• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ting...ting...ting...



Tiếng nước truyền chảy nhỏ giọt từng tiếng.



Lúc tôi mở mắt dậy đã là chuyện của ngày hôm sau,cảm giác đầu tiên tôi nhận được là đau. Mẹ ơi đau đến muốn điên người. Uể oải tôi khẽ động đậy vài cái vẫn thấy còn đau, mệt mỏi tôi khẽ rên vài tiếng.



- Ui...



- Lài... em tỉnh rồi hả, thấy trong người thế nào, có đau chỗ nào nữa không?



Là Phong là tiếng của anh, nghe được tiếng anh tôi choàng mở to mắt. Bao nhiêu uất ức đều như bộc phát ra hết, tôi ôm lấy anh ra sức khóc lóc.



- Anh ơi, em đau quá... đau đầu, đau vai, đau lưng, đau chân, đau tay...chỗ nào cũng đau. huhu.



Phong ôm lấy tôi, anh vuốt ve lưng tôi, an ủi trấn an:



- Được rồi được rồi, đau chỗ nào nói anh anh kêu bác sĩ xem lại cho em. Đừng khóc nữa sắp làm mẹ rồi còn khóc lóc cái gì.



Tôi vẫn còn hức hức mấy cái, ơ mà.. khoan..khoan...Phong vừa nói cái gì... cái gì mà làm mẹ???



Tôi buông anh ra, vừa lau nước mắt vừa hỏi:



- Anh...anh nói cái gì làm mẹ, ai làm mẹ ai?



Phong cốc lên trán tôi, anh cười nhẹ, nụ cười ấm áp nhất tôi từng thấy.



- Em nghĩ ai? Không lẽ anh vậy mà làm mẹ của con em à?



Làm mẹ con em...làm mẹ con em...quái quái... chẳng lẽ....ôi mẹ ơi... thần thánh ơi... tổ tiên ơi...



Tôi thất thần ngồi nhìn anh chằm chằm, mãi lát sau tôi mới run rẩy hỏi được một câu:



- Anh...em có bầu?



Phong lại cười, anh gật gật đầu:



- Ừ có bầu.



Có bầu??? Mẹ nó, là có bầu đó, có bầu là đẻ con đó chứ không giỡn được nữa đâu.



- Thiệt là có bầu?



Phong khoanh tay nhìn tôi, anh cười rạng rỡ gật đầu thêm cái nữa:



- Ừ có bầu, hơn 1 tháng rồi.



Được rồi, được rồi, tôi nên bình tĩnh một chút. Hít đều thở ra, hít đều thở ra.... Phải làm như thế 4,5 lần gì đó tôi mới bình tâm trở lại ngăn cho bản thân có những cảm xúc thái quá.



Tôi nhìn Phong, bình tĩnh nghiêm túc trả lời anh:



- Ừ em biết rồi.



Khi nãy là tôi ngạc nhiên giờ đến Phong ngạc nhiên, anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào tôi, anh nheo nheo mắt, hỏi:



- Em chỉ ừ biết rồi thôi hả? Không có cảm xúc gì khác luôn?



Tôi gật đầu, ngăn hàng ngàn cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng.



- Ừ thì có bầu thôi mà.



Phong nhìn nhìn tôi, mắt anh có chút bực bội, anh cau mày:



- Em có con với anh mà không vui chút nào luôn?



Há há, cái mặt kìa...cái mặt chù ụ như cái bánh bao...há há...



Tôi choàng ôm lấy anh, tựa vào vai anh mà cọ cọ, chưa bao giờ tôi thấy vui vẻ như bây giờ. Có bầu... đứa bé này bọn tôi mong đợi lâu lắm rồi, cớ gì mà tôi lại không vui chứ. Tôi là đang vui đến mức muốn điên đây, nếu không giữ bản thân mình bình tĩnh sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ chắc nãy giờ tôi đã chạy loạn hét la múa may quay cuồng rồi quá.



