"Sao vậy Lục tổng? Ngài vẫn đang giữ số cân ổn định mà? Sẽ không có chuyện bị béo phì như trước nữa đâu."
Cẩn Tranh chẳng hứng thú nổi trước câu đùa vui của thư kí, anh biết mình đang quá can thiệp vào một người mới gặp mặt như với Hiểu Ngụy. Bạn bè cũng chưa phải, hà cớ gì anh lại cho cậu một khoản tiền khổng lồ để trả nợ thay, thậm chí còn chẳng muốn cậu trả nợ cho mình. Bây giờ còn muốn cậu tới ở căn nhà mới, trước những câu hỏi của Hiểu Ngụy đã khiến anh giật mình nghĩ lại.
[Anh Cẩn Tranh, tôi không phải là đầu bếp, cũng không biết nấu ăn.]
"Không biết nấu ăn cũng được, cậu cứ chuyển tới đó đi..."
[Tôi không thể nhận thêm ý tốt của anh được. Cả ngày hôm nay cũng vậy, tiền viện phí tôi cũng sẽ ghi lại.]
[Anh Cẩn Tranh đối xử với tôi tốt quá như vậy, tôi cảm thấy hơi khó xử]
Ở Tiệm trà bánh dâu tây, Hiểu Ngụy cũng chẳng dễ chịu hơn tí nào. Bên chân cà nhắc di chuyển quanh khu vực làm, lúc nào cũng thở dài thườn thượt. Cũng may cậu không phải tiếp xúc với khách hàng, không thì làm sao mang tâm trạng này ra ngoài được?
"Hiểu Ngụy ơi."
Phó Nghĩa chạy lại vỗ vai cậu, Hiểu Ngụy lập tức thay đổi trạng thái, cười tươi với anh đáp lại.
"Hôm nay tan ca về cùng anh luôn nhé?"
[Sao thế ạ? Em vẫn cầm chìa khóa nhà đây mà?]
Mấy hôm cậu xin nghỉ, bố vẫn qua đây tìm kiếm để hỏi về tiền. Bọn họ không muốn cậu gặp ông chút nào, Hiểu Ngụy rất dễ mủi lòng, thể nào cũng đồng ý về cùng ông cho xem. Dù Tuyết Nhi có khuyên nhủ thế nào, ông vẫn là bố của hai anh em cậu mà.
"Anh, anh có chuyện muốn tâm sự với em."
Phó Nghĩa nói xong cũng thấy sượng, nhưng Hiểu Ngụy tin răm rắp, đứa trẻ này trước giờ chưa từng nghi ngờ bất cứ ai cả. Anh phải tìm chuyện gì để bịa ra tâm sự với cậu đây? Nhưng nếu bịa ra cũng đồng nghĩa với việc đang không tôn trọng Hiểu Ngụy, anh không có bạn bè để chia sẻ cuộc sống, việc này không tồi lắm.
Ngày đầu tiên tâm sự, Cẩn Tranh vẫn đỗ xe bên ngoài nhìn hai người cười tíu tít với nhau cùng trở về trên chiếc xe phân khối lớn. Phó Nghĩa luôn giúp cậu lên xe bằng cách bế bổng lên, còn đội mũ bảo hiểm cho cậu nữa.
'Bọn họ đã làm việc cùng nhau một thời gian dài, nên mới có thể dễ dàng nhận ý tốt của nhau như thế.'
Anh muốn nói chuyện với cậu, nhưng dường như giữa bọn họ có một vách ngăn khó vượt qua được. Họ chưa đủ thân thiết với nhau...Vẫn là lí do chưa đủ thân thiết.
- --
Phó Nghĩa đưa cho cậu xem quyển tạp chí Forpe, ở đó có liệt kê những doanh nhân thành đạt, thậm chí còn có thể cho vào diện triệu phú. Hiểu Ngụy xem rất chăm chú, nếu cậu đọc tạp chí đó thường xuyên có lẽ đã gặp cả người quen rồi, Cẩn Tranh đã từng được phỏng vấn nữa.
"Ở trang thứ 10, ừm...đó là bố anh."
"Trang thứ 12, là anh trai anh."
"Trang thứ 15, là mẹ anh."
Hiểu Ngụy trố mắt kinh ngạc lật đi lật lại, Phó Nghĩa đành cười cho qua chuyện. Hiểu Ngụy ấp úng mãi không thành lời, vội vàng dùng ngôn ngữ kí hiệu loạn xạ.
[Thế này là sao ạ? Hóa ra vì thế nên anh mới giàu vậy sao? Vậy vậy vậy...]
"Bình tĩnh nào nhóc con."
Phó Nghĩa là con trai út trong nhà toàn doanh nhân thành đạt, bọn họ không tạo chút áp lực nào lên anh, của cải vật chất là những gì họ có thể bù đắp cho tuổi thơ bị thiếu hụt của Phó Nghĩa. Anh thậm chí còn nhớ mặt bảo mẫu hơn cả người nhà, khóc lóc dỗi hờn khi bảo mẫu hết giờ làm nữa.
"Anh đã không nói chuyện với người nhà một khoảng thời gian dài rồi. Anh cũng tự thấy mình thật ích kỉ, sau khi hoàn thành nghĩa vụ đã cùng mở quán với anh Tinh."
Phó Nghĩa có áp lực của riêng anh, anh cảm thấy mình chẳng thuộc về những người thành đạt ấy. Ở cạnh họ...anh yếu đuối xấu xí đến kì lạ.
"Anh Nghĩa, thành công, đặc biệt, riêng anh." (Anh Nghĩa, anh có thành công đặc biệt của riêng anh)
Hiểu Ngụy không nghĩ ra vốn từ gì nữa, đành phải dùng tới ngôn ngữ kí hiệu tiếp.
[Anh không cần thấy áp lực, gia đình cũng không ép buộc anh phải trở nên giống họ đúng không? Anh Nghĩa pha đồ uống rất ngon, nấu ăn cũng rất đỉnh nữa]
Hiểu Ngụy cười tươi rạng rỡ động viên anh, đúng là nói ra được nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh còn không biết một việc, khi mở quán ra đã có nhà tài trợ âm thầm ủng hộ khoản vốn lớn. Bố mẹ với anh trai xúc động khi thấy Phó Nghĩa tự lập, họ còn muốn bao bọc anh cả đời, mãi chỉ là một đứa bé của họ thôi.