• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta dắt tay tôi ra ngoài, trước sự chứng kiến của bao nhiêu cặp mắt, da đầu tôi gần như tê dại. Người đâu mà nhiều thế, muốn chật hết lối đi luôn rồi.



- Cô đi theo tôi, không cần nói gì hết, hiểu chưa?



Tôi gật đầu, giờ này có không hiểu cũng phải ráng nhảy số não để hiểu. Tôi hít một hơi thật sâu sau đó trưng ra một nụ cười thân thiện nhất có thể, đi theo anh ta, chào hỏi họ hàng.



Má chồng tôi đi lại gần, bà nhìn anh ta, trách nhẹ:



- Cái thằng, đi đâu bây giờ mới về, con bỏ con nhỏ có một mình. Ba con giận lắm, chút nữa thì lớn chuyện rồi.



Tên này khi nãy còn hầm hố với tôi mà bây giờ đã trưng ra cái mặt cười hớn hở nhe rằng. Gớm đúng là lớn đầu nhưng vẫn sợ mẹ...



- Con ngủ quên nhà bạn, lát mẹ nói với ba giùm con đi.



Má chồng tôi cau mày, nhỏ giọng:



- Thì còn làm sao nữa, anh chỉ như vậy là giỏi.



Thấy tôi đang nhìn, bà cũng dặn dò:



- Con đi theo thằng Phong, có cái gì hỏi chồng con nha, má bận bên này, hai vợ chồng bây tự tính với nhau đừng để người ta nói ra nói vào. Hiểu chưa?



Tôi gật đầu, anh ta cũng gật đầu. Đợi má chồng tôi đi rồi, anh ta lại kéo tôi đi khắp nơi, giới thiệu với vô số người. Tôi có hỏi mấy người này ở đâu đến, anh ta trả lời gọn bân "Dòng họ". Tôi rít mấy hơi, ghê gớm, dòng họ thôi mà cả trăm người thế này rồi... đáng sợ thật.



Từ 5 giờ chiều mà mãi đến 8 giờ tối mọi người mới lục đục đi về hết, toàn thân tôi rã rời như muốn xỉu luôn tại chỗ. Ba chồng tôi cũng say ngà ngà, ông đi lại chỗ tôi kêu luôn Phong đi đến.



- Phong, đưa vợ về phòng nghỉ đi, ở đây không cần dọn dẹp để người ở họ làm.



Tên Phong gật đầu, anh ta nắm lấy tay tôi như kiểu yêu thương lắm.



- Dạ ba về nghỉ đi, con đưa em ấy lên phòng.



Ba chồng tôi cười cười, ông đi có chút lảo đảo, được một đoạn má chồng tôi lại dìu ông đi tiếp. Thấy tôi nhìn, tên Phong cười nhạt, nói:



- Lên phòng đi, chờ gì nữa.



- Anh không lên cùng tôi luôn sao?



- Cô lên đi, lát tôi lên sau.



Thấy tôi vẫn chần chừ, anh ta gọi bé Li đang quét sân lại:



- Li, em đưa mợ Tư lên phòng trước đi. Pha cho mợ ly sữa nóng, pha cho cậu ly trà gừng.



Bé Li gật đầu, con bé lau lau bàn tay có chút dơ rồi nắm tay tôi, cười vui vẻ:



- Mợ đi, con đưa mợ lên phòng.



Tôi nhìn theo tên Phong, thấy anh ta vẫn trừng mắt nhìn tôi. Nghĩ lại thấy sợ, anh ta trông dữ tợn quá, tôi nên tránh đi thì hơn.



Đi theo con bé Li lên phòng, trước cửa phòng giờ dán hai chữ màu đỏ tiếng trung không hiểu nghĩa, tôi thấy lạ bèn hỏi bé Li:



- Li, bộ có người mới dán chữ này hả, hồi trưa mợ đâu có thấy?



Bé Li che miệng cười tủm tỉm:



- Hihi dạ đêm động phòng mà mợ, chữ hỷ tốt lắm.



Tôi ồ một tiếng, hóa ra là chữ hỷ....ơ mà khoan..trên giường có cái gì kia???



- Li sao để cái gì trên giường kìa?



Bé Li nhìn nhìn, nó trố mắt nhìn tôi, giọng ngạc nhiên:



- Trời đất mợ không biết thiệt hả, khăn báo á... mắc cỡ ghê.



Khăn báo.. khăn báo gì...chả nhẽ... nghĩ đến đây tay chân tôi lại run rẩy. Thấy tôi đứng không vững, con bé Li đi nhanh lại đỡ lấy tôi. Nó lo lắng hỏi:



- Mợ sao vậy, mợ mệt hả để con gọi cậu lên.



Tôi xua xua tay:



- Không mợ đói...con pha cho mợ ly sữa đi Li.



Bé Li vẫn còn lo lắng, tôi phải trấn an con bé thì nó mới chịu đi. Lại nhìn về phía giường, tấm khăn trắng vẫn nằm sờ sờ ở đó. Lòng tôi tự dưng rét lạnh, có cái cảm giác bực dọc khó chịu trong lòng. Biết là tôi được gả về đây nhưng dù gì cũng là môn đăng hộ đối chứ có phải mua về đâu. Đến bây giờ mà còn bài kiểm tra trinh tiết như thế này nữa hay sao???



Từ sáng tới giờ, đây là việc khiến tôi thấy chán nản và đau lòng nhất. Muốn khóc lắm nhưng nước mắt lại chẳng rơi ra được....cuộc đời tôi rồi sẽ đi về đâu đây?



Tay vò tà áo dài trắng đến nhăn nhúm, tôi hít một hơi cố trấn an tinh mình, bây giờ có bức xúc thì cũng không làm được gì mà có muốn trách cũng chẳng trách được ai. Mọi việc hết thảy là do tôi quyết định, tôi đến bây giờ chỉ còn cách từ từ mà chấp nhận. Ông bà ta hay nói "Người tính không bằng trời tính" thôi thì con người có số có phần, vào đây rồi thì chịu, miễn sao tôi sống không ác chắc ông trời cũng thấy thương mà thôi.



Sốc tinh thần, tôi nhủ lòng, lấy chồng thì sẽ bị "ấy ấy", trước sau gì không có, hơn nữa... à ờ tôi vẫn còn trong trắng thì sợ gì chứ. Cố lên!



Một lát sau bé Li đem lên cho tôi ly sữa với ly trà gừng nữa cho Phong, thấy tôi vẫn chưa tắm con bé luôn miệng nhắc tôi đi tắm cho khỏe. Thực ra mới ở đây chưa được 1 ngày nhưng mà người đối tốt với tôi nhất ngoài má chồng chắc chỉ có bé Li.



Sờ sờ ly sữa vẫn còn nóng, tôi quyết định đi vào tắm một chút rồi ra, hôm qua mẹ tôi có sắm cho tôi mấy bộ đồ, mẹ nói bên nhà chồng tôi họ mặc bà ba hằng ngày, loại áo cách tân chứ không giống ngày xưa. Hôm qua tôi còn cằn nhằn nói mẹ lo chuyện không đâu, bây giờ hiện đại ai lại đi mặc bà ba hàng ngày. Haizzz bây giờ mới biết mẹ tôi không chuẩn bị thừa cái nào.



Gia đình chồng này của tôi kì quái thật!



Tắm táp thơm tho, tôi mặc bộ đồ ngủ kín đáo, cầm cái khăn ra giường lau tóc còn ướt, thấy bụng hơi đói tôi hớp một hơi hết ly sữa. Bình thường thì tôi không thích uống sữa gì mấy nhưng hôm nay đói quá, sáng giờ trong bụng cũng không có cái gì.



