- Cô tự hào về các em, tinh thần đoàn kết với lớp khác được tuyên dương. Bạn Q và bạn N không làm lớp ta thất vọng, góp mặt vào bốn đội đá bế mạc 20-10 làm cô rất hãnh diện.
Ơ cô ơi đừng làm em ngại nữa mà, nếu cô không muốn cô không nhắc tên em cũng được, ai là người đẩy em ra khỏi tập thể lớp đi làm cờ đỏ, đẩy em vào miệng cọp khi thằng bé chưa đủ mười lăm tuổi, không những thế thằng bé đó còn phải sống trong những ngày thắng lo sợ, rồi bắt đầu những mối quan hệ tốt đẹp hơn, khiến cho cuộc đời học sinh thú vị hơn. Ngẫm lại mình phải cảm ơn cô gián tiếp trao cho mình những thứ đó chứ. Rồi khi chăm chú nhìn cô thì cô nhìn em cười:
- Trận bán kết cô sẽ theo dõi trên khán đài. Cố gắng lên nhé! Giờ thì chúng ta vào bài học mới.
Em rất cảm ơn về điều đó nhưng mà phải xin lỗi cô về điều dó, cái bụng biểu tình dữ dội quá nên ăn vụng luôn trong giờ. Len lén mở túi đồ ăn của Trinh ra. Ồ! Cả thiên đường trong này luôn, bánh mì trứng thịt nguội, bánh quy ăn vặt, sữa đậu nành còn có cả dâu tây tráng miệng nữa. Chẳng biết nó có lén đem đồ ăn thừa của nhà đem đi không nữa, vì nhìn cái gói đồ này thì không có nơi nào bán đồ ăn sáng như thế này cả. Nhắn tin "cảm ơn bữa sáng" cho Trinh rồi bắt tay đánh chén thôi. Ngon tuyệt cú mèo!
Chiều chị Vân qua nhà, máu trêu người nổi lên:
- Chị vào trả nợ à.
Không còn vẻ nhí nhảnh thường ngày, chị Vân mặt xụ xuống:
- Chị xin lỗi!
Tự dưng nhận được lời xin lỗi từ trên trời rơi xuống không hiểu chuyện gì xảy ra, não nhảy số ra chỉ có duy nhất là trận chung kết rồi. Xì! Cái lớp chị như quái vật, ai dành cho được mà xin với lỗi, thảo mai.
Rồi chị tiếp lời:
- Là cái vụ hôm qua.
Hôm qua? Hôm qua nào? Hay nhân lúc mình đi liên hoan đập phá đồ đạc, hay là đốt sổ nợ đi rồi. Chưa kịp để mình kịp tức tốc đi kiểm tra thiệt hại, chị lên tiếng luôn:
- Lại cái vụ đứa trọng tài bắt trận của anh chồng ấy.
- Hô!
Bất ngờ đến tột độ, chỉ kịp thốt ra câu vô nghĩa như vậy. Cái vấn đề tại sao lại dính dáng đến mức chị phải đích thân đi xin lỗi, chắt tạm cốc sting cho chị từ từ kể vậy.
Sau một hồi lắng nghe hóa ra mọi chuyện chỉ có vậy. Do sắp sửa đến ngày 20-10, công tác chuẩn bị nhiều, thấy cô cũng sắp xếp giấy tờ, chuyện bốc thăm xảy ra xong kịp thông báo cho các lớp tham dự thôi chứ sắp xếp trọng tài vẫn còn dang dở chưa thực hiện, rồi cái bạn trọng tài hiệp một xung phong đảm nhận, lúc đó do quên khuấy mất phải chéo lớp nên có người chạm vào, giao luôn cho họ cũng không điều tra thêm. Chị cũng nói thêm là bạn trọng tài đó trước nay toàn xung phong xin vào chứ không được bình chọn, kể cả việc tham gia vào ban cán bộ cũng là tự ý, nhưng mà sau vụ việc này thì đã cách chức rồi.
Cái cách mà bạn trọng tài đó hôm qua cảm giác bị gượng ép, thổi còi phạt cũng không dám nhìn về phía đối phương, chắc chuyện này là do lớp tác động rồi, nhưng mà a dua theo bị hình phạt cũng đúng. Chẳng biết sau chuyện này bạn đó suy sụp sao chứ bản thân mình cũng không thông cảm nổi.
Quay sang hỏi chị:
- Thế giờ cái lớp đấy sao rồi chị?
Thì hôm nay lúc về có phải mình bên em quấn băng kín mít đâu. Lúc về gặp nhau ở cổng bên phía đội bạn cũng băng bó dữ dằn lắm, mà vết thương nom còn mới thì chắc là mọi chuyện vừa mới xảy ra thôi. Đoán chắc là lớp Trinh gây ra rồi nên quá trình thì bỏ qua đi, quan trọng là kết quả thôi.
Chị thở dài trả lời bất lực:
- Sáng nay bận rộn lắm mới bưng bít được mọi chuyện không lên đến ban hiệu trưởng đấy. Mà cái lớp C của chồng dữ dằn khiếp thật ấy, toàn con gái mà lùa đánh cái bọn con trai dã man. Mấy lớp bu lại mới can ra được ấy. Chị cũng ăn một cào nè.
Rồi chi giơ cái tay có vết xước dài có tầm chục phân chứ mấy. Ôi thế này là còn nhẹ ấy chị. Có làm thì có chịu thôi chứ biết sao giờ.
Chị lại bù lu bù loa lên chị đã mệt mỏi để giải quyết như thế nào, vất vả ra sao. Nhìn chị đôi khi bị rơi vào đường cùng cũng tội nghiệp, nhưng mà cũng đáng cho cái tội không biết đọc bầu không khí. Phải như em đây này, sáng nay nhận đồ ăn sáng xong là biết tụi lớp C đi đâu rồi, tay thước tay gậy chuẩn bị tận răng nên biết ý té luôn. Tính xử từ hôm qua luôn rồi mà trước đó Trinh bào chuyện lớp nó để lớp nó giải quyết nên mới thả đến hôm nay, cứ ngỡ nhẹ nhàng hơn nhưng mà xem chừng hơn dự đoán. Cái lúc về lớp xong, là em nằm luôn ra bàn, nhỡ bị phát hiện đánh nhau trong giờ truy bài mà cờ đỏ không cản là sẵn sàng nằm giãy đành đạch trên bàn giả động kinh luôn, chứ đi theo cản lớp nó lại lợn lành thành lợn què, có khi liệt, ngu ngu một tý cho dễ sống.
Kể chuyện xong xuôi chị bắt đầu săm soi cả người xem băng bó những đâu, biết trước ý định của bà cô này nên cố giấu đi rồi nhưng bả cứ lôi ra xem bằng được. Một lát sau chị bắt đề nghị:
- Thay băng chưa hay chị thay băng băng cho.
Chị ạ, em vẫn còn nhớ cách đây chưa được hai tuần chị quấn băng cho em rồi, cái thứ đó làm ám ảnh suốt thời gian nên lần này em xin kiếu. Ái ngại nhìn bà chị rồi lượn luôn, khoản nghệ thuật thì chị giỏi thật đấy nhưng khoản khâu vết thương thì í ẹ lắm.
Rồi ông trời không phụ lòng người, có lẽ mình đã quá cố gắng trong hai trận đấu mà bằng phép thần kì nào đó, tất cả các đội đều thua một hoặc thua tất cả, chỉ có bốn đội toàn thắng được đặc cách thẳng vào đấu tranh hạng. Đúng là may mắn cũng là lợi thế. Giờ lại đợi bốc thăm chia cặp thôi.
Hôm sau đang giữa tiết ba có tin nhắn đến, đoán chắc là tin chia cặp đá bán kết, đang ung dung mở điện thoại ra xem đội nào sẽ là đội xấu xố tiếp theo thì bật ngửa đến tý ngã khỏi ghế, lớp 11A5.
Cứ ngỡ chức vô địch cứ tằng tằng là tới, sáng nhận tin nhắn của Trinh mém xỉu, gặp 11A5, ứng cứ vô địch, là lớp chị Vân. Quay qua nhìn thằng N ml thấy nó cũng nhìn lại, mặt bất lực