Hắn run rẩy vươn tay, vuốt ve khuôn mặt của nàng ta. Nhưng không ngờ đối phương dường như vẫn còn nhớ hắn, ngoan ngoan xòe bàn tay hùa theo sự mớn trớn của hắn.
Nàng như thể muốn lên bờ, mày đẹp đột nhiên cau chặt, cơ thể co giật liên hồi, sau đó một lớp da bong ra, để lộ đôi chân trắng nõn. Nàng chống tay lên thành gỗ bò lên trên mạn tàu, ôm lấy đầu gối, thân mình run lên bần bật.
Triệu tiên sinh luống cuống cởi áo khoác đắp lên trên người nàng, sau đó vội ôm người phụ nữ chạy đi mất.
An Mạt Lị của hắn đã trở về, là báu vật của riêng hắn, hắn nhất định sẽ che chở nàng cả đời.
Bên người Triệu tiên sinh vẫn còn tài sản riêng, tất cả chỉ để một ngày sẽ được kim ốc tàng kiều. May vừa lúc mới thu thập thỏa đáng, kịp đưa nàng tiên cá của hắn tới sống.
Hắn cầm lấy khăn đưa cho người cá, nhẹ giọng hỏi han: “Em có lạnh không? Anh pha trà cho em uống nhé? Hay sữa bò? Người cá thường ăn gì nhỉ? Em muốn ăn cá không?”
Nàng tiên cá phì cười, xinh đẹp lấp lánh động lòng người. Ánh mắt đong đầy nhìn Triệu tiên sinh: “Tôi sống lại để trả thù, anh có tin không?”
Nàng nói với hắn điều này? Linh hồn nàng rõ ràng đã hóa thành người cá, thay da đổi thịt, ngay cả giọng nói cũng khác tới vậy. Triệu tiên sinh càng thêm khẳng định An Mạt Lị đã chuyển thế thành người cá.
Hắn nơn nớp lo sợ đưa sữa cho cô: “Em uống nóng được không?”
“Uống được, anh không cần phải sợ tôi thế đâu.” Nàng tiên cá thở dài thổn thức: “Ngày đó khi tôi chết, tỉnh lại đã lênh đênh trên biển, tôi biến thành như này, anh còn thích không? Hay như lời thề non hẹn biển cứ thế để gió cuốn đi, không hồi đáp cùng lòng thù hận thêm dày.”
“Anh biết.” Triệu tiên sinh nghe thấy câu chuyện hù người đặc sắc như vậy, si tình nắm lấy ngón tay vương vấn mùi biển của nàng, xoa vành tai ấm nóng: “Anh từng nghe truyền thuyết Thanh Hải, nếu không phải là em, anh đã không tới.”
Những lời thổ lộ ngập ngừng của hắn động tới trái tim nàng tiên cá, giọt nước mắt ẩn chứa sau hàng mi: “Em sợ những kí ức đau buồn kia sẽ nhấn chìm con người em, xin anh đừng gọi em là An Mạt Lị nữa, cô ấy đã sớm chết cùng cái tên đó rồi. Để được bên an hem đã thay đổi thân phận, mở một cửa tiệm tên Phường Đức Minh ở Bắc Thành.”
Triệu tiên sinh bàng hoàng nói: “Thì ra cửa hàng trang sức đó là bút tích của em? Thảo nào vợ anh mê mệt tới vậy, còn giục người đi mua nữa cơ!”
Nàng tiên cá khúc khích cười: “Thật vậy sao? Ở dưới kia toàn được sờ trân bảo báu vật làm sao tạo ra kẹp tóc khó coi được? Từ giờ gọi em là An Thiến đi.”
“An Thiến à, tên rất hay!”
“Cơ thể này không thể ở trên bờ quá lâu, tùy thời phải xuống lại nước. Anh nói xem có phải do duyên phận không? Đúng hôm nay ở trên biển hồi sức lại trùng hợp gặp được anh! Em không muốn dọa anh đâu nhưng mối duyên này quá sâu.”
“Khổ cho em rồi.” Triệu tiên sinh vô cùng hứng thú khi thấy An Thiến biến thành người cá, không khỏi ảo tưởng tới sức hấp dẫn của mình, bất kể là người cá cũng bị hắn đốn gục quả thực nở mày nở mặt.
An Thiến yên bình trong vòng tay ấm áp của hắn một lúc lâu, bỗng nổi lên tầng tâm tư khác, thủ thỉ: “Lão gia, em còn một chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy em?”
“Cơ thể này của em có thời hạn, người giết em chính là vợ anh. Nếu chúng ta muốn ở bên nhau, em e rằng phải giết chết ả trước.”
Triệu tiên sinh khiếp sợ nhìn người đẹp nằm gọn trong vòng tay mình. Người kia ngược lại không cảm thấy có gì khác thường, bâng quơ thốt ra một tràng, gương mặt cười càng thêm rực rỡ.
“Đây là tội giết người đấy!” Triệu tiên sinh liếm môi.
“Lão gia không cần phải ra tay, anh chỉ cần đưa chiếc kẹp tóc của Phường Đức Minh cho ả, còn lại để em giải quyết, anh nhất định sẽ trót lọt thoát tội.” Giọng nói mềm mại như nước tràn vào lỗ tai Triệu tiên sinh như vuốt ve tâm hắn, trông hắn vô cùng hưởng thụ. Một người phụ nữ tàn nhẫn thâm trầm mà ẩn chứa sức quyến rũ kinh hồn, đầu hắn bắt đầu cảm thấy chuếnh choáng, lúc này càng không muốn buông tay.
Hai người vui đùa ầm ĩ trên giường một trận, Triệu tiên sinh được thưởng thức thân thể người đẹp, sáng hôm sau thức dậy, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Triệu tiên sinh thực sự làm theo yêu cầu của An Thiến, đem chiếc kẹp của Phường Đức Minh về nhà đưa cho vợ mình. Trong lúc nghịch chiếc kẹp trong tay, hắn vừa nói mấy lời mùi mẫn với vợ: “Anh nhớ em thích trang sức của Phường Đức Minh nên mua tặng em một cái, em muốn xem không?”
Hôm nay mặt trời ló dạng phía tây hay sao mà Triệu tiên sinh lại mua kẹp tóc tặng cô thế này?
Cô Triệu oán trách liếc hắn một cái, cầm chiếc kẹp tóc, phong tình vạn chủng cài lên đầu. Chiếc kẹp tóc còn lẫn chút mùi hương khiến cô thích thú hít hà mấy lần.
Đúng lúc này, cô Triệu đột nhiên ôm lấy cổ mình, đôi mắt ngứa đến phát đau, xoang mũi giàn giụa dịch nhầy. Cô giống như bị mắc nghẹn ở họng, miệng há to không thể thở nổi.
Triệu tiên sinh bị dọa sợ, cuống quýt sai người đi gọi bác sĩ. Nhưng đến lúc bác sĩ tới thì đã muộn, cô Triệu đã tắt thở từ lâu.
Bác sĩ hỏi: “Cô ấy bị hen suyễn, ở nhà không có thuốc à?”
Triệu tiên sinh ngỡ ngàng nói: “Cô ấy trước giờ có bệnh tật gì đâu, sao tự dưng bị vậy?”
“Là vì dị ứng với một số loài hoa cỏ. Thôi gia đình xin hãy nén bi thương, chuẩn bị tang sự cho cô ấy đi.”
Triệu tiên sinh như hồi tưởng lại sau một giấc mộng dài, anh ta tháo chiếc kẹp tóc ra rồi giấu kĩ trong lồng ngực, bản năng anh ta mách bảo không muốn để lộ ra An Thiến.
Và sau đó, bố vợ hắn cầm súng tới tận cửa nhà muốn giết hắn. Triệu tiên sinh tham sống sợ chết, để bảo tồn cái mạng hắn buộc phải giả điên giả dại để qua mắt.
Hắn ta tìm kiếm An Thiến trong vô vọng.
Đến khi biết Phường Đức Minh đóng cửa, người kia đã sớm chạy thoát thân từ lâu. Hắn bị cô ta hại cho tan nhà nát cửa thì vui làm sao nổi.
Chỉ là hắn không thể nói những điều này, ai có thể tin vào một kẻ điên như hắn? Còn nữa, chiếc kẹp tóc này là hắn giao tận tay cho vợ mình, hắn chính là đồng phạm.
Vậy rốt cuộc chiếc kẹp kia có vấn đề ở chỗ nào? Triệu tiên sinh gỡ toàn bộ chi tiết ra xem, ở ngay trong hốc có một nhúm bột lạ có mùi thoang thoảng giống như ngải cứu, khi bấm vào thanh gạt hình hoa ngọc lan bột ngải cứu sẽ tự động bay ra lẫn vào không khí.