Căng da bụng là trùn da mắt, tôi có cái thói quen no là hay lăn ra ngủ, nên là ngủ quên mất lúc nào cũng chẳng biết. Đến khi nghe được tiếng bước chân kèm theo tiếng mở cửa phòng tôi mới liu hiu ngồi dậy.



Mắt mở hí hí, tên Phong đang đứng trước đầu giường nhìn tôi, thấy anh ta tôi giật mình tỉnh cả ngủ. Thấy tôi nhìn, anh ta cười đểu, giọng khinh miệt:



- Cô mệt lắm hay sao, tỉnh dậy đi, làm chút chuyện cho xong rồi muốn ngủ gì đó hãy ngủ.



Làm chút chuyện... thôi ch.ết rồi làm chút chuyện là làm cái gì????



Thấy tôi vẫn ngơ ngác, anh ta quát:



- Tự cởi quần ra, nhanh đi tôi mệt rồi.



Miệng tôi lắp bắp:



- Cởi...cởi quần...?



- Ừ nhanh một chút.



Tôi sợ muốn xỉu tại chỗ nhưng khi nghe giọng anh ta khinh thường nói chuyện với tôi, tôi lại thấy điên máu. Nhà chồng này coi tôi cũng tốt sao anh ta lại coi tôi như kẻ thù vậy chứ. Mẹ nhà anh, tôi sợ anh chắc.



Đứng dậy, tôi mạnh dạng tự cởi quần ngủ dài ra, bên trong là cái quần l.ót màu trắng có ren. Thấy anh ta trố mắt nhìn tôi, tôi đắc ý.



- Anh cũng cởi đi.



Phong cười gian đểu, anh ta chộp lấy hai tay tôi để trên thắt lưng, giọng điệu đểu cán:



- Cô chắc quen với việc này rồi phải không, vậy phục vụ cho tôi xem nào vợ...



Cái chữ vợ hắn kéo dài nghe phát nổi da gà, tên này mặt mày đẹp trai phong độ mà tính tình đểu giả quá. Trông phát ghét thật sự chứ không đùa.



Nhưng cứ kệ, kêu tôi thì tôi làm sợ bố con nhà anh à. Một tay tôi vịn eo anh ta, tay còn lại cởi từ từ dây thắt lưng. Chiếc quần âu dài theo đôi chân dài trượt xuống hiện ra bên trong là "củ cải" nằm trong quần chip con chữ nhật. Tôi hoảng hồn, tay run lập cập, mẹ ơi... đây là lần đầu tiên tôi thấy cái ấy của đàn ông trưởng thành đó trời mẹ ơi. Eo ơi, trông có vẻ to nhỉ.



- Sao hợp gu cô không hả cô Hai Lài?



Nghe hắn gọi "Hai Lài" như kiểu thù hận lắm hay sao ý, tôi vênh mặt, điệu bộ:



- Tạm...được thôi.



- Tạm?



Tôi mạnh miệng:



- Tạm.



Nghe tôi trả lời hắn có vẻ sừng sỏ không vui, kệ hắn không vui tôi càng vui, chồng với chả con thái độ phát nản lòng người chiến sĩ. Nhưng chưa kịp vui mừng lâu tôi đã bị hắn đè xuống giường, giọng hắn kêu ngạo ngang tàng:



- Tạm à, để tôi cho cô biết chữ tạm từ miệng cô viết thế nào.



- Á đừng... đau...



Hắn ta hung hăng cởi quần con, bên trong sừng sững ra "củ cải" đen thui gớm guốc. Mặt tôi chắc xanh méc một màu rồi, tôi co người vào trong cũng không quên lót chiếc khăn trắng dưới mông. Hắn tách hai chân tôi ra, cười đểu nói:



- Chơi vui một chút xem nào.



