bị đánh.... đau không?
Nhắc đến bị đánh tôi mới sờ lên má.... bây giờ nhắc lại hình như đau.
- Tôi xin lỗi vì đánh cô nhưng mà không làm vậy thì sau này rắc rối cho cô thôi. Mặc dù tôi không có tình cảm gì với cô nhưng dù sao cô cũng là vợ tôi, không bảo vệ cô chút thì thấy không yên tâm. Ở nhà này cô đừng thân thiết quá với chị Thắm và vú Huệ, tôi chỉ nhắc được vậy, nghe hay không tùy cô.
Xì, tôi bĩu môi, chắc chắn là tôi sẽ không thân với Thắm lào rồi nhưng mà vú Huệ... người này nguy hiểm vậy sao? Hay chẳng nhẽ... cùng phe với bà Thắm????
- Anh này... tôi mới về đây có gây thù hằn gì với chị Thắm đâu sao chị ấy hại tôi?
Phong đứng dậy, anh đi đến bên tủ, lấy ra cái áo sơ mi trắng. Quay lại nhìn tôi, nói:
- Đơn giản, vì tài sản thôi.
Phong quay đi vào phòng tắm mà tôi vẫn còn ngu ngơ, tài sản gì.. tôi có tài sản gì sao?
Nghĩ nghĩ cũng không ra, mùi gà kho trong gà mên cơm bay ra quyến rũ tôi quá thể. Tôi quyết định ăn trước nghĩ sau, người ta nói có thực mới vực được đạo. Ăn...ăn là chân lý.
Lúc Phong thay đồ đi ra thì thấy tôi đang gặm đùi gà, anh chải chải tóc mang giày xịt nước hoa thơm phức rồi định đâu đó. Thấy thế, tôi nói với ra:
- Chồng, anh đi đâu vậy?
Nghe tôi gọi, Phong khựng chân, gương mặt hoàn hảo đang tò mò nhìn về phía tôi.
- Cô hỏi làm gì?
Tôi lạnh nhạt nói:
- Tôi hỏi cho biết, mặc dù bây giờ mình không yêu nhau nhưng chắc chắn kiểu gì sau này cũng yêu nhau, tôi chỉ nhắc anh đừng làm gì có lỗi với tôi. Bây giờ tôi không ghen nhưng rất có thể trong tương lai tôi sẽ ghen lồng ghen lộn. Anh ăn chơi nhớ bảo vệ thân mình, tôi không muốn sau này lại có câu lạc bộ con rơi của anh đứng xếp hàng kêu tôi mẹ lớn. Nghe chói tay phải biết.
Phong trợn tròn mắt khinh bỉ nói:
- Cô lại tự tin đến mức đó à?
Tôi vênh váo:
- Dĩ nhiên, anh đẹp trai thế này tôi không yêu anh thì uổng phí của trời cho. Mà tôi yêu anh anh lại không yêu tôi thì anh ngu ngốc. Đấy, anh nên biết chúng ta rồi sẽ yêu nhau sâu đậm nên là đừng ăn chơi quá đà. Vui thôi đừng vui quá nhé!
Phong chẳng buồn trả lời lại tôi, anh ta cứ thế mở cửa đi ra ngoài. Tôi vừa ăn gà vừa nói vọng theo:
- Chồng ơi, đeo bao vào anh nhé.
Phong nghe được, quay phắt lại nhìn tôi, anh càm ràm:
- Cô ơi tôi đi làm, bớt nói linh tinh đi. Quên lát xuống xin lỗi mẹ, cô nhớ đó.
Tôi gật đầu chu môi kiểu rất nhập tâm. Thấy Phong cứ đứng nhìn tôi một lát mới đi xuống. Haizz bù lại một chút thiệt thòi ngày hôm nay, chồng tôi cũng tương đối tốt. Tốt phần nào thôi chứ cái tát khi sáng tôi nhất định tìm cách trả thù.
__________...._________
Ăn cơm no nên, tôi xách cái gà mên đem xuống dưới, khi nãy Phong nói má chồng đang bực vì tôi không xuống nấu cơm, chắc lại do Thắm lào luyên thuyên gì nữa rồi. Chiều nay mà không mò xuống chắc mai bà ấy trả tôi về nơi sản xuất thiệt quá.
Đưa gà mên cho Cúc cũng là người làm trong nhà, tôi rón rén đi đến phòng má chồng, gõ cửa:
- Má, là con, Lài nè má.
- Ừ vào đi.
Tôi vặn chốt cửa đi vào liền thấy má chồng đang ngồi thêu tranh chữ thập. Thấy tôi vào, bà ngước mắt nhìn, tay tháo kính đang đeo xuống, hỏi:
- Gì vậy Lài?
Tôi kéo ghế ngồi xuống, nói nhỏ:
- Má đang lắm gì vậy má?
Bà nhìn tôi, cười bảo:
- Buồn quá má kêu con Giàu mua về thêu cho đỡ buồn ấy mà. Sao, có chuyện gì?
Tôi gãi gãi đầu, có chút khó khăn khi nói:
- Con...con... cho con xin lỗi má, khi sáng do con vụng về quá. Hồi trưa chị Thắm nói con mệt thôi không cần nấu cơm, mà con cũng.... đau...nên con không có xuống. Má... con xin lỗi. Con khônh có cố ý... tại con...
Thấy tôi ăn nói trúc trắc quá, má chồng tôi mới cắt ngang:
- Thôi thôi được rồi. Má không có giận con nên con không cần xin lỗi làm gì. Má trước cũng làm dâu má không có khó khăn với dâu con gì hết. Nhưng mà về đây rồi thì phải chịu khó lo lắng quán xuyến nhà cửa. Cái nhà này sau cũng của tụi con không chứ ai. Cũng không có được ỷ y có chị Thắm mà trễ nải tỵ nạnh chị, con phải biết đây biết đó sau này còn chỉ lại cho em dâu nữa. Con dâu tao thương đều, coi như con gái trong nhà, tụi con cũng phải hiểu. Thương thân già này mà hòa thuận nghe không?
Tôi gật gật đầu, cảm thấy lời má nói rất chân thật. Riêng cái câu coi dâu như con gái trong nhà nghe sai sai ra thì còn lại má dạy khá đúng.
- Dạ. Con nghe rồi má, sau này cái gì con thiếu xót má chỉ cho con. Con còn nhỏ dại, lúc ở nhà ba mẹ cũng thương nên không có biết công chuyện trong nhà. Má có gì má chỉ con đừng buồn con nha má.
Má chồng tôi tương đối hài lòng, bà cười hiền:
- Ừ má nghe rồi, mày làm như má hồ đồ giống mấy bà trong phim vậy. Thôi được rồi, ra ngoài nấu cơm đi, chiều xuống rồi.
Tôi gật đầu tắp lự, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, má chồng tôi dễ tính chứ như mấy bà đanh đá chắc tôi tan xác rồi. May may thiệt.
Đóng cửa đi nhanh ra ngoài, tôi không biết là khi nãy có người len lén nghe hết tất cả không xót một chữ nào.....
Lời tác giả: Anh Phong của bà Lài vô tội chị em nhaaa, hôm nay vẫn tương tác trên 2k nhé mọi người. Mọi người đi qua cho em xin vài cái share rộng rãi đi, em sau mà có in sách thì nhất định sẽ tặng cho người share nhiều nhất một quyển. Hứa