Edit: Ross
Chỉ là trong giây lát, cô chợt nghĩ tới đôi mắt đen láy khó dò của Thẩm Kình Hoài, bên trong dâng trào một loại cảm xúc khó lòng gọi tên khiến cô không giấu được hoảng loạn.
Nếu chú nhỏ thật sự bị mất trí nhớ dẫn đến tâm tình bất ổn, khác với trước kia thì sao? Vậy cô nên tham dự hay nên trốn chạy?
Nhà họ Qúy có người gác cổng, ban đêm lẻn ra ngoài cũng không phải việc dễ dàng.
Theo lời Lý Trân Ngọc con gái tám giờ còn ra khỏi cửa thì chỉ đi làm mấy chuyện bẩn thỉu, chứ có danh môn thục nữ nào đêm khuya còn la cà? Kể cả đi xem phim điện ảnh, trước bảy giờ tối cũng phải tức tốc về nhà, phải bắt xe kéo, không thì gọi xe tới đón. Những gia đình gia giáo như bọn họ nặng nhất là quy củ, làm gì có kiểu đêm khuya thanh vắng còn cùng người hẹn hò.
Làm sao để trốn ra bây giờ? Qúy Tử suy tính nửa ngày, cũng không muốn lỡ hẹn.
Cô nhân lúc Lý Trân Ngọc ngủ say, lục đục đi tìm vú Triệu.
Lý Trân Ngọc có thói quen ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe. Trong phòng xông hương an thần, đặc biệt dễ ngủ, chỉ cần buổi tối không phải dậy đi vệ sinh, bà rất khó bị tỉnh giấc.
Vú Triệu thấy Qúy Tử tự dưng đi tìm mình, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư khó ngủ à?”
Qúy Tử rón rén mở cửa, lén lút nói: “Vú Triệu, con muốn ra ngoài gặp bạn có chút chuyện.”
Vú Triệu hoảng sợ nói: “Con gái nửa đêm rồi còn đi gặp bạn, cô không khéo bị mấy tên công tử bột trêu đùa đấy!”
“Vú cứ yên tâm, không có chuyện đó đâu. Con chỉ đi có một tiếng thôi, mười giờ lập tức về ngay! Vú có thể giúp con bao che được không!” Qúy Tử chắp tay trước ngực, khổ sở khẩn cầu, vú Triệu nhìn đến tâm can vỡ vụn.
Vú Triệu hơi cắn môi, do dự nói: “Vậy tôi giúp tiểu thư để ý thái thái, bảo bọn họ tận lực nhỏ giọng tránh quấy nhiễu đến bà ấy. Nhưng cô xong việc nhớ về sớm, đêm khuya rồi muộn quá không được đâu!”
“Con biết rồi, chỉ đi gặp một người bạn thôi, xong việc nhất định sẽ về thật sớm!” Qúy Tử mừng rỡ, trộm lén lút lẻn ra ngoài trông hệt như đám trẻ tinh ranh trong xóm.
Khi thoát ra khỏi cổng, cô mới nhận ra bên ngoài đã bao trùm toàn một màu đen.
Nam Thành không phải chốn gì phồn hoa, cũng không có nhiều đèn đường, đi mòn ba mét mới thấy được một cái. May mà Qúy Tử đội một chiếc mũ Beret, mặc thêm áo khoác đen và một chiếc quần Tây kiểu nữ, người bình thường sẽ không nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp.
Qúy Tử đứng ở trước sân biệt thự của Thẩm Kình Hoài, nhìn cửa sổ sáng đèn trên lầu hai, khẽ hít sâu vài hơi. Chùm sáng quỷ bí kia giống hệt ngọn đèn leo lắt trên thuyền chài, không ai biết chuyện sắp tới là chuyện gì, là người hay quỷ.
Bất kể là ai đi nữa thì đó cũng là chú nhỏ của cô, cô nên tin anh, phải không?
A Thành tiến đến mở cửa, kính cẩn nói: “Cô Qúy, cậu chủ Thẩm chờ cô đã lâu.”
Qúy Tử khẽ “A” một tiếng, rồi cẩn thận bước lên từng bậc thang xoắn ốc.
Lầu dưới của căn nhà gỗ này không có mấy cái đèn, xung quanh tối đen thui. Qúy Tử quay đầu lại đã không thấy A Thành đâu. Con đường phía sau như bị bóng tối cắt ngang, bầu không khí ảm đạm và u ám giống như bước vào địa trấn của quỷ không đầu. Qúy Tử trời sinh yếu bóng vía vừa nhìn thấy ánh đèn sáng trưng trên tầng lầu, cô như bị ma xui quỷ khiến mà bước chân thật nhanh. Tuy trong lòng hoảng sợ nhưng khi thấy Thẩm Kình Hoài, cô liền cảm thấy anh sẽ không làm thương tổn cô.
“Chú” Qúy Tử gọi.
Người đàn ông đang tìm sách trên tủ chợt quay đầu lại, ánh mắt liếc qua cô.
Thẩm Kình Hoài tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống, hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cháu đến rồi.”
Qúy Tử không dám nhúc nhích, tay giữ chặt cửa chỉ dám lí nhí đáp lại: “Muộn như vậy chú còn tìm cháu là có chuyện gì vậy?”
Nhìn bộ dáng cảnh giác của cô không khỏi chọc cho Thẩm Kình Hoài bật cười. Câu nói của anh mang theo mười phần trêu đùa, ba phần tùy ý, bảy phần châm chọt: “Cháu nghĩ tôi sẽ làm gì với một cô nhóc miệng còn hồi sữa? Mau vào!”
“Vâng ạ!” Qúy Tử khúm núm bước qua “Cháu không thấy A Thành…”
Trong nhà không một bóng người rất thích hợp làm chuyện xấu không phải sao? Nguyệt hắc phong cao, chẳng trách cô nàng này nghĩ bậy.
Thẩm Kình Hoài trong lòng cười nhưng ngoài mặt lạnh tanh: “Tôi bảo ông ấy mua cho cháu ít bánh hạnh nhân hoa đào, sợ cô nhóc như cháu không ngồi yên được đành phải lấy gì đó cho cháu ăn.”
“À?” Gương mặt Qúy Tử đỏ bừng, quay lại thấy A Thành đã lên lầu, trên tay bưng một đĩa bánh nhỏ xinh và một ly sữa bò ấm.
Qúy Tử xoắn chặt ngón tay, ngữ điệu lộn xộn: “Cháu đâu phải cô nhóc đâu, nào thích ăn đồ ngọt đến vậy?”
Thẩm Kình Hoài thay đổi chỗ nào chứ? Anh vẫn y như vậy, lúc nào cũng coi cô như trẻ con, đem cô đi chơi cũng chỉ đơn giản vất cho cô ít đồ tráng miệng ngọt ngào, còn mình thì đi tâm sự với người đẹp.
Thẩm Kình Hoài hơi nâng cằm, ý bảo cô ngồi xuống nói chuyện, thích ăn gì thì ăn.
Qúy Tử bỏ miếng bánh hoa đào vào miệng, bánh được hấp hơi mềm nên tan ngay trong miệng, độ ngọt vừa phải, ăn rất ngon.
Bộ dáng ngoan ngoãn cặm cụi ăn bánh ngọt của cô chọc tới lòng trắc ẩn của Thẩm Kình Hoài, trong một khắc anh tựa hồ không muốn kéo cô gái nhỏ đơn thuần này xuống nước.
Thẩm Kình Hoài dời mắt, nói: “Tôi tìm cháu tới vì có chuyện muốn nhờ cháu giúp.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Qúy Tử ngơ ngác ngước nhìn Thẩm Kình Hoài.
“Mỗi khi chìm vào giấc ngủ, tôi luôn mơ thấy một số chuyện vô cùng kỳ lạ. Tôi nghĩ nó có thể liên quan đến vụ hỏa hoạn, hy vọng cháu có thể giúp tôi ghi lại.”
“Chuyện này… Sao chú không nhờ A Thành giúp.”
“A Thành không biết nhiều chữ, không giúp được gì. Hơn nữa ông ấy là người hầu không tiện ra ngoài. Nhờ người khác tôi không tin được.”
Trái tim Qúy Tử đập nhộn nhạo trong lồng ngực, vội nói: “Nghĩa là chú tin tưởng cháu?”
Thẩm Kình Hoài cong môi, nói: “Không, chỉ là cháu xử lý tốt hơn thôi.”
“Ồ” Nội tâm Qúy Tử thầm đấm Thẩm Kình Hoài mấy lượt, nhưng suy nghĩ này cô không thể tùy tiện nói ra! Chú nhỏ sau khi mất trí nhớ thật quá đáng ghét mà!
Thẩm Kình Hoài lấy giấy bút đưa cho Qúy Tử, Qúy Tử vừa nhận lấy cuốn sổ đầu óc lập tức trở lên linh hoạt hơn. Cái kia! Cô phải nhìn Thẩm Kình Hoài đi vào giấc ngủ á?
Không biết chú nhỏ có sở thích gì khi ngủ không, chẳng hạn như cởi áo hay gì đó? Không phải Qúy Tử chưa từng thấy cơ thể đàn ông, ở nước ngoài trưng bày rất nhiều pho tượng khỏa thân, cũng không hiếm lạ gì. Chỉ là hai người ở cùng một chỗ, một người ngủ còn một người nhìn cũng quá ngại ngùng rồi.