Chiếc quần con ren trắng mới vừa mua chưa mặc được mấy lần đã bị hắn ta hung hăng sé rách. Cứ thế trong lúc tôi chưa kịp chuẩn bị gì đã bị hắn đút cái ấy vào. Mẹ nó, tôi đau như gãy mấy cái chân một lúc, đau còn hơn lúc bị ngã từ trên cây xuống dưới đất, đau đến mức muốn ngất luôn tại chỗ.



Khốn nạn, thằng c.hó chồng, hắn điên rồi.



- Đau...ra...đau....



Hắn vẫn chưa cho vào hết, thấy tôi mồ hôi mẹ mồ hôi con tuông ra, hắn lại càng thích.



- Sao nào cô giả vờ như thế làm gì?



Tôi đánh bụp bụp vào ngực hắn, biết là qua không khỏi rồi nhưng mà cái khăn... nếu không có máu chắc tôi sống không yên.



- Khăn...lót cái khăn vào... á...



Phong vẫn không mấy quan tâm, hắn ta cười khinh miệt:



- Khăn...cô lót khăn làm con mẹ gì... cô...ơ....



Cái đâm mạnh mẽ như muốn rút hết hồn vía của tôi, đau.. đây là lần đầu tiên của tôi đó... mẹ nó thằng chó này... đ.éo phải người nữa rồi... huhu



- Đau...á....huhu...huhu....



Ngay giây phút tôi tưởng chừng anh ta sẽ hung hăng giày vò tôi, thì không, anh ta dừng lại. Tôi nhìn kỹ lắm, gương mặt anh ta có chút ngạc nhiên, lại có chút lạ lạ cũng giống như sợ hãi. Mẹ tên điên này, mày cướp trinh trắng của bà rồi còn ra vẻ như bị hại thế này là thế quái nào?



- Cô....



Tôi mếu máo rơi nước mắt:



- Cô cái gì... anh biết đau không, anh nhẹ nhàng không được sao huhu...



Hắn nhìn tôi lâu lắm, lát sau làm như mất hứng, hắn rút từ từ ra, lần này thì nhẹ nhàng cũng không quên kéo cái khăn trắng dịch xuống dưới mông tôi.



Dưới thân cái khăn trắng nhỏ dính vài giọt máu hồng hồng.... tôi thấy anh ta nhìn chằm chằm như kiểu không tin, lát sau tự mình anh ta đứng dậy đi nhanh vào phòng tắm lại không quên lấy chiếc khăn trắng kia cho vào cái hộp đen để trên bàn trang điểm. Gớm, máu trinh lại cất kỹ thế kia à, vinh hạnh thật!



Đợi hắn đi xuống tôi lại lê lếch vào trong nhà tắm, lúc bước xuống giường chân cẳng như quỵ đi vì thiếu sức. Thấy tôi cắn răng mặt mày lại xanh mét, hắn chắc sợ nên đi lại dìu tôi vào nhà tắm. Thái độ nhẹ nhàng không còn kênh kiệu như khi nãy nữa rồi.



Lúc tôi vệ sinh xong ra ngoài thì thấy hắn đã mất dạng, cái hộp đen cũng bốc hơi, chắc là đi báo cáo tình hình. Khốn nạn, tôi mệt mỏi không thiết tha gì suy nghĩ nữa. Cứ thế leo lên giường bình yên mà ngủ.



____________..._________



Sáng sớm gà gáy o o sau vườn nhà, đang còn say giấc đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa sớm.



- Em dâu...em dâu ơi.



Tôi lồm cồm ngồi dậy, vẫn còn buồn ngủ nên không hay có người nằm bên cạnh. Sờ sờ mò mẫm trên giường giống như bình thường tôi dậy hay mò tìm điện thoại, chẳng may mò trúng chỗ không nên mò. Người bên cạnh cũng giật mình, cau có:



- Cô sờ mó gì lung tung vậy, tôi sút một cái bây giờ. Đi ra ngoài cho tôi ngủ, biến.



Nghe anh ta quát tôi giật mình tỉnh táo hẳn, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa ong ong:



- Em dâu ơi, em dậy chưa?