Ôm chặt eo anh, tôi lí nhí nói:



- Vui...em đang rất vui...con...là con của chúng ta đó anh.



Phong khẽ cười, anh vỗ vỗ lưng tôi mấy cái, dịu dàng nói:



- Ừ anh vui lắm, thật sự rất vui.



Tôi mỉm cười, đưa tay sờ sờ lên bụng, trong đây có con của tôi và anh. Tôi nhất định sẽ bảo vệ đứa nhỏ của tôi thật tốt, an toàn bình an sinh đứa bé ra trên cõi đời này. Tôi hứa.



.......



Bác sĩ có yêu cầu ở lại bệnh viện nhưng tôi không muốn, từ nhỏ tôi đã ghét nằm viện. Cái mùi thuốc sát trùng, cái màu trắng của bệnh viện trong tang thương vô cùng. Thấy tôi không thích Phong cũng không ép, anh nhanh chóng làm giấy xuất viện cho tôi về.



Thật sự thì cái bầu của tôi khá yếu, cú sút thần thánh của con mụ thầy bà dởm quả thật rất mạnh đến giờ tôi còn thấy đau đau đây. Nhưng mà không biết do Trời Phật độ mẹ con tôi hay thế nào mà cú sút không trúng vào bụng nhiều lắm, chủ yếu là vào ngực nhiều hơn. Mẹ nó, đàn bà con gái gì mà đá tôi xém dập ngực, của người ta có bộ ngực đầy đặn xém chút xíu nữa thành dị tật vú rồi. Mẹ kiếp.



Bác sĩ kê đơn cho một đống thuốc gồm thuốc dưỡng thai, thuốc giữ thai. Ban đầu ở nhà chồng tôi mọi người muốn lên bệnh viện nhưng đều bị Phong cản lại, anh ấy không cho ai lên thăm tôi hết. Chuyện tôi có bầu tôi và anh đã bàn bạc, tạm thời chưa qua 4 tháng chưa công bố.



Ngồi trên xe tôi ủ rũ ngáp ngắn ngáp dài.



- Ơiiii buồn ngủ quá đi, về nhà em phải làm một giấc quá.



Phong cười cười, anh hỏi:



- Ngủ nguyên đêm chưa đã nữa hả?



Tôi lắc lắc:



- Vẫn còn muốn ngủ nữa, là con anh ngủ không phải em.



- Ừ thì con anh ngủ chứ không phải em. Được chưa?



Tôi hài lòng, phải vậy chứ. Người ta nói phụ nữ mang bầu 9 tháng 10 ngày được làm nữ hoàng, tôi phải ráng tận hưởng không thì về sau muốn làm nữ hoàng cũng không được nữa đâu.



- Anh này, về nhà nếu mọi người hỏi thì nói sao?



Phong có chút trầm ngâm, anh nhẹ giọng:



- Em cứ nói bị đau lưng đau cơ bác sĩ kê đơn tránh làm nặng là được.



Tôi gật gù, giấu mọi người thì cũng được, tôi thấy như vậy cũng tốt nhưng mà chỉ sợ vài chuyện không may. Chẳng hạn như hôm qua, lỡ mà tòi ra thêm ông thầy bắt ma hay là cục đá trơn, sàn nhà ướt chắc không xong mất thôi.



Thấy tôi đâm chiêu Phong chắc nghĩ tôi sợ, anh kéo tay tôi, vỗ vỗ trấn an:



- Yên tâm đi không sao, anh sẽ bảo vệ cho em thật tốt.



Tôi gật đầu mỉm cười, quên mất tôi vẫn còn có anh mà, mọi chuyện vẫn còn có anh.



Phong đang đưa tôi về nhà thì có tiếng điện thoại reo, tôi thấy anh nghe máy một hồi, tưởng ai hóa ra là chú Đức. Nghĩ chắc là việc giải trấn yểm ở ao sen nên tôi cũng không quan tâm mấy. Mệt mỏi lại buồn ngủ, tôi thiếp đi lúc nào không hay.



Đến khi xe dừng lại trong hầm xe tôi mới tỉnh lại, thấy mặt tôi còn ngơ ngác, Phong vuốt vuốt má tôi vài cái, anh cười:



- Dậy lên phòng lại ngủ tiếp.



Tôi gật gù theo anh bước xuống xe, vừa bước đến cửa lớn tôi xém chút nữa nhảy dựng lên rồi. Trời ơi, đâu mà đông đủ dữ thần vậy nè. Có ba chồng tôi, má chồng, má Vũ, anh chị Hai, anh chị Ba, vợ chồng Đạt... đủ hết mặt bá quan văn võ rồi. Vinh hạnh cho tôi quá vậy!!!



Thấy tôi bước đến, má Vũ xông xáo đi ra, bà nắm tay tôi kéo kéo:



- Lài con khỏe hơn chưa?



Thấy má Vũ lo lắng, tôi gật gật đầu, nói với má:



- Dạ con khỏe má nhưng mà bác sĩ nói không được làm nặng nên nghỉ ngơi nhiều.



Nghe tôi giải thích, ba chồng tôi cũng cao giọng:



- Ừ bác sĩ dặn sao làm vậy, sau này chuyện cơm nước con không cần lo nữa, để cho cái đám này lo. Thân mang tội phải phục vụ lại cho người bị hại. Bực mình, tôi càng nói càng thấy bực. Tôi không nghĩ được là bà suy nghĩ cái gì mà xui theo bà thầy gì đó bắt con Lài trói lại đánh. Hết nói nổi.



Chị Hai thấy má chồng tôi bị chửi, chị mới khuyên ngăn:



- Thôi ba được rồi, má cũng biết lỗi rồi mà. Với lại vợ thằng Phong cũng không sao, ba đừng rày má nữa nữa tội nghiệp má.



Chị Hai đã lên tiếng rõ như vậy rồi, tôi không nói thêm vào thì không được. Cười nhẹ, tôi nói với mọi người:



- Dạ con cũng không có sao, cũng là hiểu lầm thôi nên mọi người bỏ qua đi nha.



Tôi đứng dưới, quan sát rõ gương mặt từng người một. Anh Ba Thành thì không phải bàn, thái độ khá hời hợt. Thắm lào thì cười cười, má chồng tôi mặt mày không vui, Út Nhàn coi bộ cũng lo lắng, ba chồng tôi thì chầm dầm, chỉ có Út Đạt là lo lắng buồn bực ra mặt.....Haizz bây giờ trách ai được, chuyện cũng lỡ rồi, biết là bị hại nhưng mà tạm thời tôi chưa tìm ra được đầu xỏ. Mà có tìm ra thì cũng không vạch trần được, càng nghĩ càng thấy bực bội.



Phong thấy tôi đứng nắng, anh mới nhàn nhạt nói với mọi người:



- Thôi có gì vô nhà nói, đứng ngoài này nắng quá.



Vào trong nhà, má chồng tôi, chị Thắm, Út Nhàn đều lên tiếng xin lỗi. Tôi cũng cười cười ậm ừ sởi lởi cho qua chứ làm biếng truy cứu. Nhưng mà tôi ghim, người tôi nghi ngờ nhất là chị Thắm,chị ta là loại người bất chấp để đạt được mục đích. Nhưng mà lý do vì sao để người bày mưu bày ra kế này thì tôi quả thật không hiểu được. Đánh tôi như vậy nhầm mục đích gì, làm trò ma trò quỷ để được cái gì kia chứ?



Ngồi một chút tôi cũng lên trên phòng, mọi người cũng không cản. Nhất là ba chồng tôi, ông ra lệnh cho mọi người trong nhà không được làm phiền tôi để cho tôi nghỉ ngơi.



Mà quả thật là lên phòng đi ngủ, tôi vừa leo lên giường liền chợp mắt ngủ một giấc dài mãi đến khi Út Nhàn lên thăm tôi mới tỉnh dậy.



Thấy tôi uể oải, Út Nhàn áy náy nói:



- Chị Tư em xin lỗi, em cũng vì lo cho chị quá nên mới hùa theo làm vậy. Chứ thiệt lòng em không muốn chị bị đánh đâu, chị tha lỗi cho em nha.



Tôi cười cười, nói:



- Thôi mà, chị hiểu rồi chị không có nghĩ gì đâu. Ban đầu cũng có giận mọi người nhưng nghĩ lại chắc là vì mọi người cũng lo cho chị nên mới như vậy. Yên tâm đi. Chị bình thường mà.



Út Nhàn mặt đỏ rần như muốn khóc, cô ấy nói:



- Dạ trời ơi ba giận quá chừng, hôm qua em, chị Thắm với má bị ba chửi từ 5 giờ chiều tới 8 giờ tối, còn bị bắt quỳ xám hối trước gia tiên. Má mình bị ba cấm cửa không cho ra khỏi nhà luôn rồi chị Tư, sau này việc đi theo ba chồng ra ngoài là má nhỏ lo. Chị không biết chứ hôm qua ở nhà loạn hết lên luôn, má nhỏ má mình gây lộn tùng phèo. Ba giận quá đánh má mình mấy cái, hôm qua mà không có anh Đạt với anh Ba ở nhà chắc còn lớn chuyện nữa.



Tôi giật mình, đâu ngờ mọi chuyện lại lớn giữ vậy. Tôi cứ tưởng ba chồng tôi rầy la chút xíu rồi cũng thôi chứ đâu có nghĩ là liên quan luôn tới má Vũ. Nghe Út Nhàn nói, tôi tự dưng thấy má chồng tôi lần này hại nhiều hơn lợi. Đành rành bà ghét tôi nhưng mà không lẽ bà không hiểu ý ba chồng tôi. Kế này nếu là bà dựng ra thì hoàn toàn không được lợi lộc gì hết, chưa kể còn bị chửi bị bảo là hồ đồ. Vậy chỉ còn hai người, một là Thắm Lào, hai....chính là Út Nhàn.



Một trong hai người họ là ai đây? Và làm vậy để được mục đích gì?



Út Nhàn ngồi nói chuyện với tôi một lát nữa cũng đi ra. Út Nhàn vừa ra thì Phong cũng đi vào, thấy anh, tôi kéo tay anh lại, hỏi hỏi:



- Anh bộ má bị ba chồng cấm túc luôn hả?



Phong đem lên cho tôi ly sữa, anh gật đầu:



- Ừ, ba cấm bà ta đi lại quản chuyện này kia trong vòng 5-6 tháng, gần nhà mình có từ đường nhỏ, sau này mỗi ngày bà ta đến đó tụng kinh hối lỗi, mọi chuyện giao lại hết cho dì Vũ. Còn cái này anh không biết thực hư ra sao nhưng mà tối qua ba mình ngủ nằm mơ thấy ông nội, ông ấy bảo đại họa sắp tới kêu cho người đi tụng kinh niệm Phật xin gia tiên giúp đỡ. Anh vừa nghe anh Ba nói xong, coi bộ ba ông ấy tin lắm.



Tôi gật gù, coi bộ lần này má chồng tôi hết tung hoành nữa rồi.



Thấy tôi cười cười, Phong mới hỏi:



- Cái hạt châu hôm chú Đức cho em có đeo không?



Hạt châu????



Tôi sờ sờ lên cổ, à còn đây này.



- Có, em đang đeo đây, có gì không anh?



- Không có gì, anh đưa hạt của anh cho em đeo luôn. Khi nãy lúc đưa em về chú Đức có gọi, ông ấy hỏi thăm em có ổn chưa?



Tôi ngạc nhiên, hỏi lại Phong liền:



- Sao chú ấy biết được?



- Anh cũng không biết, chú Đức chỉ nói với anh là ông ấy cảm nhận được thấy lo cho em nên gọi hỏi thăm. Ông ấy kêu anh đưa hạt châu của anh qua cho em đeo, mai này ông ấy ghé sẽ đưa cho anh cái khác.



Tôi gật gù, quả là thầy cao tay, đoán cái nào đúng y cái đó. Hay thiệt sự.



......



Sáng ngày hôm sau tôi theo Phong lên công an xã lấy lời khai về vụ bà thầy. Lúc lên đến nơi tôi thấy bà thầy đang ngồi đó, đầu cổ tóc tai rối một nùi mà tôi buồn cười. Thấy tôi bà thầy coi bộ sợ, tôi thì vênh váo chỉ thẳng vào mặt bả, tôi nói:



- Sao, hôm qua đánh tôi ngon lắm mà, hôm nay làm gì rút rút như con rùa vậy?



Bà thầy im re không dám nói gì, anh cán bộ bắt đầu lấy lời khai. Khai tới đoạn sút vô bụng tôi, bà ta nói chỉ sút nhẹ có cái thôi. Mẹ nó, sút muốn dập ngực mà nói sút nhẹ thôi. Tôi không đồng ý, tôi cãi lại liền:



- Bà sút muốn rớt phổi tôi ra mà bà la nhẹ, chắc tôi bay qua tôi sút bà quá.



Bà thầy cũng còn cứng miệng:



- Thì tôi đánh sao tôi nói vậy chứ không lẽ tôi khai thêm cho tôi nặng tội hả?



Tôi đứng phắt dậy, giựt cây phứt trần trên bàn tôi đánh bụp bụp vào đầu bà ta, tôi hét:



- Nè bà đánh như dồn 800 con người vô đánh tôi vậy đó, bà bớt khai gian đi. Bà mà nói xạo câu nào trên bảng khai này là sau này mất vú đó, bà coi chừng lạng quạng không có vú xài chứ ở đó nói xạo.



Phong ngồi bên cạnh phì cười, ngay cả anh cán bộ cũng nhịn không được mà cười theo.



Bà thầy coi bộ cũng còn lì, khai thiếu chỗ này khai gian chỗ kia nhưng vì tôi cũng làm biếng chấp nhặt với bà ta nên cũng kệ. Định bụng là canh bà ta được thả ra tôi sẽ tra hỏi thêm ai đứng sau lưng bà ta nhưng vì công ty Phong có việc gấp nên phải chạy qua công ty một chuyến, lúc về lại đồn công an thì bà thầy đó đã đi mất rồi. Tôi có hỏi cán bộ nhưng anh ta nói có người tới bảo lãnh, là con trai của bà ta bảo lãnh nên được thả về.



Thiệt ra thì đây cũng không phải tội gì nặng mà tôi với Phong vì giấu chuyện tôi mang bầu nên không đưa giấy khám động thai ra nên thành thử chỉ xử tội đánh người phạt hành chính không giam giữ. Xui cho tôi là không nhờ cán bộ trước nên không giữ bà ta lại hỏi thêm được. Nhưng không sao, Phong vốn cũng không muốn báo công an chi cho rắc rối nhưng vì ba chồng tôi lỡ giao lại cho công an nên anh cũng chiều theo. Với những người này nên chơi theo luật giang hồ là tốt nhất.



...........



Sau cái vụ tôi bị thầy bà đánh thì trong nhà cũng yên ắng hơn hẳn. Thường ngày má chồng tôi đi lại từ đường tụng kinh, má Vũ ở nhà thay má chồng tôi quán xuyến trong ngoài. Út Nhàn với chị Thắm cũng hay gây nhau chuyện vặt này kia. Tôi thì vẫn được đặt cách ăn ngủ nghỉ theo chế độ "người bệnh" nên rất khỏe.



Buổi trưa tôi đi xuống nhà định làm ly chè chuối ăn cho mát thì thấy vú Huệ đang đứng rầu rỉ trước cửa phòng má chồng tôi. Thấy bà mặt mày buồn xo, tôi kéo kéo bé Li lại, hỏi nhỏ:



- Vú Huệ bị sao vậy Li?



Bé Li nhỏ giọng, nó nói:



- Hồi nãy con nghe bà chửi vú Huệ quá trời, nghe đâu vú muốn mượn tiền mà bà không cho đó mợ.



Mượn tiền sao?? Vú Huệ thiếu cái gì mà cần mượn tiền vậy cà? Ở đây ba má chồng tôi bao ăn bao ở còn cho tiền hàng tháng, mà bà ta cũng có con cái gì đâu mà cần tiền??



- Em có nghe được là mượn nhiêu không Li?



Bé Li nhíu mày,con bé suy nghĩ hồi lâu mới nói:



- Hình như....20 triệu hay nhiêu đó mợ, con nghe loáng thoáng tiếng đực tiếng cái nên cũng không biết chính xác nữa.



Tôi gật gù, nghĩ nghĩ một hồi tôi lại nghĩ ra một cách. Hiện giờ bọn tôi đang theo dõi vú Huệ, ép cung chi bằng chơi chiêu làm dịu lòng dân biết đâu vì đền ơn vú Huệ sẽ nói ra cái bọn tôi cần biết thì sao. Được được, cái này được.



Tôi hí hửng đi lên phòng, thông báo kế hoạch cho Phong.



........



Mấy ngày nay Phong nghỉ ở nhà, không thường đến công ty, mà tôi có bầu cũng không thấy nghén ngẩm gì ngoài cái hay ngủ. Cứ hở ra là tôi ngủ, ngủ quên trời quên đất cũng được.



Hôm bữa đi khám lại, bác sĩ nói thai đã ổn định, trong ba tháng đầu nên hạn chế ăn uống cùng làm việc nặng. Nghe bác sĩ nói con tôi không sao mà tôi mừng dữ lắm, gần tháng trời đi mạnh cũng không dám đi sợ ảnh hưởng đến con. Nay nghe con ổn định xem ra tôi cũng đỡ lo phần nào.



........



Hôm nay Phong đưa tôi ra tỉnh khám bầu, thai 2 tháng cũng còn nhỏ nên cẩn thận chút thì tốt hơn. Đi được một đoạn tôi gặp vú Huệ đang đi bộ cà tênh, thấy vậy Phong cho xe tấp vô rước luôn bà vú một đoạn.



Xe dừng bên đường tôi thò đầu ra hỏi vú:



- Vú đi đâu vậy?



Vú Huệ mặt rầu rầu, bà ta cười gượng trả lời:



- Tôi định đi ra thị xã chút đó Mợ Tư.



Tôi bước xuống xe, kéo mụ vú lên xe, tôi vui vẻ nói:



- Người trong nhà không à, vú lên đi, anh Phong chở vú đi.



Bà vú chắc cũng mệt, bà gật đầu tắp lự. Tôi ngồi ghế trước chung với Phong, còn vú Huệ thì ngồi sau. Suốt đường đi tôi cũng ít khi nói chuyện với bà ta lắm. Đến chỗ dừng, tôi và Phong dừng lại để bà ta xuống, lúc này tôi mới thấy vú Huệ ấp a ấp úng đứng tần ngần nói ngoài không nên lời.



- Cái này.... à cậu mợ.....cái này...



Thấy bà ta ấp úng quá tôi mới lên tiếng:



- Có chuyện gì vậy vú, vú nói đi.



Mặt vú Huệ căng thẳng, tôi thấy bà ta xanh xao lắm:



- Tôi....à tôi...tôi....mợ cho tôi mượn ít tiền được không...tôi hứa vài bữa nữa tôi sẽ trả ngay.



Tôi mỉm cười, hỏi:



- Vú cần bao nhiêu?



Vú Huệ nghe tôi đồng ý, bà ta coi bộ gấp gáp lắm:



- Dạ 20 triệu mà nếu nhiều quá thì 10 triệu thôi cũng được mợ, 10 triệu thôi.



Tôi gật đầu, lấy trong túi ra sấp tiền đã chuẩn bị sẵn, tôi nói:



- Con đem theo có nhiêu đây vừa đủ cho vú, phải đem nhiều hơn con cũng cho vú mượn thêm. Người trong nhà không mà, khi nào vú trả cũng được. Vú tốt với vợ chồng con vậy, con biết ơn còn không hết đâu.



Vú Huệ nghe tôi nói, bà ta gương mặt ửng đỏ, chắc là xúc động. Tay bà ta cầm sấp tiền mà run run:



- Tôi...cảm ơn cậu mợ.... tiền này tôi đi cứu mạng người.... cảm ơn cậu mợ nhiều lắm.



Phong ở bên cũng nói thêm:



- Có gì đâu, bà cứ xài đi vú, cần tôi giúp đỡ gì thêm bà cứ nói. Sau này tôi còn nhờ đến bà nhiều mà, có qua có lại không có gì phải ngại hết.



Bà vú cảm ơn vài tiếng nữa bọn tôi cũng nổ máy xe đi mất. Nhìn theo kính chiếu hậu tôi thấy vú Huệ cứ đứng nhìn theo xe tôi và Phong mãi, đến khi rẽ qua khúc cua vẫn thấy bà ta còn đứng đó nhìn. Trong gương mặt kia của vú Huệ có bao nhiêu là lúng túng cùng cảm kích...



Tôi thở dài, nói với Phong:



- Không biết 20 triệu kia có đem lại thông tin mà chúng ta cần không nữa.



Phong mím môi, anh nói:



- Phải chờ xem sao.



Tôi gật đầu, tất cả cũng tùy vào duyên thôi.



......



Ngày hôm đó tôi gặp bà vú thì bà ta cũng xin nghỉ 15 ngày có việc. Ba chồng tôi đồng ý còn má Vũ thì đang ráo riết tuyển thêm người làm.



Chiều hôm nay vẫn như mọi khi, tôi cũng xuống nhà sau phụ dọn cơm lên bàn. Nhìn một bàn đồ ăn bao gồm canh rau ngót khổ qua, giò heo hầm đu đủ xanh lại còn tráng miệng với thơm chua, tự dưng tôi thấy có chút kỳ kỳ. Bình thường ở nhà cũng ít khi ăn mấy món thanh mát như này mà điều đặc biệt ở đây là mấy món này kị thai. Tôi cảm thấy mơ hồ quá thể, không biết là do tôi đa nghi hay có người thật sự biết tôi có bầu nên cố tình lên thực đơn mấy món như này.



Đi xuống nhà sau, tôi hỏi bé Li:



- Li, hôm nay ai nấu đồ ăn vậy con?



Bé Li vừa cắt ớt vừa nói:



- Dạ Thu Cúc với Mợ Ba.



- Vậy ai đi chợ?



- Dạ Mợ Năm với Thu Cúc.



Tôi trầm ngâm một lát, hôm nay Út Nhàn với Thu Cúc đi chợ, Út Nhàn có lần đi chợ chung với tôi toàn đòi mua linh tinh, giá nào lại nghĩ ra được bàn đồ ăn hoành tráng đến như này. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một mình Thu Cúc là khả nghi nhất, nhưng mà giữa tôi và cô ta đâu có cái gì thù hằn. Lắc lắc đầu chắc do tôi nghĩ nhiều, tâm lý người có bầu khá bất an chưa kể tôi còn đang giấu giấu giếm giếm nên thành ra sợ đông sợ tây. Sốc lại tinh thần, tôi thở dài một hơi, hy vọng suy nghĩ của tôi là đúng. Mà còn nếu như sai thì quả thật những con người trong gia đình này quá mức cao tay rồi.



Thấy tôi thất thần, bé Li hỏi lớn:



- Mợ Tư, ăn chè đậu xanh không, mát lắm, lát con múc cho mợ một chén nha.



Ơ đậu xanh, lại còn nấu chè đậu xanh nữa.... sao toàn là thứ cực mát không vậy nè???



Trên bàn cơm tôi ăn với một tâm lý hoang mang cực độ, từ đầu đến cuối chỉ ăn trứng chiên thôi chứ không động đũa món nào khác. Mặc dù nhìn thì thèm ơi là thèm nhưng thai tôi còn nhỏ quá không được chủ quan.



Chị Thắm thấy tôi gắp toàn trứng chiên, chị cười hỏi:



- Lài đồ ăn không ngon hả mà em ăn kỳ vậy?



Mọi người đang ăn cũng nhìn tôi, tôi lại cười giả lả:



- Dạ hồi trưa ăn no quá nên giờ em ăn không nổi nữa ấy mà.



Út Nhàn gắp cho tôi miếng đu đủ xanh hầm, cô ấy cười nói:



- Đu đủ hầm mát, chị ăn nhiều vô.



Dưới cái nhìn của Út Nhàn với chị Thắm tôi không thể không ăn. Tôi nhai nhai vài cái xong rồi vờ như khom xuống lấy đồ tôi liền nhả dưới dép mang trong nhà, dùng chân dậm lên rồi mới yên tâm quay lên ăn tiếp.



Thà là chơi dơ chút còn hơn là ảnh hưởng đến con tôi.



.......



Chiều tối Phong với mọi người trong nhà mới về đông đủ, ba chồng tôi kêu dọn cơm cho mấy người đàn ông ăn. Phong ăn nhanh nhất, ăn xong anh chạy ngay lên phòng. Hỏi tôi:



- Khi nãy em có ăn mấy món đó không?



Tôi lắc đầu, trả lời nhanh:



- Không, em đâu có dám ăn toàn là mấy món nguy hiểm không à.



Phong giờ mới yên tâm, anh ôm lấy tôi vuốt ve cái bụng nhỏ xíu xiu:



- Ừ không ăn là ổn rồi. Anh lo cho mẹ con em quá, nếu không được nữa anh đưa em ra nhà ngoài thị xã để em ở đến khi sinh con. Chứ sống với đám người âm mưu này anh lo quá.



Tôi ôm lấy cổ anh, nỉ non:



- Có khi do vợ chồng mình đa nghi thôi anh với lại chưa tìm được mẹ, em cũng không yên tâm để anh ở lại điều tra một mình.



- Ừ nếu vậy thì cố gắng đợi anh, chỉ cần ổn thỏa anh nhất định đem mẹ con em đi khỏi chỗ này.



Tôi gật gật đầu, sao cũng được chỉ cần được sống cùng anh, cùng con là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.



........



Vì buổi chiều ăn ít nên giữa khuya tôi đói meo râu, đói quá lại ngủ không được nên tôi mới kéo Phong xuống nhà bếp tìm gì đó ăn. Vừa bước xuống cầu thang nhìn qua phòng chứa quần áo tôi thoáng giật mình khi thấy Thu Cúc đứng sờ sờ trong đó. Trên tay cô ta là cái lọ gì đó kèm theo bộ đồ tôi hay mặc ở nhà.



Tôi tò mò vừa đi đến chỗ Thu Cúc vừa hỏi:



- Thu Cúc cô làm gì quần áo tôi vậy?



Thu Cúc nghe tôi hỏi cô ta giật mình chắc thấy tôi phát hiện, mặt mày cô ấy xanh lè, giấu giấu giếm giếm:



- Dạ mợ...mợ....



Đằng sau tiếng Phong quát:



- Cô làm cái gì quần áo mợ Tư?



Thu Cúc sợ quá cô ta lùi về sau mấy bước, loạng choạng làm rơi cái bình nhỏ xíu xuống đất, một mùi hương cực kỳ nhạt pha loãng vào không khí.



Tôi hít hít mấy cái, đợi Phong bật đèn sáng, tôi mới cả kinh, nói to:



- Bột lưu huỳnh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK