Một đám người vây quanh một dáng người bé nhỏ, người bé nhỏ ấy đã bị đánh đến mặt mũi sưng vù, đầy máu, tuy nhiên họ vẫn không tha.
- Mày học giỏi ư? Mày có học giỏi cũng không tẩy hết được cái mùi bình dân ghê tởm trên con người mày... Giờ hay rồi, ta xem mày đã bị thương nặng giờ ngay cả ta cũng đánh không lại ta có nên cắt hết tay chân mày rồi đưa cho chó nó ăn không nhỉ...
- Không không, nên chọc mù mắt hắn...
- Không, nên đập nát từ từ, đập từ ngón tay này nhé... - Nói rồi hắn lấy cục đá ven đường đập nát ngón tay của người đó không chút thương tình...
-....
- Cầu... Cầu... Cầu... các... người.... tha... tha... cho - Tuy đã mở miệng xin tha nhưng trong ánh mắt rũ xuống kia đã che giấu đi sự kiên cường, cùng khinh bỉ chính mình, thù hận, thất vọng đối với bọn họ.
- Được, vậy thì đây - Bọn chúng xếp thành hàng dài, dang rộng chân ra, chỉ chỉ vào chính giữa - Chui qua đây, rồi chúng ta sẽ tha cho... Ha Ha ha... - Giọng cười đáng kinh tởm của bọn chúng cất lên.
Đến lúc này thì An Lý và Ngạn Dũng không thể chịu đựng được nữa. Người này họ có biết, là người học rất giỏi ở trong trường, với độ tuổi ấy mà có pháp lực xứng danh với hai chữ thiên tài trong thiên tài. Tuy nhiên chỉ vì thuộc tầng lớp bình dân mà bị tẩy chay, lên lớp một mình về một mình không oán than. Mặc dù trong tối không ít lần ngán chân nhưng cưa bao giờ họ lộ liễu đến mức này. An Lý và Ngạn Dũng không đến mức giống như bọn họ vì theo bọn hắn chỉ cần có thực lực thì nên được tôn trọng, không có thực lực hắn cũng không sáp một cước như vầy, đó là sự tôn trọng tối thiểu với một người. Còn bọn người quý tộc kia thấy một người bình dân đứng lên trên đầu mình là đã cay cú lắm, khi người ta xuống nước thì lên hành hạ cho sung sướng. Giai cấp phân chia ở nơi này là một điều đáng sợ, không ít người là oan hồn rồi.
Ngạn Dũng, An Lý định giải quyết hết đám người kia và bỏ đi, mặc số phận tên bình dân cho trời định là được thì một bóng dáng màu đỏ rực từ trên không trung đáp xuống. Sau đó, một người mặc y phục dạ hành ở phía sau. An Lý, Ngạn Dũng bắt đầu cảnh giác đứng lên, họ có cảm giác con người này quan sát rất lâu rồi mà bọn họ lại không biết có người như thế, thật đáng sợ...
Như chứng thực suy nghĩ của hai người, đôi mắt lành lạnh kia quay lại đối diện với bọn họ, nhàn nhạt nhìn một chút rồi quay về với đám người kia...
- Thế nào rồi? Đã 10 ngày rồi, giờ đã nhận ra ngươi đang ở vị trí nào rồi chứ? Ngươi là kẻ ai ai cũng có thể dẫm đạp chỉ cần có một cơ hội thôi... Cái lòng thương hại với bọn quý tộc của ngươi đã vứt đi được chưa? Bọn họ có người không xấu, cũng có những người như thế này, chỉ cần ngươi ngã xuống, ai ai cũng muốn dẫm lên ngươi bởi vì đó là cái cách phân biệt giai cấp hàng ngàn năm nay. Ngươi thiên tài trong thiên tài thì sao? Ai sẽ giơ tay ra nguyện ý đem ngươi đi đây? Gì mà chỉ cần pháp lực lớn, học cực giỏi từ từ ai cũng sẽ phục? Vớ vẩn... - Người mặc áo đen nói.
- Ta... ta... thù... hận... hận... bọn... họ...
- Không, ta nói không phải để ngươi thù hận mà là để ngươi hiểu rõ ngươi cần phải làm gì để cho cái cách phân chia kia dần dần xóa mờ. Họ có quyền lực, có thiên tài dị bảo, ngươi chẳng có gì thì ngươi có thể làm gì? Ta bảo ngươi đi xóa sổ thương nghiệp nhà bọn họ, ngươi bảo đó là bạn bè của ta, ngươi xem thử bạn bè ngươi đi...
- Ta... xin... lỗi... từ... nay... đảm... bảo... phục... tùng... mọi... mệnh... lệnh... cấp... trên...
- Vậy thì tốt, đánh cuộc thua, ngươi hãy đi Luyện Ngục Môn đi, chừng nào ra khỏi được tầng thứ 4 hãy đi gặp ta.
Người áo đen vừa nói xong, người áo đỏ im lặng nãy giờ đã đưa tay lên. Một viên thuốc bay vào miệng của người bình dân ấy, ngay lập tức vết thương lưu lại nãy giờ dần dần kết vảy. Sau đó người đó lưu loát dùng dao cắt bỏ phần xương đã gãy vụn, dùng ma pháp của mình thúc đẩy xương phát triển, bôi thuốc lên rồi biến mất, người áo đen cũng biến mất theo. Toàn bộ quá trình chữa trị chưa đầy năm phút, bác sĩ giỏi nhất thế giới này cũng làm không được.
Người bình dân kia đứng dậy, ma pháp đã quay về thật tốt, thì ra tâm tâm niệm niệm cuối cùng nhận được kết quả này, không tiếc cãi lệnh cấp trên cuối cùng lại thành như vậy. Hắn cười tự giễu bản thân rồi bước ra đi.
Từ xa phiêu lãng lại một câu đến tai bọn người kia: "Nể tình bạn bè dù là dối trá kia, ta cũng sẽ không giết các ngươi, uổng phí cho ta một tâm bình tĩnh cuối cùng lại bị mê hoặc bởi những thứ trước mắt, lần sau, nếu có một lần nữa ta sẽ không ngần ngại mà xuống tay..."
Ba ngày sau, thương nghiệp của bọn họ đã bị thổi bay khỏi thế giới này như chưa từng tồn tại... bọn họ cũng nếm được hương vị của một người bình dân là như thế nào, những người từng bị hiếp đáp cũng thẳng tay đánh mắng bọn họ, đi đâu cũng bị chửi... thì ra, bình dân sống không hề dễ dàng...
--- -------
Người bình dân đó chính là người mà An Lý và Ngạn Dũng thấy lúc sáng, người đứng đầu hội đồng kỷ luật học sinh, vì đám người kia đã ra trường rồi nên bọn họ không hề biết người mà bọn họ kinh dễ là người mà các gia tộc hết sức muốn lấy lòng để thu phục, nếu biết chắc họ tức đến hộc máu...
Bốn ngày sau, Dương Liễu Nhu đi học lại và tình hình không khá hơn một chút nào. Bởi vì những người kia đã vì cô ấy mà bị bắt nằm giữa quãng trường của trường, đánh một cách công khai. Những người hiếu kì ngày càng đông khiến cho mặt mũi bọn họ bị mất hết. Đặc biệt là Nguyễn Thanh, cậu ta rất cay cú nên mang theo một đống đồng bọn của bọn họ bắt Dương Liễu Nhu vào nhà kho đã bỏ đi hẻo lánh này.
- Cái con nhỏ này, mày nên chết đi nhỉ? Dám làm xấu mặt tao... Lên quánh nó...
- Đừng, em có ý này hay hơn nè đại ca, dù nó xấu xí nhưng nếu cởi hết quần áo mà quay lên rồi đem vào trang web học sinh kia thì thật là...
Dù không nói hết nhưng cũng đủ hiểu điều kinh khủng sau đó, đúng là đủ ngoan độc.
Dương Liễu Nhu không biết mình nên làm gì vì cô ấy đã thấy Hàn Mỹ Hân ở bên kia đang nhìn về hướng này. Không muốn nhưng có vẻ bị bức phải lộ rồi, bởi vì bọn họ thật sự là quá đông, đến lúc đó nhốt Hàn Mỹ Hân lại để không cho nói lung tung là được rồi. Ánh mắt của Dương Liễu Nhu xẹt qua một ánh sáng đỏ, ánh sáng này trong con ngươi dần dần lớn hơn, không một ai để ý đến điều này, vũ khí của Dương Liễu Nhu cũng đã cầm trên tay...
Ngay lúc này, bỗng con ngươi thị huyết của Dương Liễu Nhu khép lại chỉ còn một màu đen thăm thẳm như lúc trước...
Ngạn Phong từ đâu không biết nhảy tới chắn trước mặt Dương Liễu Nhu. Hắn chỉ đi ra ngoài dạo dạo, cùng với thăm dò một chút ngôi trường như mọi khi, ai ngờ lại gặp cái tên Nguyễn Thanh kia dẫn theo một đám người đi bắt Dương Liễu Nhu, nhiều người đều nhìn thấy vậy mà không một ai phản ứng mới ghê chứ, thật là làm lòng người rét lạnh. Ngạn Phong không hề biết lúc này chính hắn đã vô tình xóa mờ đi sự phân chia giai cấp kia, có lẽ hắn quên, có lẽ hắn cũng chưa từng để tâm đến cái gọi là phân chia giai cấp được giáo dục từ nhỏ kia. Bởi vì hắn còn nhớ có một cô bé đã từng nói, nếu đã là sinh mạng ai cũng có quyền được sống, huống chi chính hắn cũng không biết ba mẹ mình là ai...
Hắn bảo hộ Dương Liễu Nhu lông tóc vô thương đi ra ngoài, còn tuyên bố ai làm bị thương Dương Liễu Nhu là đối nghịch với hắn. Chính hắn cũng không biết mình tại sao lại xúc động như vậy, có lẽ hắn cảm giác được một tia thân thuộc không nói được nên lời kia...
Ngạn Phong không hay biết một câu nói của mình đã làm Hàn Mỹ Hân nổi giận. Cô ta là công chúa của họ Hàn, là thiên sứ được trời đất ưu đãi, tại sao cô thích Ngạn Phong mà hắn lại đi bảo hộ người như con sâu bọ kia... Không chỉ Ngạn Phong mà chỉ cần là con trai đều phải phục tùng ta... ngươi chứ chờ xem đi... còn con sâu bọ kia phải cấp diệt...
Hàn Mỹ Hân bắt đầu vận dụng thế lực của mình trong trường...
Một ngày sau, trường đột nhiên tổ chức đi tập luyện thực tế trong rừng rậm đằng sau trường...
Đó thực sự là một cơ hội hoàn hảo để đi săn...
Ai là thợ săn, ai là con mồi đây?