Ấy ai gọi cửa giờ này vậy, tôi bừng lao xuống giường xém chút ngã dập mặt vì chân tê buốt.



- Ơ dạ em đây.



Bên ngoài lại vang lên giọng nữ trong trẻo:



- Ừ dậy đi em, chị xuống nhà trước, em nhanh nhanh xuống nhà nha.



- Dạ em nghe rồi, em xuống liền đây.



Nghe tiếng chắc là chị Thắm vợ anh ba, tôi ngồi dậy đi nhanh vào phòng tắm, chọn áo bà ba màu hồng nhạt cùng quần trắng, chải đầu tươm tất xong đi nhanh ra ngoài.



Trong phòng, người nào đó cũng choàng mở mắt.



Xuống phòng bếp, tôi thấy bé Li đang ngáp ngắn ngáp dài bắt bếp. Con nhỏ đang nấu nước, trên bàn còn mấy bình trà chưa pha để sẵn. Thấy tôi, con bé ngạc nhiên:



- Ý mợ Tư, mợ không ngủ thêm đi sao thức sớm vậy mợ?



Tôi định trả lời đã nghe đằng sau vọng lên tiếng chị Thắm:



- Li, làm chuyện của mày đi, nhiều chuyện quá tao vả mỏ.



Con bé Li bị la, mặt nó buồn so, còn tôi cũng thấy hoảng, quay lại thấy chị Thắm đang cười hiền nhìn tôi, nói:



- Ngồi xuống đi Lài, chị chỉ cái này.



Tôi khép nép ngồi xuống ghế, im lặng nghe chị Thắm nói.



- Mốt sau này ăn uống trong nhà em lo, cái việc này đúng ra của chị nhưng mà má nói em về nhà rồi thì cũng để em phụ một tay quán xuyến trong ngoài. Sáng ra chị đi chợ còn đồ ăn các thứ em sắp xếp. Nói chứ tập làm cho quen, tới cuối năm về còn chỉ dạy cho em dâu út nữa.



Tôi có chút sợ, mới về nhà không có quen với khẩu vị trong gia đình, sợ là....



- Chị Ba, em mới về sợ nấu không quen với khẩu vị mọi người...



Chị Thắm cười xua tay:



- Ơi lo gì, nhà mình người ở nhiều, em đâu cần xuống nấu làm gì cho mệt. Chị biết em là không có biết nấu ăn, cô Hai Lài nổi danh tiểu thư mà. Nhưng mà chỗ chị em chị chỉ, về đây rồi mình chịu khó chút cho ba má thương. Đàn bà mà không biết nấu ăn thì người ta cười cho thúi đầu.



- Dạ vậy không cần nấu cũng được hả chị?



- Ừ chứ chị cũng đâu có đụng tay vô đâu em, toàn người ở họ nấu nhưng mà mình phải canh, đặc biệt đồ ăn nhìn đẹp mắt với ngon. Ba ông ấy khó tính ăn lắm em.



Tôi gật đầu, cảm thấy yên tâm phần nào rồi.



- Thôi em coi dọn dẹp pha trà gì đi rồi coi phụ dọn bữa sáng cho cả nhà, chị với vú Huệ đi chợ. Đi sớm đồ nó ngon, chợ quê mình họp có chút là tan à.



- Dạ chị Ba đi.



Thấy chị Thắm đi rồi tôi mới đi lại chỗ bé Li, vừa phụ nó pha trà vừa hỏi.



- Ba với má dậy chưa Li?



Bé Li thật thà:



- Chưa đâu mợ, lát nữa kìa, mà bà dậy trước, ông xuống sau với bà nhỏ.



- Ba không ngủ cùng má lớn hả em?



Bé Li suỵt mấy tiếng, nó nhỏ giọng:



- Hời ông không ngủ với bà lớn mấy năm rồi, từ hồi bà nhỏ về là vậy mà.



