• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu tiên sinh dù có yêu An Mạt Li đến mấy cũng không dám bỏ vợ. Toàn bộ chỗ tài sản của anh ta đều nằm trong tay người phụ nữ kia, ly hôn rồi thì anh ta lấy đâu ra tiền mà vào được mấy nơi phong nguyệt?

An Mạt Lị vẫn chưa tin vào sự thật, vì vốn kẻ có tình được mấy người tỉnh táo nhưng gậy gộc thì làm gì có mắt, chị ta bị đánh tới bầm dập, trên người đều là máu. Đến tận lúc nôn ra máu, gương mặt vẫn đau đáu nhìn về phía Triệu tiên sinh giống như cầu xin chút lòng thương cảm còn xót lại của anh ta: “Tiên sinh cứu em.”

Triệu tiên sinh không những không cứu, còn tiếp tay cho cô Triệu, khinh thường nói: “Chỉ tùy tiện bước qua bụi cỏ ven đường, em cần gì phải đả động nhiều người tới vậy! Nào mau lại đây uống chút trà cho bớt nóng. Trong lòng anh vợ luôn là số một, mấy đám oanh yến ngoài kia cùng lắm cũng chỉ là món đồ chơi mới mẻ mà thôi.”

Cô Triệu nhận lấy cốc trà rồi thẳng tay tạt vào mặt An Mạt Lị, vừa đe dọa vừa chế nhạo: “Nghe gì chưa con ranh kia? Với thân phận này của mày mà đòi quyến rũ chồng tao á! Thôi tỉnh lại đi, tâm tư đàn ông như kim mò đáy bể, mày đoán sao được? Đúng là cái thứ mặt dầy trơ trẽn, còn dám đòi trèo lên đầu lên cổ chính thất ngồi, ảo tưởng không ai bằng!”



An Mạt Lị cảm thấy trên người rét run, không hiểu sao cơn lạnh cứ từng đợt bao trùm khắp cơ thể. Chị ta không màng tới đau đớn, run rẩy nằm bò trên mặt đất thành một quả bóng.

Cô Triệu trút giận xong xuôi lập tức rời đi, má Triệu liền điên cuồng đi gọi bác sĩ. Mụ ta vừa sợ vừa lo chọc vào trán An Mạt Lị, xót xa nói: “Đã sớm bảo rồi mà không nghe, nhà họ Triệu là nơi nào mà người như chúng ta dám mơ tưởng tới?”

Khóe miệng của An Mạt Lị vẫn còn vệt máu, chị ta cười tự giễu: “Tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho bọn họ.”

“Qủy cái gì mà quỷ? Ngoan ngoãn dưỡng thương cho tốt rồi thành thật kiếm tiền về cho má không phải sướng à!”

An Mạt Lị nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở càng lúc càng mỏng manh. Chị ta không dám nhúc nhích cũng không muốn mở mắt.

Không ngờ tình yêu cũng chỉ là một giấc mộng si, trách sao thế gian lại quá đỗi khắc nghiệt với phận gái.



Đến tận lúc An Mạt Lị nằm trên giường dưỡng thương, bên cạnh vẫn luôn có Qúy Đỗ Quyên lo toan túc trục.

An Mạt Lị cười khổ: “Em vậy mà vẫn còn lương tâm.”

Qúy Đỗ Quyên thở dài, cơ bản cũng không biết đáp lại thế nào. Một đám đàn bà ở Dạ Vũ đua nhau chế giễu cô ta, nói rằng bệ đỡ của cô ta đã gục, Qúy Đỗ Quyên cũng không một lời tranh luận. Có gì mà phải tranh? Đều cùng một giuộc cả, cao sang hơn ai chứ.

An Mạt Lị đưa cho Qúy Đỗ Quyên một phong thư và một chuỗi ngọc trai trắng sáng nhìn là biết bảo vật quý giá. Chị thành thật bộc bạch với Qúy Đỗ Quyên: “Trên người chị không có gì tốt cho em, đây coi như món quà đáp nghĩa của chị, trị giá vài trăm đồng. Em xem, có thể giúp chị gửi phong thư này được không? Trên thư có ghi rõ địa chỉ, mọi thứ đều trông cậy vào em.”

Qúy Đỗ Quyên nhận lẫy chuỗi ngọc, nước mắt giàn giụa trên mi: “Chuyện nhỏ này cứ để em lo liệu, chị nhớ phải mau chóng hồi phục đấy.”

An Mạt Lị chỉ cuời chứ không nói.

Chờ đến khi Qúy Đỗ Quyên hoàn thành nhiệm vụ, trở về phòng, An Mạt Lị đã cầm kéo tự sát rồi. Xương trên người chị ấy đã sớm gãy hết, thực tế muốn hồi phục được cũng rất khó khăn, trái tim hẳn đã sớm chết nên toàn bộ thân xác cũng rơi vào ngõ cụt.

Mọi người trong Dạ Vũ từ lớn tới bé đều nhao nhao tới xem, má Triệu cảm thấy đen đủi nên sai người nhanh chóng hạ táng cho xong chuyện.

Trong lễ tang, không một ai vì An Mạt Lị mà rơi nước mắt, chỉ có Qúy Đỗ Quyên là nhỏ giọng nức nở. Vậy mà còn bị chỉ trỏ là diễn trò đủ đường.

Trên đời này nào mấy ai chân thành? Gặp phải người tốt thì ăn may, còn không gặp được là chuyện rất đỗi bình thường, vì trách sao được thói đời bạc bẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK