- Đưa hết kẹo đây!
Hứ cái thứ vô duyên. Còn lâu!
Còn phần nhỏ thì sau đợt tách với em ra thì chuyển trường, từ đó không gặp nhỏ nữa
Hôm đầu tiên ngồi cạnh nó. Nó hỏi em có đem kẹo đến không. Đương nhiên là em giấu rồi, để em cho nhỏ chứ, nhưng không nó lôi cặp em ra lục lấy bằng hết. Trong giờ học nhóp nhép nhai, em tức lắm:
- Bạn ăn trong giờ mình mách cô nhé?
- Mình là lớp trưởng mình có quyền!
OK bạn có quyền. Ô thế chứ lớp trưởng đòi hấp diêm em thì em cũng không được chống cự hả? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ em cũng ngậm luôn mồm vào vì hồi xưa lớp trưởng với em to lắm, thua mỗi cô giáo với bác hay trông em trong giờ học thôi. Nhưng mà được cái nó cho em chép bài, tại em mất gốc từ hồi học lớp 1 rồi còn đâu, trong giờ học lại ngắm nhỏ ăn, nhưng mà con này ăn không đẹp được như nhỏ, mồm cứ nhồm nhoàm không quý tộc như nhỏ, nhưng được cái học giỏi cho chép bài, châm chước. Haizz dại gái hết sức.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng khói, khi em sắp đổ nó thì thời kì huy hoàng của em đến các bác ạ, phải nói là rực rỡ của tuổi trẻ luôn. Hôm đó là vào chủ nhật, em theo 2 ông anh đi câu cá, giữa trưa hò nhau đi chặt tre căng cước móc câu, hí hửng tưởng câu ngay cái ao gần nhà mà đi câu kiểu gì mà tít bên cái mương bên cạnh xóm xa lắc xa lơ, trời thì nắng sấp mặt ra mà vẫn cứ dông được.
Đến nơi còn chẳng biết đây là chỗ quái nào, 2 ông thì câu không đưa em cần, lí do là "lớp 2 thì giật đòng đong cân cấn à?". Còn bắt đi đào giun nữa, tý nữa bắt cho con giun vàng nổi vào túi nilong cho câu nhá. Mà lúc đi không cầm theo chai rửa bát, thế này thì đào đến mùa quýt à. Chán quá em mới đi dạo men theo con đường làng rặng tre xanh chạy dọc thẳng tắp. Trí tò mò nổi lên để xem rặng tre hết trước hay mình mỏi chân trước nên cứ đi men theo đến khi lạc lúc nào không hay, ngó quanh thì đường lạ hoắc, nhà thì cứ lụp xụp, bụi tre gió thổi vào nghe rợn tai, tự dưng lạnh hết cả sống lưng, sợ quá nhưng mà không được, tự nhủ mình là con trai, phải bản lĩnh, đã bản lĩnh thì trước khi nước bên dưới rơi thì nước bên trên phải tìm cách thoát.
Ngoạc mồm hết cỡ khóc tầm 15 phút, đang khóc ngon lành thì chị nhìn rõ xinh ra vuốt đầu em. Em câm nín luôn được, cảm thấy vô duyên thật, đang khóc tự dưng ra vuốt đầu, cũng xinh đấy nhưng mà không được, không thể quên đại sự được, lại ngoạc mồm ra khóc. Chị quýnh lên dỗ em, bế em xong làm đủ mọi trò con bò tầm 10 phút thì hai thằng anh em hớt hải chạy lại. Lườm cháy mắt hai thằng anh, gào hả luôn nó giọng rồi mới ló vác mặt ra. Nín khóc giơ ngón giữa về hai đứa, quát ầm lên:
- Mù đường ak mà giờ mới thấy
Quát thì quát thế chứ quan tâm bị ăn đấm làm quái gì, hai thằng anh cứ nước dãi chảy tỏng tỏng ngây ra nhìn. Hết thuốc.
Còn về phần bả tròn mắt nhìn em đứng hình luôn, chắc sock kiểu cái gì đang diễn ra vậy, đáng ra khi gặp người quen thì sẽ mừng rỡ ôm chầm lấy người thân rồi không ngừng cảm ơn. Nhưng mà với cái động thái diễn ra vừa rồi thì ngạc nhiên cũng là phải. Đập đập vai chỉ cho tỉnh lại.
- Thả em xuống chị ơi em còn về
Rồi ngoảnh đít theo hai ông anh em về luôn không thèm cảm ơn luôn.
Qua được vài hôm thì em đang loang quang phụ mẹ bán hàng, có 1 top cấp 2 vào nhà ăn, trong đó tự nhiên lòi ra mặt bả, tự nhiên bay vào bế bồng em lên, thơm vào má em cái "chóc".
- Kể ra không khóc tèm lem cũng dễ thương đó chứ.
Điều đầu tiên khi nhận nụ thơm má là lấy tay lau sạch. Khiếp! Mồm thì đầy nước bọt mà cứ bay vào thơm với hít người ta. Thà bà nhổ luôn nước bọt vào mặt tôi đây này. Gớm xong còn chạy ra mua kẹo nhà em xong dụ em thơm vào mặt bả nữa chứ. Kẹo có 1k 1 cái mà đòi lấy zin môi tôi á?
- Thêm cái nữa không chị? Hai cái 2 thơm!
Đầu thì suy nghĩ như thế thôi nhưng mà môi thành thật lắm, gái xinh mà. Bả thì cười tít mắt. Bọn con trai lớp bả cứ lườm em. Lườm cái gì? Được thơm hot girl bao giờ chưa? Rồi bà chăm vào nhà em hơn các bác ạ, chỉ để bồng em và mua kẹo bắt em thơm. Vậy là mỗi cái thơm tính ra là 1k. Lúc này bộ óc thiên tài kinh doanh chợt nhảy số, vị chi cả trường có 600 học sinh, thêm cấp 1 có 600 nữa, tổng là 1k2 học sinh. Mỗi người 1k vậy là việc thơm không 1 ngày đã kiếm được 1tr2 rồi. Quá xanh chín. Nhưng mà được có mình bả ak, thôi cứ bắt đầu từ 2 ngày 1k trước vậy, chả mấy mà giàu.
Có gái mới em lơ luôn lớp trưởng, mấy lần em cố tình không đem kẹo, hoặc là đem đồ hết hạn dụ nó. Vụ việc sẽ mãi trót lọt va nhỏ sẽ mãi là máy tiêu thụ đồ hết hạn nhà em nếu không có vụ nó phát hiện ra em đưa đồ hết hạn cho nó. Số là hôm đó thừa nhiều hàng, đồ để trời nắng nên thiu nhanh. Đem một lô lên cho nó nó còn cảm ơn rối rít. Nhìn mặt nó ngu không tả được. Ờ cứ ăn đi xong mai xem đi học được không? Hay ôm nhà vệ sinh khóc thét trong ân hận. Hahaha.
Và ai ngờ nó đem về nhà và bị mẹ nó phát hiện, nhưng mà vụ con gái làm sao có nhiều đồ ăn vặt từ trên trời rơi xuống thì không quan tâm xem có được bằng cách nào, chỉ chăm chăm xem cái nào còn ăn được, quả là phương pháp giáo dục táo bạo. Thế là hôm sau nó thêm 1 tính năng mới đó là nhìn hạn xong mới ăn, rồi cho em chép ít bài đi, nghĩa là hồi xưa nó làm đk 10 thì em cũng phải 9, giờ còn có 6 không. Mới có lớp 2 thôi mà khôn thế không biết, đúng là khôn không lớn được, đến lớp 5 vẫn lùn 1 mẩu ak. Mà thôi anh không thèm chấp, kiểu gì em chả lẩn được vài lần cho ăn đồ hết hạn, đã phờ ri lại còn đòi còn date thì chỉ có đồ hóa thạch thôi, đã vậy lấy bút bi ghi đè vào hạn sử dụng cho mà chừa.