Tôi gật gù nghĩ nghĩ thấy thương má chồng, thấy bà vậy mà hiền ghê.



- Quên nữa, sáng nhà mình ăn sáng sao Li?



- Đồ ăn sáng hả mợ? Sáng nay chắc ăn đồ nóng rồi, con thấy vú đem ra thịt bò, chắc nấu phở.



- Vú Huệ nấu hả em?



- Dạ bữa sáng vú nấu, trưa mợ Ba mới lo bữa trưa.



Tôi gật đầu, cũng đỡ cho tôi chứ bây giờ kêu tôi nấu phở, tôi cũng không biết nấu làm sao.



Loay hoay pha trà với bé Li lò mò trời cũng hừng sáng, má chồng tôi đi xuống bếp, ngó ngó cười nói:



- Dậy sớm vậy Lài?



Tôi gật đầu, cười trả lời:



- Dạ dậy sớm pha trà, má dậy sớm ạ.



- Ừ lớn tuổi ngủ được bao nhiêu, thằng Phong dậy chưa?



- Dạ chắc chưa đâu má, ảnh chắc vẫn còn ngủ.



- Ừ má lên trước, coi đem trà lên cho ba đi con.



Tôi nhanh tay lẹ làng bưng ấm trà pha nóng lên cho ba má chồng. Đợi vú Huệ nấu bữa sáng xong thì phụ dọn lên nữa là xong.



Tầm nửa tiếng sau trong nhà mọi người lục tục dậy đi xuống nhà, má chồng tôi thấy gần đông đủ mới nói với tôi:



- Lài, coi kêu con Li dọn đồ ăn sáng lên đi con.



- Dạ mà vú Huệ chưa nấu mà má, ở dưới bếp con không có thấy nấu gì hết.



Má chồng tôi ngạc nhiên:



- Sao không nấu, vú đâu?



- Dạ...hình như đi chợ với chị Ba...



Ba chồng tôi có chút không vui, ông phàn nàn:



- Bà vú này hôm nay lạ nha, đồ ăn không nấu bỏ đi đâu vậy?



Má nhỏ nhìn nhìn tôi, bà đẹp nhưng mà cười lại không đẹp mấy, giọng bà thanh nhẹ:



- Bình thường vú Huệ đâu có vậy đâu, Lài con coi coi ở dưới có đồ ăn chưa hay vú có dặn dò ai làm chưa con?



- Ừ con xuống coi coi Lài, chị Thắm đi chợ rồi, coi chia ra chị em có nhau lo cho gia đình.



Tôi nhìn mọi người, anh Ba cũng không nói gì chỉ ngồi yên tĩnh đọc báo, còn trên phòng Phong đang ngáp ngắn ngáp dài bước từ từ xuống. Chưa đến bàn ăn đã nghe anh rao:



- Đói quá có đồ ăn chưa?



Ba chồng tôi thấy anh bộ dáng không nghiêm chỉnh, ông cau mày:



- Thằng này, mày có vợ rồi đàng hoàng chút coi.



Phong nghe ba mắng, anh đứng nghiêm túc lại nhưng gương mặt lại có vẻ không phục. Tôi nghĩ thầm trong lòng, anh với ba có vẻ không hợp với nhau giống như anh Ba rồi.



Tôi cũng không nghĩ nhiều, đang chuẩn bị xuống bếp hỏi lại bé Li thì nghe bên ngoài chị Thắm đi chợ về. Thấy tôi chị cười hỏi:



- Em dâu khéo quá, lo cho cả nhà ăn sáng xong rồi hả em?



Tôi ngạc nhiên nhìn chị Thắm, còn má chồng tôi thì luôn miệng hỏi tiếp:



- Vú Huệ sao sáng chưa nấu đồ ăn mà bỏ đi chợ, bình thường đồ ăn sáng vú nấu mà. Nay sao kỳ vậy vú?



