Hứa Nặc tức giận, trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Tưởng Chi Điền đang đứng xem ở bên cạnh, không khác gì đồng lõa.
“Lúc đầu chúng tôi đánh quái thì các người trốn chui trốn nhủi không chịu ra, nhìn thấy đồ tốt thì mới nhớ ra đây là cửa nhà mình, nói trắng ra là, vô liêm sỉ, đê tiện!”
Tưởng Chi Điền nhìn hơn trăm con muỗi biến dị mà phe mình cướp được nhờ vào số lượng người đông đảo, tâm trạng rất tốt.
Ánh mắt anh ta lướt qua Hứa Nặc, nhìn chằm chằm vào Khấu Phàm và Vệ Trúc Tử đã thể hiện rất xuất sắc trong trận chiến vừa rồi, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
“Mắng tôi vô liêm sỉ thì được, nhưng mắng tôi đê tiện thì không được, nói thật, từ nhỏ tôi đã được dạy dỗ, chí hướng cao xa, sớm muộn gì cũng sẽ tạo dựng được một vùng trời riêng trong thời kỳ tận thế này, không tin thì các người cứ chờ xem, đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất!”
Tưởng Chi Điền cao giọng hùng hồn nói xong thì cởi phăng áo khoác ngoài, sau đó vén áo trong lên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.
Hầu hết mọi người có mặt ở đó đều không nhịn được tò mò, muốn xem xem rốt cuộc anh ta ta có chí hướng gì ghê gớm, chỉ có Từ Hân Di và Văn Vũ là phản ứng bình thản.
Văn Vũ thì đang trốn sau lưng Ứng Chuẩn, âm thầm sửa đổi cái gì đó.
Còn Từ Hân Di là bởi vì kiếp trước đã xem qua không chỉ một lần.
Trên lưng Tưởng Chi Điền có xăm chữ: Tận trung báo quốc.
Dị năng của anh ta là điều khiển lửa, sau này mỗi khi thiên tai ập đến đều sẽ tiến hóa một lần, thực lực không thể coi thường.
Đặc biệt là vào thời kỳ giữa và cuối tận thế, anh ta đã dựa vào chiêu trò giương cờ này, tạo dựng được danh tiếng dũng mãnh, nhân nghĩa, trên đường đi đã thu phục được không ít dị năng giả nhiệt huyết muốn bảo vệ đất nước, nguyện ý phục vụ cho anh ta.
Bây giờ lại giở trò này, chắc là lấy cớ biện minh cho mình, mục đích thực sự là muốn dụ dỗ hai dị năng giả bên kia mới đúng.
Có bọn họ, thực lực của khu trú ẩn sẽ được nâng cao một cách vượt bậc.
Sự thật chứng minh, Tưởng Chi Điền thật sự nghĩ như vậy.
Anh ta xoay người với vẻ mặt kiêu ngạo, khoe tấm lưng trần trước mặt mọi người, mọi người liền nhìn thấy trên đó có xăm bốn chữ màu đỏ tươi –
Người, bệnh, tâm, thần.
Mọi người: “…”
Cái quái gì vậy???
Tưởng Chi Điền không biết hình xăm đã bị đổi, vẫn đang tạo dáng với tấm lưng trần, kiêu ngạo nói: “Không cần nghi ngờ, cho dù là trước hay sau khi tận thế ập đến, chí hướng của tôi chưa bao giờ thay đổi, đây chính là mục tiêu phấn đấu cả đời của tôi!”
Bầu không khí im lặng đến mức kỳ lạ.
Mặc dù người bệnh tâm thần cũng là người, nhưng cảnh tượng này quá mức buồn cười, cuối cùng cũng có người không nhịn được, “phụt” một tiếng bật cười.
Tưởng Chi Điền thấy thuộc hạ nháy mắt với mình, hình như là có chỗ nào đó không đúng lắm, nghi ngờ hạ áo xuống, thầm nghĩ: Chẳng lẽ là do mình quá nhập tâm, diễn hơi lố?
Anh ta quyết định sau này phải tìm một cái gương, tập luyện thêm biểu cảm và động tác cho ăn khớp.
Sau đó, anh ta vẫn mặt dày mời gọi hai dị năng giả bên phía đội cứu hộ.
“Khu trú ẩn phân chia theo lao động, người có năng lực sẽ được hưởng nhiều hơn, với bản lĩnh của hai người, đừng nói là ăn ngon mặc đẹp, mà ngay cả lập công danh cũng chỉ là chuyện sớm muộn, tôi tôn trọng mọi đồng đội có năng lực, hãy đến và cùng tôi tạo dựng sự nghiệp, xây dựng lại trật tự thế giới đã bị phá vỡ này.”
Vầng hào quang nam chính khiến cho cho dù anh ta có làm trò hề thì lời nói này vẫn tràn đầy sự chân thành và lay động lòng người.
Lập công danh, tạo dựng sự nghiệp, thử hỏi có dị năng giả nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này?
Khấu Phàm và Vệ Trúc Tử vừa mới gia nhập căn cứ cứu hộ đã cưỡng lại được, không những không hề hứng thú mà còn có chút chán ghét.
Khấu Phàm cười gượng gạo với Tưởng Chi Điền: “Mục tiêu phấn đấu cả đời của anh có chút khó khăn, anh em chúng tôi xin phép không tham gia, chúc anh sớm thực hiện được lý tưởng cao cả của mình.”
Tưởng Chi Điền bị từ chối cũng không hề tức giận, tao nhã gật đầu cảm ơn: “Cánh cửa khu trú ẩn mãi mãi rộng mở chào đón các anh, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các anh gia nhập.”
— Giăng lưới dài mới bắt được cá lớn.
Hai bên vừa rồi còn tranh giành kịch liệt, lúc chia tay lại rất hòa thuận.