Mục lục
Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là nơi đó.

Văn Vũ nắm chặt bút ánh sáng, trang văn bản hiện ra tức thì. Cùng lúc với việc cô chỉnh sửa, bên ngoài căn cứ âm thầm diễn ra một sự kiện chấn động.

Lúc bấy giờ, Từ Hân Di mất cả buổi trời, khó nhọc lần theo con đường trong trí nhớ trở về, rốt cuộc cũng tìm thấy hố cát xoáy như dòng nước mà trước đây cô ta đã nhặt được không gian trữ vật. Không chút do dự, cô ta ngả người rơi xuống.

Giữa cơn chóng mặt, cô ta thấy xung quanh toàn là dưa chuột… Dưa chuột???

Chưa kịp để Từ Hân Di ngỡ ngàng, cô ta đã bị vòng xoáy bí ẩn của hố cát hút vào, mất dạng hoàn toàn.

Đúng lúc này, Đinh Vạn Lý đang canh gác trên đài cao bỗng hô lớn: “Nhanh lên, nhìn xem, cái gì kia? Bên ngoài căn cứ toàn là dưa chuột!”

Nghe thấy tiếng la, Văn Vũ trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, mỉm cười quay về phòng, giấu kín công trạng.

Ứng Chuẩn nhếch môi ra hiệu cho Du Tâm Chiếu: “Đêm nay đến phiên cô canh chừng cô ấy, tôi dẫn người đi thu hoạch dưa chuột.”

Du Tâm Chiếu vẻ mặt đờ đẫn gật đầu, quyết tâm lát nữa sẽ hỏi Văn Vũ, rốt cuộc cô định khi nào mới cho mình cao lên.

Cũng không cần nhiều, cao lên mét tám là được.

**

Biết được nữ chính phản diện đã đến nơi, sắp sửa ràng buộc không gian trữ vật, Văn Vũ vừa về phòng liền tập trung tinh thần cao độ, dò theo đoạn văn vừa sửa, từng chữ từng chữ một tìm kiếm lỗ hổng.

[Không biết đã rơi xuống bao lâu, hai chân Từ Hân Di cuối cùng cũng chạm đất. Cô phát hiện mình đang ở trong một ngôi đền hoang tàn, trên các bức tường xung quanh vẽ đầy những ký hiệu kỳ quái, trông giống như một nhóm người đang tiến hành nghi lễ tế tự nào đó…]

[Trên bệ thờ cao lớn, ngọn đèn dầu duy nhất trông thật đơn độc, trên đài đèn là một ngọn lửa vàng nhạt đang lay động, mang đến cảm giác trầm mặc của thời gian, như thể nó đã luôn ở đó, lặng lẽ bùng cháy hàng nghìn năm…]

Văn Vũ đọc càng lúc càng nhanh, lo sợ chậm một chút sẽ bỏ lỡ cơ hội nào đó không thể bỏ qua.

Cuối cùng, cô lật đến “Chương 14, Khí linh”, mở đầu là cảnh nữ chính phản diện đưa tay chạm vào ngọn lửa.

[Ngọn lửa mát lạnh, không hề bỏng tay, nhưng lại như thiêu đốt linh hồn cô ta. Trước mắt tối sầm, khi tỉnh lại đã ở trong một không gian khác tràn ngập linh khí.]

[Lần đầu còn lạ lẫm, lần hai đã thành thạo, Từ Hân Di nhìn quanh một lúc, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Ơ, đây là đâu? Sao tôi lại ở nơi kỳ lạ này?”]

[Một tràng cười trong trẻo như tiếng chuông gió vang lên: “Xin chào, đây là không gian trữ vật do Thiên Hỏa tạo ra, tôi là Hỏa Linh của Thiên Hỏa, cũng chính là khí linh của không gian trữ vật này, tôi tên là Hỏa Vũ, Hỏa Vũ trong Bất Tri Hỏa Vũ.”]

Bàn tay đang cầm bút ánh sáng của Văn Vũ khẽ run.

Cô đang rất phấn khích.

“Nini, tôi cứ tưởng tàu hỏa đã là phóng đại lắm rồi, không ngờ có một ngày, tôi, Văn Vũ, lại có thể liên tục vượt qua chính mình.”

Vừa nói, cô vừa kiên định đặt bút, sửa chữ “Hỏa” thành chữ “Văn”, phải nói là hai chữ này nhìn khá giống nhau, mong rằng có thể qua mặt được.

Khoảnh khắc tiếp theo, Văn Vũ bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong nháy mắt đã đứng trong một vườn thuốc lạ lẫm.

Lúc này, cô là một ngọn lửa màu vàng nhạt, đang lơ lửng giữa không trung, cái miệng nhỏ nhắn liên tục đóng mở: “Xin chào, đây là không gian trữ vật do Thiên Hỏa tạo ra, tôi là Hỏa Linh của Thiên Hỏa, cũng chính là khí linh của không gian trữ vật này, tôi tên là Văn Vũ, Văn trong không thể văn, nhưng lại có thể vũ.”

Từ Hân Di: “...”

Đổi tên rồi sao, kiếp trước rõ ràng là gọi là Hỏa Vũ!

Cô ta nghĩ gì thì hỏi nấy, chỉ là cách dùng từ rất dè dặt: “Văn Vũ sao, tôi cứ tưởng là Hỏa Vũ trong Bất Tri Hỏa Vũ chứ, cô không biết đâu, tôi vừa hay quen một người trùng tên với cô, cô ấy…”

Chưa để cô ta nói hết câu, ngọn lửa màu vàng nhạt đã từ từ hạ xuống, linh khí xung quanh điên cuồng hội tụ về phía nó.

Chỉ thấy nó dần dần biến thành đôi chân nhỏ nhắn, đôi chân thon dài trắng nõn, vòng eo thon gọn… Cuối cùng là ngũ quan tinh xảo, chỉ là khuôn mặt này cũng giống như cái tên của nó, rõ ràng chính là Văn Vũ đã tặng đồ ăn miễn phí lúc ban đầu!

Từ Hân Di hoàn toàn mất bình tĩnh: “Sao lại như vậy, khuôn mặt của cô… Văn Vũ?”

Chẳng lẽ là vì cô ta thấy c.h.ế.t không cứu nên linh hồn của cô ấy quay về tìm mình?

Văn Vũ cúi nhìn thân thể trần trụi của mình, thầm nghĩ may mà người đến là nữ chính phản diện, không phải nam chính, nếu không cô có lẽ sẽ đổi nam chính ngay lập tức, cho nam phụ thay thế luôn.

Cô nhìn quanh, ánh mắt sáng lên.

Thảo dược ở đây ngày đêm hấp thụ linh khí, kích thước lớn hơn bên ngoài rất nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK