• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nhìn không biết nhưng khi biết thì hết hồn. Qua ô cửa sổ, một đốm lửa âm ỉ cháy tạo thành cái bóng nhỏ, Triệu tiên sinh đứng đó châm điếu thuốc rồi đặt lên môi từ từ hút, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút ưu phiền cùng làn khói mơ hồ quấn quýt trong đêm đen.

Qúy Tử trong lúc bối rối chợt nghĩ: Không phải anh ta điên rồi sao? Bằng cách nào có thể phì phèo điếu thuốc giống một người đàn ông bình thường? Còn nữa tại sao sáng sớm không hút mà lại chọn đúng lúc đêm khuya tĩnh lặng? Có lẽ nào…giả điên?

Đôi mắt của Thẩm Kinh Hoài hơi nheo lại, anh kéo bức rèm dịch ra một chút, nhanh tay chụp lại khoảnh khắc này. Triệu tiên sinh hiển nhiên phát hiện thấy động tĩnh, anh ta vội vàng dập điếu thuốc chạy vụt vào trong phòng.

Thẩm Kình Hoài và Qúy Tử rón rén xuống lầu vì không muốn đánh thức chủ nhà, sau đó tức tốc đi thẳng tới nhà Triệu tiên sinh.

Thẩm Kình Hoài nhẹ nhàng gõ cửa nhưng trong phòng lại không thấy có tiếng động, nhìn vào còn tưởng nơi này bị bỏ hoang.

Anh cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Tôi biết anh đang ở sau cánh cửa này để nghe ngóng, tiếc là cảnh anh hút thuốc sống động như vậy đã bị tôi chớp được. Anh thử đoán xem, nếu tôi đưa bức ảnh kia cho bố vợ anh, ông ta sẽ làm gì? Thằng nhãi con khốn nạn giả ngu giả ngốc lâu như thế, còn đứa con gái quý giá của ông ta lại hương tiêu ngọc vẫn, liệu ông ta cứ mặc kệ sống đến cuối đời? Hay sẽ xông tới…bùm…bắn hạ anh đây?”

Bên trong vẫn một mực im lặng, không một ai đáp lại lời của Thẩm Kình Hoài.



Anh cũng không do dư, tiếp tục nói: “Hay là, tôi nói cho mọi người cùng biết. Mọi chuyện ầm ĩ thành như vậy, anh còn mặt mũi lủi thủi mãi trong đấy?”

Lời vừa dứt, Triệu tiên sinh mặt mày chẳng mấy vui vẻ, bất đắc dĩ mở cửa, giọng nói lí nhí: “Mời vào”

Qúy Tử như bừng tỉnh: “Hóa ra giả ngu thật.”

Cái mạng của Triệu tiên sinh đang bị chà đạp, anh ta hớt ha hớt hải như chết cha chết mẹ nói: “Các người định làm gì?”

Thẩm Kình Hoài tìm một chỗ ngồi xuống, ngẫu nhiền cầm lấy một bức chân dung hình người cá, nói: “Chúng tôi không làm gì cả, chỉ cần anh nói thật tôi sẽ không để lọt bức ảnh đó ra ngoài.”

Triệu tiên sinh kinh hỉ nói: “Anh muốn biết cái gì? Chỉ cần bức ảnh kia không tới tay bố vợ tôi, cái gì tôi cũng nói.”

“Chà, nói cho tôi biết, người cá trong bức tranh này là ai? Tại sao lại giống An Mạt Lị tới vậy? Anh và bà chủ Phường Đức Minh có quan hệ gì? Và cuối cùng là cái chết của cô Triệu rốt cuộc là sao?”

Ngay khi Triệu tiên sinh nghe anh nhắc tới bà chủ Phường Đức Minh, liền đoán được là do lần trước nhìn thấy bức ảnh cùng chiếc kẹp kia đã biểu hiện quá thất thố khiến người ta nghi ngờ. Chỉ là anh ta quá nhớ nhung người phụ nữ bí ẩn đó nên nhất thời kìm lòng không đặng.

Nhược điểm của Triệu tiên sinh bị Thẩm Kình Hoài nắm chặt trong tay, một bên trái tim của anh ta đang nằm trong đấy, sống hay chết hắn không có quyền định đoạt.

Đằng nào cũng phải mở mồm thì nói một chút đi.

Câu chuyện bắt đầu từ lúc ở bến Thanh Hải năm ấy.



Đó là một ngày của bốn năm trước, năm thứ hai sau cái chết của An Mạt Lị.

Ai mà không biết hắn có cơ ngơi như hiện tại là nhờ một tay cô Triệu gầy dựng lên, thôi thì chuyện này quá đỗi bình thường không đáng nhắc tới. Nhưng thử hỏi vợ hắn có bao giờ yêu hắn hay coi trọng hắn, sống một cuộc đời chả khác vật riêng của cô ta mấy thì có gì sung sướng, có khi còn chả bằng con chó con mèo ngày ngày nũng nịu bên gối làm cô ta vui vẻ. Lúc nào cũng giữ hắn khư khư bên người, đánh đòn thao túng hắn giống như điều khiển con rối.

Ít nhiều cái miệng hắn còn có chút tài lanh, lời ngon tiếng ngọt nào cũng dỗ được vợ hắn vui vẻ. Triệu tiên sinh ngậm bồ hòn làm ngọt bao nhiêu năm, trong lòng đã sớm chán ngán nhưng ngoài mặt vẫn phải nói lời dễ nghe để dỗ dành cô Triệu.

Đã nhiều lần hắn có ý định vụng trộm, tung hoành ngang dọc ở những bụi hoa cỏ ngoài kia coi như trải nghiệm mới mẻ, nhưng khi cô Triệu tới, dư cảm nhắc nhở hắn chỉ có thể dõi về mình cô ta, những thứ như con sâu cái kiến muốn đánh muốn giết cũng mặc cô ta, chưa một lần mở mồm ra nói giúp.

Nếu hắn dám ra tay che chở thì đám hoa cỏ dại kia càng bị phá thêm tàn dại, đó là hại chứ không phải cứu.

Nhìn thấy chồng mình lạnh nhạt với nhân tình, trong lòng cô Triệu sớm hiểu hắn là người bạc tình, cũng biết hắn chẳng mấy để tâm vào mối quan hệ ngoài luồng này, nói chung sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho xong chuyện.

Chỉ là lần đó An Mạt Lị xui xẻo thế nào lại chọc đúng vào điểm hạn của cô Triệu.

Ai mà không biết An Mạt Lị kia là mỹ nhân số một đất Bắc Thành này, vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm trọn, giọng hát trong trẻo như hoàng oanh hót trên mỏm đá ngoài lũng, mặt mày như họa trăng khuyết. Còn một lòng vì Triệu tiên sinh mà từ chối tiếp khách. Cả cái Bắc Thành đồn thổi chuyện người đàn ông bên gối mình ra ngoài ngoại tình, cô Triệu nào nhẫn nổi?

Ăn vụng chùi mép tầm thường đã đành lại còn đạp luôn thể diện của cô trước mặt chị em bàn bài, cô Triệu bắt An Mạt Lị trả bằng mạng cũng là chuyện thường tình.

Tóm lại, An Mạt Lị cứ như vậy mà chết.

Lần này quá khác với mọi khi, Triệu tiên sinh đương nhiên chán đến phát phiền, cô Triệu ở trước mặt bàn dân thiên hạ quét sạch mặt mũi của hắn, rồi một đám người đánh hắn mặc sức mắng chửi: “ Không hổ là đàn ông ở rể, có chút tiền cỏn con đã chạy ra ngoài ăn chơi đàn đúm? Chính thất động tay động chân đến rắm cũng không dám đánh.”



Vì thế, hắn cứ vậy mà đem An Mạt Lị khắc vào xương cốt.

Đêm đó, khi đến bến Thanh Hải giải sầu, nghe tiếng hát hò sôi động xa xa trong lòng hắn đột nhiên nghĩ về An Mạt Lị.

Gái làng chơi lão làng vậy mà vừa gặp hắn đã đem lòng nhớ thương. Vốn biết hắn chỉ tiện cớ sà vào chơi đùa nhưng cô vẫn một hai phải cho hắn chân thành.

Là hắn thẹn với cô? Cũng chẳng phải, là do cô ngu ngốc thôi.

Triệu tiên sinh hóng từng cơn lạnh lẽo mà gió biển mang tới, hắn ngồi trên thềm gỗ nhìn thủy triều lên xuống.

Rồi trong một chốc hắn chợt nhớ tới truyền thuyết Thanh Hải có nói rằng người còn nặng lòng khi chết sẽ hóa thành người cá. Toàn mấy điều vô nghĩa? Hắn khịt mũi coi thường.

Dưới ánh trăng thanh vắng, Thanh Hải như được bao phủ một lớp kim tuyến màu trắng bạc, sáng chói lóa. Từng đóa bọt sóng lăn tăn đột nhiên xuất hiện trên mặt biển tĩnh lặng. Trong đêm thu êm ả, tận sâu đáy biển tối đen như mực từ từ trồi lên một thứ nào đó. Đầu tiên là đỉnh đầu thẫm ướt nước, tóc dài đen bóng ngâm trong nước biển phân cách giống như tảo biển. Sau đó là hàng lông mày thanh mảnh, môi anh đào, bờ vai trắng muốt như ánh trăng cùng gương mặt xinh đẹp, quyến rũ như yêu tinh. Cánh mũi của người phụ nữ phản chiếu xuống mặt nước, môi răng hơi run, không nói một lời. Lúc sau, hai tay nàng che chắn trước ngực rồi lại lặn xuống đáy biển, theo sau hiện ra một cái đuôi thật dài với lớp vây sáng trong, chính là thứ quyến rũ nhất dưới ánh trăng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK