Giờ ra chơi tiết ba cuối cùng vẫn vang lên, theo mọi ngày thì giờ sẽ là giờ ăn sáng của em với Trinh, nhưng đi thế quái nào chứ, thái độ của cả hai đã rõ như ban ngày như ngày hôm qua rồi, chỉ mong là bác bảo vệ đánh luôn hồi trống nữa luôn, nhưng mà đã hứa thì phải làm cho xong. Uể oải đứng dậy bước xuống lớp 10C.
Đến nơi lớp vẫn như cái chợ, Trinh thì đang cười nói chuyện với mấy đứa bạn, nhìn cũng hiền đáng yêu mà. Đang lưỡng lự có nên gọi không thì mấy đứa trong lớp làm công tác hậu cần hộ rồi:
- Úi giời ơi chàng qua rước kìa Trinh ơi!
Xong cả lớp túm lại đẩy ra, Trinh thì cứ cười xong dằn mặt từng đứa nhưng có đứa nào thả ra đâu. Đến cửa tụi nó thả luôn tay ra xong đóng rầm cửa lại còn vậy tay tạm biệt nữa mới vãi chứ. Lớp trưởng còn không quên nháy mắt:
- Cứ thong thả hẹn hò nhá!
Đến chịu với cái lớp lắm trò này, chỉ biết cười trừ xoay người đi theo người kia đã đi trước từ lúc nào.
Hai đứa sóng bước đi xuống căng teen nhưng mặt vui vẻ vừa nãy là vậy mà giờ mặt hằm hằm như bà la sát. Không khí vắng lặng như tờ khi mà cả khối mười một với khối mười hai được cho nghỉ để chuẩn bị kiểm tra bài sát hạch đầu năm của trường.
Xuống đến căng teen gọi như cũ, lại chỗ ngồi cũ mà hai đứa như kẻ xa lạ vậy, cứ im lặng không ia nói ai câu nào. Nghĩ mãi để nguyên thế này cũng không ổn, định mở lời ra thì bị Trinh chặn họng rồi:
- Mày xem tao là gì?
Đứng hình luôn, sao lại hỏi câu này, đang không biết trả lời như thế nào thì Trinh lại tiếp:
- Nếu mày coi tao là con thèm đồ ăn thì mày dẹp đi, còn không thì nếu vì lời hứa mời ăn thì coi như xong. Biến!
Xong câu đứng bật dậy đá ghế toan bỏ đi, may mà em nhanh chân đứng dậy kéo tay lại được:
- Ngồi xuống đã, có gì từ từ nói.
- Thế mày coi t là gì? *Trinh quắc mắt hỏi lại*
Thề chứ bắt đầu khó chịu vì cái câu này rồi, nhưng không hiểu tại sao bắt đầu từ hôm qua đã tỏ thái độ với em rồi, mặc dù là do mình bắt đầu trước. Nhưng mà cái cảm giác cứ khó hiểu kiểu gì á, hỏi lại nó
- Tại sao mày lại hỏi vậy?
Trinh hừ lạnh, quát thẳng mặt em:
- Không phải bạn mày bảo đừng tiếp xúc với "loại người" như tao à?
Nói xong kèm theo nụ cười khẩy khinh bỉ, nhưng mà nó cười khẩy đúng tâm trạng của em tối hôm qua. Tông giọng từ "loại người" cách điệu của nó làm em phải dừng lại để suy nghĩ. "Loại người"? Loại người đó ở đây ý nghĩa là gì? Chẳng phải chúng nó cũng biết cười, cũng biết vui, biết buồn, cũng biết quậy phá hay hối lỗi, chẳng phải cũng giống mình sao, đều là con người có cảm xúc, vậy mà sao lúc nghe đến cái từ "loại người đó" cảm giác cách biệt đến vậy. Điều gì làm cho mình cảm giác thượng đẳng hơn khi so sánh chính mình với "loại người đó" cơ chứ? Vậy mình là loại người gì? Có khác nhau sao?
Bị xoáy vào dòng suy nghĩ không nói được lời nào thì nó lại tiếp tục
- Bạn thân mày bảo tránh xa tao ra, thì mày cũng như con chó ngoan ngoãn nghe lời tụi nó mà tránh xa tao ra, tao không có tốt đẹp gi đâu. Bỏ ra!
Rồi Trinh cứ giằng tay ra còn em thì cứ níu tay lại, hai đứa cứ giằng co vậy, bất lực Trinh vằn mắt lên hỏi:
- Mày coi tao là gì?
Coi mày là gì á? Đến chính bản thân tao cũng đang loay hoay khổ sở với chính bản thân mình khi tự hỏi "Tao đang coi mày là gì?" đây. Nếu là tối qua, thì câu này sẽ tiếp tục là câu trả lời bỏ trống, nhưng đêm qua đã biết rồi, cuối cùng cũng hiểu ra cái cảm giác trống rỗng khi không có nó, là cảm giác thích một ai đó. Thích chứ, thích nhiều lắm, nhưng mà họ đã có người yêu rồi, cái thích đó chỉ làm tim nó nhói nhiều hơn thôi. Vậy thì bây giờ coi Trinh là gì, người đã có người yêu rồi, thì câu trả lời chỉ có một.
- Trước đây chẳng phải tao đã bảo với mày một lần rồi sao. Tao coi mày là bạn.
Đây là câu trả lời chân thật nhất lúc này, nhưng Trinh thì không chịu, tay vẫn giằng ra.
- Bạn? Mày coi tao là bạn nhưng tao đâu có coi mày là bạn?
Cứ im lặng nhìn nó thôi mặc kệ nó giằng ra, mãi không được nó mới nói:
- Cứ coi như tao coi mày là bạn đi, thế mày làm được gì cho tao?
- Xin cho mày đi học muộn, bao che cho mày.
Một tiếng cười khinh bỉ nghe rõ từ phía Trinh:
- Hờ làm nhiều nhỉ, vậy là tao lợi dụng mày rồi chứ bạn bè gì.
- Lợi dụng cũng được, còn làm nhiều hay không sau này mới biết.
Và rồi hai đứa cùn nói chuyện với nhau:
- Vậy tao cũng chẳng thèm làm bạn mày.
- Tao sẽ dẫn mày đi ăn.
- Mày nghĩ tao thèm.
- Vậy tìm món mày thèm sẽ dẫn đi ăn.
- Tao không có thèm ăn.
- Mày có thể gọi thêm đồ uống.
Có vẻ như đã hết chịu nổi, mắt trợn lên nhìn thẳng vào mắt em quát lớn:
- Tao *éo thèm làm bạn mày!
- Nhưng tao thèm!
Cái quát đó như át thẳng tiếng nói của Trinh. Quát đó thằng vào mặt nó kiểu "mày có im đi không và yên lặng làm bạn tao đi". Cái đó cũng thêm một phần cái đau nhói của cánh tay bị chảy máu ra chỗ Trinh cấu vào. Đau đến trào nước mắt ra được, nhưng còn đau hơn nếu thả tay ra cho nó chạy mất. Trinh đơ người mất một lúc trân trân nhìn em, lúc sau mới lấy lại được giọng nói:
- Có thôi đi không? Làm thế nào mới chịu bỏ tay tao ra.
- Ngồi xuống đi.
Trinh thở dài ngồi xuống, em chêm luôn:
- Ngồi xuống là đống ý làm bạn tao.
Mặt định phản bác cái gì đó nhưng bị cánh tay ấn chặt xuống ghế không cựa quậy được nữa đành bất lực yên vị trên ghế. Coi như chấp thuận.
Tại sao em lại cố níu giữ cái lý do muốn làm bạn vậy á, đương nhiên nó là hy vọng duy nhất rồi, bởi vì nếu không muốn Trinh có thể từ chối luôn từ cái lúc mà ở trong lớp, tại sao vẫn chịu theo xuống Căng teen chứ, chẳng phải muốn nghe câu trả lời sao.
Được lúc sau nó hỏi, giọng lanh tanh:
- Sáng nay sao không trực? Chẳng phải mày hứa không bỏ trực rồi à.
Đến nước này đành nói thật hết mọi thứ thôi, càng giấu diếm càng lòi đuôi, quay sang nhìn thẳng mắt nó trả lời:
- T đánh bạc.
Vừa nghe nói đánh bạc, nó kéo em lại gần, vẫn tư thế thẳng lưng mặt tỏ vẻ ngầu lòi nhưng mắt cứ đảo qua đảo lại xem có ai xung quanh đây không. Khá bất ngờ với hành động của nó nên mắt cũng đảo theo, nhưng không biết nó đang làm cái gì, xung quanh khá vắng mặc dù là tiết 3. Mãi xong nó mới nói giọng như thì thào trẻ con vậy nhưng vẫn giữ tông giọng lạnh tanh:
- Đánh bạc? Ở đâu?
Nghe cái giọng cố tỏ ra vẻ ngầu lòi thôi nhưng nhìn mặt xem, phản bội theo ánh mắt kìa, háo hức thấy rõ. Chắc gặp phải dân chơi rồi nên háo hức đến thế, biết thế giấu. Biết thế giấu không nói, đành nói tiếng hơi:
- Ở lớp!
Nó nhìn mắt tròn xoe, ngạc nhiên lắm. Giải thích thêm.
- Ở lớp, giờ truy bài đấy.
- Lớp mày ra chơi đánh bạc? Thế ăn hay thua?
Chữ "ăn" của nó nghe hào hứng thật, xòe tiền ăn sáng nay ra trước mặt nó
- Ăn. Hai mươi nghìn.
Nói nói vậy thôi chứ tiền ăn được trả lại hết cho thằng Nml rồi.
Đúng lúc giọng cô căng teen vang lên, Trinh vội nắm tiền em dấu xuống dưới
- Vừa nãy hai chúng mày to tiếng thế, làm cô sợ, mọi người thấy vậy chạy hết rồi đây này.
Quay quanh quất cái quán số người vẫn từ đầu giờ ra chơi đến giờ, vắng hoe. Ôi vãi cả chạy mất, dạ dạ vâng vâng cho cô quay đi. Cô vừa quay đi thì giọng Trinh lại với theo:
- Cho con hộp kem sữa nha cô.
Uầy hôm nay sang mõm vậy. Gọi hẳn kem trong căng teen luôn. Khều khều nó lại hỏi nhỏ:
- Hộp đó ai trả tiền?
Trinh trả lời bằng tông giọng cực kì thản nhiên:
- Mày!
Lần này thì đến lượt em muốn chạy đi. Kem trong căng teen mắc gấp đôi mua bên ngoài, một hộp bung bố nó mất bốn mươi nghìn rồi. Nhận ra ánh mắt muốn giết người của em, Trinh hất cằm lên:
- Coi như bù cho sự tức giận của tao từ hôm qua đến giờ. BẠN BÈ mà!
Cái sự giận dữ của mày có bốn mươi nghìn, còn của tao được có hai mươi nghìn lận kìa. Nhưng mà thôi. Bạn bè mà. Hên cho mày là tao đang thích mày đấy.