"Bắt đầu đi!"
"Âu âu"
Người đi đường không biết lại tưởng anh là vận động viên chạy bộ, chạy ngang với tốc độ của chó luôn rồi.
Thật không chịu nổi thứ chó này mà, tại sao mẹ lại đòi nuôi nó bằng được chứ!
"Quý Phi! Đi chậm lại đi, tao hết hơi rồi!"
Nó có vẻ không phục lắm, nhưng nhìn chủ siết chặt dây vào tay hơn cùng ánh mắt kiên định đã chịu đi chậm lại.
Đi một hồi đã đến 7 giờ, hôm nay cũng không phải tới công ty. Hay tranh thủ ngó qua xem đột ngột thế nào, tiện thể cho Quý Phi uống nước luôn.
"Xin chào, thử, bánh, dùng" (Xin chào, mời dùng thử bánh)
Hiểu Ngụy nhìn thấy anh mệt sắp chết rồi, cầm lấy khay bánh được đậy nắp đẹp đẽ đi tới. Vì chiến dịch của cửa hàng nên cậu muốn cho nhiều người biết đến bánh của mình hơn.
Trong mắt Cẩn Tranh lúc ấy, cậu như một vị thần cứu giá kịp lúc vậy, mỉm cười thật tươi mà tay còn cầm khay bánh ngọt nữa. Anh đã không được ăn đồ ngọt mấy hôm nay rồi, không nên kén chọn thêm.
"Tôi ăn được chứ?"
Sao nhìn thiếu niên này quen mắt thế nhỉ? Đôi mắt to tròn, dáng người nhỏ bé...ừm, không nhớ được.
"Được, đương nhiên"
Tuyết Nhi đang chạy đi phát tờ rơi rồi, cậu không phụ thuộc vào cô được, phải tự thân cứu lấy tiệm nữa.
Cẩn Tranh cho miếng bánh nhỏ vào miệng, cả người bỗng rùng mình lạnh sống lưng, da gà cũng nổi lên không lí do. Hiểu Ngụy giật mình, tí thì làm rơi khay bánh đến nơi.
"Xin lỗi, khó ăn, bánh quá...dị ứng?" (Xin lỗi, bánh bánh khó ăn quá hay bị dị ứng đồ?)
"Cậu là nhân viên của Tiệm trà bánh Dâu tây?"
Hiểu Ngụy cắn môi, run rẩy mãi mới chịu gật đầu. Chết rồi, hay người này cũng đã biết về video trên mạng, sinh ra ác cảm với đồ bên cậu rồi?
"Thật là! Sao lại đóng tiệm rồi không làm bánh mấy hôm nay vậy? Tôi ăn thêm được không? Không sao, tôi không phải người ngang ngược thế đâu, lát tôi sẽ báo thư kí chuyển tiền cho bên cậu"
Hiểu Ngụy nhìn anh cầm lấy khay bánh rồi ăn rất hạnh phúc, làm cậu cũng bất giác cười tươi theo. Vẫn có người thích ăn bánh của cậu làm ra, vậy là tốt lắm rồi.
Cẩn Tranh nhìn thiếu niên cười tươi rạng rỡ mà không hiểu lí do. À, do cái video cắt ghép đó làm tâm trạng người này xấu đi rồi.
Quý Phi nhìn thấy đàn bươm bướm đang bay ở đằng xa, tính hiếu kì nổi lên, nhân lúc ông chủ nãy giờ đã bỏ tay ra. Chú ta chạy vòng quanh hai người rồi bất thình lình tăng tốc chạy, không ngờ dây lại vướng vào chân của Hiểu Ngụy.
"Ơ...Á!"
Cậu còn chưa hiểu gì, chân đã bị kéo đi rồi ngã đến cái rầm. Ngã đau thế nhưng vẫn không quên giữ lại dây xích cho anh.
"Chết! Quý Phi!!! Mày tại sao vẫn còn sung sức vậy hả?"
Hiểu Ngụy hơi bặm môi, đưa lại đầu dây xích cho anh, nhoẻn miệng cười khổ.
"Do, chạy, vướng dây."
"Cậu đứng lên nổi không?"
Cẩn Tranh đưa tay ra kéo cậu dậy, nhưng có vẻ đã bị trật mắt cá chân, khuỷu tay, má với cằm cũng bị chảy máu rồi.
"A..."
Cẩn Tranh không nói không rằng bế luôn cậu lên đưa ra chỗ có bóng râm, cột Quý Phi lại chắc chắn. Quỳ một chân xuống rồi muốn cởi giày của cậu ra.
"Ơ, không, không thiết, cần" (không cần thiết)
"Từ từ đừng cử động"
Cẩn Tranh nghiêm túc nhẹ nhàng tháo ra, xắn ống quần cậu lên. Đã sưng vù lên rồi, chủ thì ăn hết bánh, chó thì làm người ta bị thương như thế này.
Anh cũng đã để ý đến cách nói chuyện kì lạ của cậu, quan sát nhanh đã thấy thiết bị trợ thính.
"Ngồi yên đây chờ tôi."
Hiểu Ngụy thấy anh đi tầm 2,3 phút đã quay về với một bọc đá to. Nói cậu chườm đá liên tục trong lúc chờ anh đi mua thuốc và băng gạc về. Cậu cũng hơi lúng túng, ngó nghiêng mãi mà không thấy Tuyết Nhi quay về gì cả.
Mặt khác, Quý Phi đang thở phì phò gần đó, nhìn mặt nó ngáo muốn chết, lại còn làm cậu bị trật chân nữa, nhưng tại sao lại muốn cười nhiều hơn khóc thế này.