Vú Huệ nét mặt ngạc nhiên nhìn sang chị Thắm, tôi bây giờ mới nhận ra có mùi không ổn lắm.



- Ơ má sáng con có nói em Lài nấu đồ ăn sáng con đi chợ với vú Huệ mà.



Tôi chưng hửng, chị Thắm....có nói cái gì đâu!!!



- Lài, chị Thắm nói kêu con nấu mà Lài.



Tôi ú ớ lấp ba lấp bấp:



- Dạ... chị Thắm chị có nhớ nhầm không, chị nói em sau này lo cơm nước chứ... em đâu có nghe chị kêu em nấu đồ ăn sáng đâu...



Chị Thắm gương mặt như muốn khóc, chị phân trần:



- Ơi em ơi, lúc chị đi chị có kêu em nấu đồ ăn sáng đi mà. Chị nói chị đi chợ sớm với vú Huệ sợ hết đồ ăn ngon đó em.. Chị... chị... chị đâu có nhớ nhầm đâu.



Chưa đợi tôi trả lời, chị đã quay sang ba má chồng tôi mà xin tội.



- Ba má con xin lỗi, là lỗi của con, chắc em dâu nghe không rõ nên không biết. Ba má đừng trách em nó tội nghiệp, em mới về làm dâu ngày đầu. Này hết thảy là lỗi của con, con dâu lớn mà sớn sác quá.



Tôi không thể nói được gì ngoài chỉ còn biết trưng mắt ra mà nhìn chị Thắm. Tôi thề tôi không nghe nhầm, lúc đó còn có bé Li nữa, con bé cũng nghe được từ đầu đến cuối kia mà.



Má chồng tôi thở dài nhìn tôi có vẻ bà thất vọng:



- Ừ thì thôi, cũng không có gì lớn, xuống bếp xem nấu mì cho cả nhà ăn sáng đi.



Tôi oan ức, toàn thân như bốc hỏa, lúc trước đi làm chịu oan không nói đi, bây giờ có chồng rồi mà vẫn bị oan như này. Tôi thật sự không can tâm, lỗi đâu phải của tôi sao tôi lại phải nhận chứ.



- Má để con kêu bé Li hỏi lại, lúc chị Thắm nói có bé Li ở đó nữa mà... để con...



"Bốp", một bên mặt bị ai đó tát... không quá đau nhưng tê tê rát rát. Tôi ôm mặt, nước mắt như muốn trực trào nhìn thẳng về phía người vừa tát tôi....Phong....anh ta như thế mà đánh tôi, đánh tôi...



- Cô im miệng đi, muốn gây chuyện trong nhà này hả?



Tôi đau lắm, đau thể xác thì ít chứ đau lòng thì nhiều... Ở cái chốn này, người thân thật sự của tôi ngoài anh ta ra thì là ai...cớ sao...cớ sao anh ta lại đánh tôi.



Ôm mặt tôi rưng rưng nước mắt:



- Anh....em có...



Chưa nói hết câu lại nghe anh ta quát lớn, giọng điệu giận dữ:



- Vừa về nhà này đã có tính sân si làm biếng, chị dâu không nói bậy cho ai bao giờ. Đi đi ngay lên phòng, đi.



Vừa nói anh ta vừa kéo tay tôi lôi sền sệt mặc cho ba chồng tôi hét lên.



- Phong, mày làm cái gì vậy?



Tôi quay lại nhìn mọi người, ai nấy đều trố mắt nhìn tôi, tôi có cảm giác như mọi người không tin vào mắt mình... Ấy mà không có ai lôi tôi lại, họ không sợ tôi bị đánh đến ch.ết sao????



- Đi lên phòng, nhanh lên, đi.



Cổ tay tôi bị Phong nắm chặt, bao nhiêu uất ức đau lòng đều không thể nói hết nên lời. Mới về làm dâu ngày đầu tiên đã bị đánh... bị chính chồng của mình đánh... thật là khôi hài!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK