Đang không ngừng thán phục thì bên tay có hơi gió của thứ gì đó ấm ấm, ngay sang thì ra người đi cùng mình cũng đang kiễng chân ngó ngó vào chung xem. Mà công nhận nhìn cái bộ dạng mình lúc này không khác gì trộm thật. Khẽ hắng giọng để hai đứa tập trung vô công việc chính, vậy mà bạn kia nhìn thẳng vô mắt mình hỏi, ánh mắt đầy dò xét:
- Bạn làm cái gì thế?
Làm gì á? Đương nhiên là không ăn trộm rồi, chỉ xem xét địa hình để nhể con màn hình hình tivi to vật vã kia thôi. Cái đó mà mang về treo nó phải kín cái chiều rộng nhà em mất, xong chiếu bóng lên thì khác gì cái rạp mini. Cơ mà hôm nay đến chỉ nghiên cứu địa hình thôi, còn tivi nhất định nhể về, con đó mùa đá bóng mà bật lên chắc hút khách lắm, doanh thu tăng ầm ầm, quỹ đen phụ thu về chắc chắn không ít, tặc lưỡi tỏ vẻ không biết gì kéo tay bạn kia đi không nhỡ âm mưu bị phát hiện mất.
- Đi thôi!
Ấy vậy là quên mất tiêu lần đầu là lần đầu vô đây, ngó khắp tất cả phòng đi qua mà không có phòng nào có vẻ giống cái phòng dụng cả. Đến cuối hành lang thì cũng là lúc chấp nhận sự quê này. Buông tay ra gãi đầu cười cầu tài.
Lúc này bạn kia chau mày nhìn, cái mũi chun chun nhìn đáng yêu đáo để, còn nước hắt vào tóc mai làm bết cả hai bên vào hài không đỡ được. Chắc là giữ khoảng cách lúc mang ô nên nước hắt vào đây mà.
Lắc đầu cười trừ đi theo cái dáng nhỏ nhỏ phía trước thôi.
Văn phòng đoàn nằm ở trên tầng hai, đi lên lấy một thùng đá, hai túi đá với hai lốc nước thả vào, thêm hai túi khăn sạch lau mặt nữa. Ở đây thùng nước xếp thành chồng, không biết trộm ít về có ai nói gì không nữa, cho vào có vậy tưởng nhấc lên ngon ăn, nhấc phát tý khuỵu, gần chục cân ít gì, lại còn to nữa khó ôm. Bình thường thì đáp luôn ở đó rồi lấy chân hẩy về chỗ rồi, nhưng mà có chủ nhà ở đây nên cũng ráng.
Khệ nệ vác được xuống cái cầu thang là kì tích rồi, giá mà được đạp một phát cái thùng đá từ tầng hai xuống tầng một thì phê. Rõ ràng việc dễ như thế mà phải è cổ ra nâng niu bế xuống, đúng cái tính sĩ gái lên cao. Cứ thử không có ai ở đây xem, từ "trượt chân" sẽ được biện hộ cho mọi thứ.
Giờ xuống đến nới rồi, cái đoạn đường từ đây về nhà đa năng mới khổ. Biết thế hôm nay ở luôn cho rồi. Cái bà chằn đày đọa mình giờ chắc lại ghẹo trai trên sân. Tự hứa bản thân lần cuối cùng mang nặng hai chữ "chị em".
Đi được tầm chục mét thì không thấy nhỏ đi cùng đâu, chả nhẽ lạc. Mà xung quanh mình không có giọt nước bắn vào mà trời vẫn còn đang mưa lớn. Quái lạ!
Ngoái đầu lại thì cảnh tượng ối dồi ôi! Nhỏ thì ở phía sau giữ khư khư cái ô che phía trước, đầu thì cắm xuống bước chân để né những vệt nước bắn lên từ dép mình, mà các biết là đi dép trời mưa nó bắn cao đến mức nào rồi đó. Tóm lại lưng với vạt quần nhỏ ướt hết, chỉ biết than lên trời ơi sao ngốc vậy trời!
Cố tính đứng lại xem nhỏ ngốc này làm cái gì, ai dè vẫn không để ý húc cả đầu vào lưng mình. May có chuẩn bị trước không nhào về phía trước rồi. Nhỏ ngước mặt lên xoa xoa trán nhăn nhó ngước, mũi lại chun chun lại, mở cái miệng bé xíu ra hỏi:
- Gì?
Chỉ biết thở dài ngoắc nhỏ:
- Lên đi cùng đi!
Chắc do học quá nhiều hay sao ấy, mà nhỏ cứ to tròn mắt ra nhìn đầy vẻ khó hiểu. Bó tay luôn rồi. Đành phải tự mình lùi xuống một bước song hành, hất cằm về phía trước thì mới nhận ra lập cập bước chung. Mà có đi bình thường đâu, né ra tận mép ngoài cùng của cái ô, ướt sách cả bả vai. Bản thân đã cố bước sát rồi mà vẫn né né ra.
Tức mình huých vào người nhỏ. Nhỏ lúc này mới thôi cắm mặt xuống đường ngước ngước lên nhìn, mặt đầy vẻ ngây thơ tỏ ý hỏi:
- Cái gì vậy?
Mình thì nhìn thẳng mặt nói:
- Nép sát vào!
Không nghe thấy câu trả lời, nhưng chỉ thấy mặt nhỏ đỏ bừng, kèm theo cái gật đầu mạnh như gà mổ thóc. Đến phì cười với nhỏ này thật.
Đi qua đến nhà xe, ngoắc dừng lại xíu rồi chạy vô xe chị Vân lấy áo khoác ngoài ra thảy cho nhỏ. Biết sẽ lại nhận được cái nhìn đầy khó hiểu thì mình chặn luôn:
- Đeo vô đi dính mưa lạnh!
Nhỏ cũng chỉ cầm theo thôi có khoác, cơ mà túm chặt áo đến nỗi tay trắng bệch ra mà. Dù gì thì có mùa hè chuyển thu, nhưng trời đang chuẩn bị bão cộng với mưa lâu thì cái áo cộc tay kia có chống được đâu. Mà mặc hay không cũng tùy nhỏ à.
Ban nãy ở nhà không vận động nên hơi lạnh nên khoác tạm, tránh đang suy nghĩ phong hàn ra đó, rồi chị Vân vào bế đi luôn không kịp cất, rồi lúc cởi áo mưa cũng cởi ra để luôn trên xe cho an toàn, đỡ phải mang nhiều chứ đi vs bà chị kia bả tận dụng đến tận chân răng, chả có cơ hội lạnh người đâu, làm việc liên tục không cứ thấy rảnh là lại kiếm chuyện. Đúng là khi có người nói tốt cho chị mà thấy tuyệt vọng thấy rõ. Đúng là biết mặt không biết lòng, những người có khuôn mặt ưa nhìn luôn có cách tận dụng tối đa lợi thế của mình.
Tự dưng lại nghĩ nếu nhỏ này là Trinh thì sẽ thế nào? Cơn ớn lạnh dọc sống lưng. Làm gì có cái ô nào, lúc đó nó sẽ đạp cổ em đi bắt vác hết còn nó ngồi đợi ở nơi khô ráo, mồm tóp tép nhai kẹo cao su tay cầm ô mặc dù chả có giọt nước nào chạm được đến người nó cả. Hờ, cũng may không đi cùng nó, miệng cười thành tiếng trước ánh mắt đầy khó hiểu của nhỏ kia. Mà kệ đi, tự dưng nhớ nó quá! Không biết giờ đang làm gì nhỉ?
Khệ nệ mãi mới vác được cái khay đá vô nhà đa năng thì một cảnh tượng hãi hùng đập vô mắt, thấy chị Vân nằm ở ngoài đường biên giãy đành đạch kêu gào om sòm cả lên khác hẳn với hình ảnh mới mười phút phút trước thanh lịch lắm, con trai chuyên soi soi bả còn che miệng cười duyên mà. Đến lúc hỏi ra mới biết thủng lưới một bàn rồi. Cái bà dở, thua thì gỡ, làm gì mà căng, lững thững ôm khay đá ra giữa sân hàng chờ ngóng vậy.