Đàn ông trên đời này đúng là niềm đau mà.
Thẩm Kình Hoài bị ánh mắt sắc nhọn như dao lao về phía mình, da đầu chợt tê dại, vì vậy nói khẽ: “Sao cháu cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy?”
“Không có gì ạ, cháu linh cảm chú nhỏ có tiềm năng trở thành kẻ bạc tình bạc nghĩa đấy.”
“Cháu với tôi cũng đâu nói chuyện yêu đương bao giờ, kể cả tôi có thành một thằng bạc tình bạc nghĩa đi nữa cũng ảnh hướng gì tới cháu?”
“Đúng thật.”
“…” Đầu Thẩm Kình Hoài đau muốn nứt ra.
Một lát sau, Thẩm Kình Hoài chợt nhớ tới chi tiết bức thư của An Mạt Lị, anh quay sang hỏi: “Bức thư kia gửi tới đâu?”
Qúy Đỗ Quyên nói: “Bức thư đó được gửi tới thị trấn Tiên Dương, tôi vẫn còn nhớ đó là số nhà 401 trên đường Đồng Hoa. Thật ra cũng tại tính tôi hay để ý, mà lúc đó cũng sợ bức thư kia chị An gửi cho người nhà ở quê nên nhớ kỹ thôi.”
Qúy Tử thầm nhẩm thuộc địa chỉ này trong đầu, ước tính mai còn phải tới chỗ này hỏi thăm tình hình. Dù sao mấy chuyện gốc rễ gốc gác này má Triệu cũng chả mấy quan tâm, mụ ta yêu tiền như mạng thì lấy đâu ra thời gian mà tra xét người cho rõ ràng. Chỉ cần tùy tiện bịa ra mấy câu chuyện thời ấu thơ cơ cực khốn khổ chạm tới trái tim là được, cần quái gì phải tìm hiểu. Đàn ông ấy, là loài động vật dễ bị bắt tâm nhất, vì bọn họ luôn cho mình là đấng cứu thế, chỉ có bọn họ ở bên thì phụ nữ mới sống sung sướng được. Qủa là ngây thơ mà.
Sau khi Thẩm Kình Hoài cùng Qúy Tử thanh toán hóa đơn xong xuôi, hai người tức tốc rời khỏi Dạ Vũ. Qúy Tử cởi mũ xuống, để lộ mái tóc đen dài. Bím tóc nhỏ được vắt qua đầu tạo thành một vòng hoa xinh xắn, phía trên được cố định bằng sáp, phần tóc bồng bềnh phía sau cứ mặc nhiên để xõa trên vai, trông vừa có nét tao nhã lại vừa tinh nghịch.
Chỉ là cái nhìn thoáng qua thôi nhưng lại khiến cuống họng của Thẩm Kình Hoài khô khốc, trong chốc lát anh vội chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Qúy Tử nhếch mép: “Có phải chú thấy cháu càng lúc càng đẹp không?”
“Đẹp không thì không biết chứ da mặt càng lúc càng dày thì là thật.”
Qúy Tử nghẹn lời.
Thời buổi này ra tay đánh chú già nhà mình có bị quy tội không?
Qúy Tử cam chịu đi theo Thẩm Kình Hoài. Được mấy bước, Thẩm Kình Hoài đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, đuôi mắt phượng của người đàn ông hơi dài mang một chút đạm mạc cùng kiêu ngạo, lần nào nhìn vào đôi mắt ấy trái tim cô đều vô cớ rung động.
Qúy Tử bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, chột dạ hỏi: “Sao chú cứ nhìn cháu hoài vậy?”
Thẩm Kình Hoài chậm rãi nói: “Thấy hơi lạ?”
“Lạ gì ạ?”
“Lúc trước thì khóc lóc đòi bám đuôi áo tôi cho bằng được, sao giờ chê không thèm túm nữa à?”
Mặt Qúy Tử đỏ bừng, cô đưa tay thật cẩn thận bám vào góc áo anh, nhỏ giọng thì thầm: “Cháu không bám góc áo thì chú không chịu được à?”
Thẩm Kình Hoài lạnh lùng phản bác: “Cháu nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy…sao chuyện nào cháu không không để ý chú cũng đều quan tâm vậy?”
Lần này đến phiên Thẩm Kình Hoài á khẩu, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu tại sao. Từ nãy đến giờ Qúy Tử vẫn chưa đề cập tới chuyện bám góc áo vậy mà anh đã canh cánh trong lòng, thậm chí còn mở miệng ra hỏi cô.
Share this: