Cái tội bốn bắt nạt ba, thử cho hiểu cảm giác híp là như thế nào.
Sau đó là bón ngập hành cho team họ với khả năng bị gank là con số gần như bằng không, lên gank còn đập cho ấy ở đấy mà gank. Spec liên tục bị lôi ra bổ đầu phế hẳn luôn không có nổi cái van, kunka bất lực kéo về nhưng chỉ khi nào hết tích dưới chân mới swap thôi nên cũng vô dụng.
Với cái war trong jungle không lo bị gank, LC không có mạng streng cộng thêm là con số không tròn trĩnh.
Có vẻ giải pháp là cái lane bot, có mấy lần đập BB không vào máu, sladar tìm lựa chọn khác là công chúa trong jungle, mỗi tội đen cái naix team em toàn hóa đen tele về, từ chối ăn thịt chỉ ăn cỏ thôi.
Còn cái con trâu đất BB đánh làm quái gì cho nó mỏi tay, vã nó khéo nó xịt cho còn chết ngược ấy chứ. Hồng chơi cũng tỉnh thật, mất hình mid họ có tầm chục giây đã tele luôn lên top, lại phải nhè đầu spec ra gõ, khổ thương.
Thừa thắng xông lên với khoảng cách tiếp tục bào dần trụ. Và đến phút thứ hai tám nổ dire.
Ấy thế mà khi nhà dire còn một trăm máu Trinh đứng phắt dậy táng bốp phát đầu em. Ôi vãi quay sang ngơ ngác cong chưa xong trận mà. Nó lại tiếp tục tuýn cổ áo lay lay giật giật:
- Thắng rồi thắng rồi.
Bất lực để nó tóm áo đè đầu cưỡi cổ, chán chê nó bắt đầu giậm mạnh. Bởi bì em biết có phản kháng nó càm làm quá hơn thôi. May mà cái phòng này không cho người ngoài không sợ đánh họ luôn quá.
Được vài phút? Có lẽ vậy, nó đạp cái ghế đánh rầm, miệng ngoạc ra:
- Còn đội nào mạnh hơn nữa không? Game dễ.
Thôi đến chịu với con dở này thật rồi, cứ kệ điên hết hôm nay vậy, nháy mắt cho Hồng lôi cổ nó ra trước khi nó bắt đầu rờ được các vật có giá trị.
Hồng kẹp hai tay ra đằng trước nhìn đầy chuyên nghiệp thì có lẽ đây không phải lần đầu, lắc đầu đầy vẻ cam chịu. Tự dưng lại cảm thấy thương cảm cho Hồng thế.
Đáp lại sự cam chịu và cái nhìn đầy thương cảm thì Trinh nó chỉ cười "hì hì" như không có sự ăn năn. Bộ mày là ác quỷ hở?
Ấy vậy mà vừa bước ra khỏi phòng lại trở thành con người hoàn toàn khác, nét mặt nghiêm với đôi mắt khép hờ, girl lạnh lùng đi qua gật đầu phát rồi đi thẳng không thèm quan tâm đối thủ. Bên A3 cũng có vẻ không phục, chỉ gục mặt xuống không chào lại. Thôi kệ.
Cả bọn lại hò hét nhau ra. Thật ra nói cả bọn thì không phải. Béo xin phép đi về nhà để.. "ngủ". Thì công nhận phải nhìn thấy đến mấy vòng quầng thâm mắt trên mặt nó rồi, chắc cu cậu cố gắng try hard trong mấy ngày này, nhìn má hóp lại thấy rõ. Kều thì cũng về vì sắp có tiết học thêm. Thế là ba đứa hò nhau ra quán địa điểm gần đây tụ tập.
Vừa vô Trinh xé luôn ba gói khô bò, vắt chanh. Còn đích thân đi lấy ba cốc trà đá. Hình như cái này thấy có gì đó nó quen quen.
Nhấp một ngụm trà đá trước ánh mắt đầy mong đợi của Trinh, có vẻ trà hôm nay hơi.. chát. Còn chưa kịp đợi trà trôi xuống họng Trinh đã hỏi:
- Trà đá hôm nay tao đặc chế pha riêng cho mày đấy, thấy có ngọt không?
Ngạc nhiên trước câu hỏi của nó. Ơ hâm trà đá đi ngọt được. Nhưng mà nghe cái giọng văn là em đã hiểu luôn là lại có vấn đề nhớ vả rồi. Không lẽ nó muốn vô địch cái giải ao làng dota ao khối này, bản thân của nó cũng biết là không thể rồi mà. Nhưng mà khi nó hỏi người nó áp sát vô em, vai kề vai luôn ạ, còn mặt gần như sát nữa. Sao người thơm thế nhỉ. Như có luồng doping chạy trong người, quả này có vô địch trường thì cũng phải đánh. Có khi vô địch được thưởng một cái.. hôn. Không thì thơm má thôi cũng được.
Giữ lại cái vẻ lạnh lùng với nẹt đẹp tựa con chó sứ, liếc mặt hỏi lại nó:
- Có chuyện mày cần nhờ thì nói luôn đi. Không phải khách khí.
Và rồi nó không khách khí thật, đầy hào sảng nói:
- Sáng hôm qua tao lên văn phòng đoàn xin cho mày qua lớp tao đá bóng rồi.
Như vậy là quá hào sảng rồi, nhớ hôm nọ còn có đứa bảo không thèm mình cơ, đáng ra còn cần thêm điều kiện cơ nhưng nhớ lại cái hôn kia, có lẽ cảm giác trả nợ chưa đủ nên gật đầu đồng ý.
Tiện cũng đang đi đánh thuê rồi thì hỏi luôn nhân lực ra sân, cảm thấy có lỗi với lớp mình nhưng mà nhìn cái sĩ số lớp nếu muốn có thể lập được đến bốn đội bóng thì thừa thiếu một hay hai người cũng chẳng vấn đề gì cả. À mà trước có ai nói không thèm cơ mà, mới có mấy bữa trước mà sao quên nhanh thế. Thấy biểu cảm nghiêm túc của Trinh cũng bỏ ý định trêu người luôn, quay sang hỏi:
- Thế mượn từ bao nhiêu người?
Lần này là Hồng lên tiếng trả lời:
- Tối đa là hai người.
Cái lúc mà bảo có thể mượn người qua, đã nghĩ luôn viễn cảnh mượn full đội hình đến từ lớp khác rồi, kiếm cầu thủ tốt nhất với đãi ngộ cao, như trong kì chuyển nhượng ấy, sẽ trả bằng cách không phải nộp tiền bảo kê, nhưng mà nếu thế thì không còn là của lớp C đá nữa rồi. Tiện hỏi tiếp luôn:
- Thế tìm được người còn lại chưa? Hay không cần?
Trinh mặt thở dài mệt mỏi:
- Không cần cái gì, lớp thì như cái lẩu thập cẩm, cận viễn đủ cả thì không cần cái gì. Tại chưa biết thêm ai ấy.
Ôi đi cờ đỏ lớp suốt, nhìn con trai cảm giác hòa tan luôn, nhưng mà dẫu cũng cố thôi. Trong đầu hình dung ra đồng đội còn lại là ai rồi. Gật đầu chập nhận tiện thể bảo luôn là đồng đội còn lại kiếm xong rồi.
Cái lúc mà hỏi là không thêm được ai à thì Hồng có bảo mỗi lớp được mượn tối đa hai mươi phần trăm tổng đội hình đội. Ba mươi phần trăm là một phẩy tư, nếu bản thân mình là một thì đồng đội còn lại là không chấm bốn, không chấm bốn theo nghĩa đen hay nghĩa khác để biết đường. Ấy thế mà lúc này Trinh mới dội một gáo nước lạnh, người không phẩy tư ấy là mình. Ủa tao lành lặn từ trên xuống dưới thì nó mới giải thích là do bản thân là cờ đỏ, tiếp đó áp dụng thêm cái mật độ dân số gì gì nữa ấy của chuyên địa nên mới thành công được phép hai người. Lý do thật là do làm cờ đỏ cũng coi như một chân trong lớp rồi. Đấy! Thế còn nghe được.