Trong văn phòng hiệu trưởng, Bạch Thiên và Bỉ Cầm đang hứng thú bừng bừng xem trên màn hình theo dõi Hắc Địa bị chỉnh đến thê thảm. Đáng a... Ai bảo hắn giỏi nhất trong số bọn họ, lúc nào cũng lấy bọn họ ép một đầu. Tốc độ của hắn nhanh hơn bọn họ gấp hai lần, đời hắn hận nhất là lề mà lề mề. Giờ hắn lại bị mà phải cắn răng nuốt vào trong bụng. Ha... Ha... Ha... ông trời có mắt.
- Nè... giờ nợ xí xóa nhé - Bỉ Cầm nói.
- Hôm trước ta thắng, tưởng đâu có tiền mua mỹ phẩm mới chứ, ai ngờ lần cá cược này lại thua... Chậc. Biết vậy không cá trận sau - Hắn thật hối hận, biết vậy không cá trận sau là chủ nhân sẽ đổi lại trước ngày thứ tư hay là sau.
- Chuyện cũng đã rồi, hối tiếc làm gì. Thấy ta nói có đúng không, chủ nhân chỉnh người lúc nào cũng cao minh hết.
- Không phải chỉnh người mà nhìn tốc độ rùa bò của bọn họ cô ấy buồn ngủ rồi nên vọt lẹ, để Hắc Địa chịu thay.
- Ta có nên nói là chỉ sau một tiếng khi Hắc Địa vào rừng thì chủ nhân cũng đến không?
- Ta nghĩ không nên đâu. Hắc Địa sẽ vòi vĩnh tiền, ta cũng đang thiếu tiền, tên thần giữ của ấy cũng phải chịu chung số phận, hơn nữa hắn không chỉnh được chủ nhân sẽ quay sang bọn mình, lúc đó thảm rồi.
- Ngươi nói cũng đúng...
Cùng lúc đó, Hắc Địa đang lần thứ một ngàn chửi ông trời không có mắt, lần thứ hai ngàn cầu chủ nhân về để đổi lại.
Nhóm của Ngạn Phong lúc này cũng đến địa điểm để làm nhiệm vụ. Hắc Địa vui vẻ cuối cùng cũng có việc để làm, tránh buồn hỏng mất. Mấy ngày hôm nay, cái gì cũng có người giành làm, nào là nhóm củi, nào là nấu ăn, nào là đánh đuổi ma thú, đến tay hắn cũng chẳng còn có mấy con, hươ hươ kiếm lên một chút là xong... Cái gì mà con gái duy nhất trong nhóm nên có gì bọn ta làm là được, cái gì mà con gái nên không cần đụng kiếm sát thương nhiều, vân vân mây mây, làm Hắc Địa nhiều lần phải dùng gương soi xem lại gương mặt của mình, tần số hắn lấy gương còn nhiều hơn cả Bạch Thiên ái mỹ kia nữa.
Mỗi lần hắn nhìn lại một lần mặt hắn giăng đầy hắc tuyến, gương mặt này chính hắn đã dịch dung qua nhiều người lần đầu tiên thấy nó xấu không chịu nổi. Đến Bạch Thiên thì khỏi nói rồi, nói hắn đến máu chó phun đầu, Bạch Thiên không dám nói thẩm mỹ của chủ nhân khi lựa gương mặt này nên mỗi lần hắn hóa trang thành chủ nhân lại nói cho thỏa thích. Lần đầu tiên hắn có xúc động muốn bổ đầu bọn hoàng tử kia xem trong đó có gì, thẩm mỹ đi đâu mà mỹ nhân quây thành đàn đàn, xếp thành hàng hàng không thấy bọn họ săn sóc như vậy đi.
- Ta đi tìm Tiên Linh Thảo nhé - Hắc Địa nói.
- Không cần đâu, để ta - Hàn Ân nhanh miệng vọt đi.
- Ta đi bắt Thỏ Linh Nha...
Một bóng đen vụt đi, An Lý đi mất...
- Ta đi lấy tinh thạch ma thú cấp 2 cao cấp.
- Không cần, thời gian còn sớm để mai đi, dù sao cũng không tốn thời gian mấy - Ngạn Phong nói.
Ngạn Phong không hiểu tại sao ngày càng muốn che chở Dương Liễu Nhu, Ngạn Dũng không nói nhưng mỗi khi nhìn ánh mắt miệt thị của mọi người giành cho Dương Liễu Nhu hắn lại khó chịu. Còn mấy người kia là ai chứ, bạn thân nhiều năm không nhìn ra bọn họ khác thường sao, nên bọn họ muốn gì thì để bọn hắn góp công vào đi, thế nên mới có một màn này.
Thế là ngoại trừ Hàn Ân và An Lý cả đám lại ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi.
Hắc Địa lại tiếp tục ngốc lên. Hắn thật sự không chịu nổi nữa rồi. Lúc này một bóng chim cùng tiếng chim ưng kêu, một tiếng ngắn một tiếng dài bay trên đầu của Hắc Địa. Ôi thiên âm là đây. Chủ nhân ơi ta mừng muốn khóc rồi. Thế là hắn viện cớ đi vệ sinh cùng Dương Liễu Nhu đổi lại. Bạc ơi, ta về với bọn mi đây, thật tra tấn ta quá mà. Việc đầu tiên hắn làm là về ngân khố nhìn những thỏi tiền để xả street...
Dương Liễu Nhu thề rằng mình không cố ý chỉnh Hắc Địa, tại thấy đoàn người đi chậm còn Hắc Địa thì chẳng làm gì ngoài việc ngồi ngốc nên cô mới đi xử lý một số việc, khi quay lại thì tới ngày hôm nay. Thôi dù sao hôm nay cũng là ngày thích hợp để đi săn mồi, Bạch Thiên đã lộ ra một ít tiếng gió, sắp xếp mọi việc cẩn thận, hôm nay chỉ cần tới nơi để săn mà thôi.
Lúc Hàn Ân và An Lý về chưa kịp ngồi xuống thì từ đâu nhảy ra một con chuột bạch, Ngạn Phong là người đầu tiên phát hiện hét lên: "Mọi người chạy mau, là Bạch Tử Thử".
Nghe vậy mọi người đều đứng dậy chạy thục mạng. Sao Bạch Tử Thử lại xuất hiện ở đây? Chúng nó là ma thú cấp 5 trung cấp, chỉ sống ở Tử Vong rừng rậm, sống ở nội vùng, chúng nó sống thành đàn, uống máu người và ma cà rồng để sống, khi đó người nọ phải để cho bọn nó tiếp tục uống cho hết máu và chết trong vòng 5 ngày nếu không sẽ bị lở loét đau đớn đến tột cùng mà chết sau 1 ngày, tóm lại bị nó cắn chỉ có đường chết, chọn đường nào mà thôi. Nó thật giống chuột bạch nhưng trên trán nó có hình giọt nước màu đỏ rực. Những con này rất khó giết, nếu không muốn nói là không thể giết. Không một ai biết nó nhược điểm ở chỗ nào, tốc độ của nó phải gọi là nhanh cực kỳ, như lúc này chỉ thấy một bóng đen xẹt qua xẹt lại. Muốn chạy thoát phải chạy thật nhanh và liên tục đổi hướng.
Chỉ nghe đồn là như vậy nhưng hình như Bạch Tử Thử không như tưởng tượng của bọn hắn, lúc này nó chạy không bằng bọn hắn nhưng bọn hắn cũng không dám dừng lại, phải chạy đến khi không nhìn thấy nó đuổi theo. Nếu lúc này có một người đứng ngoài nhìn thì sẽ thấy đàn Bạch Tử Thử giữ một khoảng nhất định với đám người trước. Dường như nó chỉ muốn đuổi chứ không muốn săn giết đám người này.
Lúc này Dương Liễu Nhu trong lại bị một nhánh cây đâm trúng chân khiến cô ấy bị ngã. Ngạn Dũng thấy vậy, nhanh chóng bay lại xách Dương Liễu Nhu như xách một con gà rồi bay nhanh đuổi kịp đám người đằng trước. Dương Liễu Nhu cười khổ, muốn bỏ lại đám người này mà sao khó khăn vậy.
Bỗng nhiên một đám chim ưng từ bốn phương tám hướng bay tới chỗ bọn họ khiến cho Ngạn Dũng không thể không bỏ Dương Liễu Nhu đứng vững trên mặt đất. Tầm nhìn bị chim ưng hạn chế nên một lúc sau khi chim ưng tản ra thì không thấy Dương Liễu Nhu nữa, lúc này Bạch Tử Thử cũng chạy đến, bọn họ không có cách nào tìm thấy Dương Liễu Nhu nên cũng nhanh chóng đi tìm nguồn nước, chỉ cần nhảy xuống nước, bế khí làm cho mùi và hơi thở biến mất một lúc Bạch Tử Thử không tìm thấy người thì một lúc sau nó sẽ đi thôi.
Cách chỗ bọn họ gặp chim ưng mười mét, một bóng đen quay đi về hướng ngược lại, trên hai vai của người đó đứng một Bạch Tử Thử và một con chim ưng. Người đó không ai khác là Dương Liễu Nhu.
- Tiểu Bạch, Ngươi có chắc chắc là bọn Bạch Tử Thử kia không hút máu bọn hắn chứ.
- Yên tâm đi, ta là Vua của Bạch Tử Thử không trị được đám oắt con đó sao.
- Làm tốt lắm...
- Vậy chuyện đó...
- Ta quyết định không nói nhược điểm của ngươi cho lão Vương Hắc Hổ thêm 1 tháng.
Bạch Tử Thử thật bi ai. Hắn đang sống yên lành trong nội vi Tử Vong rừng rậm, con người này không biết sao lại tìm được hắn, nói hắn biết nhược điểm của Bạch Tử Thử. Sau khi kiểm chứng hắn đành cảm động đến rơi lệ khi phải làm việc cho con người phúc hắc này, cứ làm xong một việc lại gia hạn thời gian kiểu này. Hắn công nhận hắn thật có trách nhiệm của một vị vua, tổ tiên cũng không thể trách hắn làm việc cho con người đâu, hắn cũng đâu muốn nhưng nếu bị nói lên vua của rừng rậm kia thì tộc bọn hắn sẽ bị đuổi ra ngoại vi đó, ai bảo con người này lại giao hảo với vua rừng rậm, mà một khi đã có người biết nhược điểm thì phải ra ngoại vi ở, hắn còn hi sinh danh dự của mình khi bị người phúc hắc gọi Tiểu Bạch kia kìa. Tổ tiên ơi, ta không thẹn với người... Tiểu Bạch ngước lên trời cảm thán cho số phận của mình năm giây...
- Cảm ơn ngươi nhé - Dương Liễu Nhu dẫn chim ưng đến chỗ thú vừa mới bị đám hoàng tử săn giết chiêu đãi đám chim ưng một bữa no nê.
Nếu bọn hắn biết có người dùng đám xác chết thú vừa mới bị bọn họ giết để làm phần thưởng cho chim ưng đối phó với bọn họ thì có tức đến hộc máu không nhỉ?
- Tiểu Bạch đáng yêu, đậu phộng cho ngươi...
Không ai biết một thứ uống máu người lẫn ma cà rồng lại nghiền đậu phộng như mạng, đúng là hai thái cực mà.
Tiểu Bạch muốn thề rằng hắn không vì đậu phộng mà theo người này đâu, thật đó... nếu hắn nói được tiếng người hắn chắc chắn sẽ thề, chỉ tiếc hắn là thú vật... thú vật thôi... He he... Thật may mắn.