Cái cảm giác sợ hãi ban nãy còn chưa lắng xuống khiến cả người nó run rẩy như cây lau trước gió, cúi đầu bước theo sau Bội Doanh vào nhà.
- Hụych! - nó đâm phải một ai đó, vội lùi lại mấy bước.
- Xin...xin...lỗi! - Vẫn không dám ngẩng đầu lên, nó lắp bắp nói.
- Chị! đây là ai vậy? - một giọng con trai ngạc nhiên hỏi.
- Em gái chị. - Bội Doanh vui vẻ trả lời sau đó kéo tay nó lên tầng, vừa đi vừa nói:
- Gọi Thiên và mọi người ra phòng khách lát nữa chị sẽ giới thiệu con bé với cả nhà.
Lên đến tầng hai, Bội Doanh dẫn nó vào căn phòng đầu tiên bên phải, nhẹ nhàng nói:
- Đây sẽ là phòng của em, nó đối diện với phòng của chị nếu có gì cần cứ sang nói với chị. À em cũng có thể sắp xếp lại căn phòng theo ý của mình muốn mua thêm gì thì bảo với chị còn bây giờ em đi tắm và thay đồ đi, sau đó xuống nhà để chị giới thiệu với mọi người.
- Vâng!
*******************
30p sau.
Nó chậm rãi bước từng bước xuống cầu thang, ánh mắt đầy sự hoang mang và lo lắng. Nó sẽ sống cùng với những con người xa lại này sao? Nó không biết nữa, trong lòng cảm thấy hoang mang cực độ.
Khi bước chân vào phòng khách, nó thấy có tất cả 6 người, họ đang ngồi uống trà và cười nói vui vẻ với nhau. Vừa nhìn thấy nó, Bội Doanh nhanh chóng đứng dậy kéo nó đến ngồi bên cạnh.
- Giới thiệu với mọi người đây là em gái nuôi của cháu, từ bây giờ con bé sẽ là thành viên mới của gia đình ta.
Bội Doanh giới thiệu nó với mọi người sau đó lại chỉ từng người giới thiệu với nó. Trong 6 người trừ Bội Doanh nó đã biết ra còn có Thiếu Thiên - chồng chưa cưới của Bội Doanh, hai người họ hơn nó một tuổi, người nó vừa va phải lúc nãy là Hạo Dân - em họ của Bội Doanh bằng tuổi nó, ông quản gia có khuôn mặt phúc hậu tên Lâm và vợ với con gái ông - bà Lan và chị Xuân làm giúp việc. Mọi người đều có vẻ rất vui vì sự xuất hiện của nó trong ngôi nhà này.
Từ đó nó ở lại nhà Bội Doanh, mọi người đối xử với nó rất tốt, Bội Doanh luôn quan tâm và chăm sóc nó, Thiếu Thiên lạnh lùng nhưng cũng rất quan tâm nó, vợ chồng bác quản gia coi nó như con gái và Hạo Dân thì luôn lắng nghe tâm sự của nó và chọc nó cười.
Hạo Dân đã kể cho nó nghe về Bội Doanh và Thiếu Thiên. Bố mẹ Bội Doanh và bố mẹ Thiếu Thiên mất từ năm hai người họ học lớp 8 trong một vụ tai nạn máy bay, để lại cho họ gia sản vô cùng lớn. Thiếu Thiên là con trai bạn thân của mẹ Bội Doanh, vừa là bạn thanh mai trúc mã vừa là chồng chưa cưới nên hai người luôn ở bên cạnh nhau như hình với bóng. Hai người họ là dân anh chị có tiếng trong thành phố, họ quản lí rất nhiều địa bàn kinh doanh bao gồm: khách sạn, nhà hàng và quán bar. Họ mới thành lập một bang phái riêng tên là Black, bọn đàn em gọi hai người họ là đại ca và đại tỷ còn Hạo Dân là phó bang chủ. Black được thành lập chủ yếu là để bảo vệ địa bàn kinh doanh, thỉnh thoảng đi đòi nợ những con nợ xấu tính.
*****************
Một năm sau.
Hôm nay là ngày nộp hồ sơ nhập học vào trường THPT Deer School, học sinh xếp hàng dài trước phòng xét tuyển, tên từng người được gọi lên nộp hồ sơ qua loa phát thanh.
- Hàn Thiên Di.
Cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhưng lạnh lùng dửng dưng đến lạ thường, khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần dường như chẳng quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh thu hút ánh mắt của tất cả học sinh đang có mặt tại đó. Chẳng hề quan tâm đến những ánh mắt tò mò hiếu kì lẫn nhận xét đanh giá kia, cô gái bước thẳng về phía phòng xét tuyển.
"-Nếu đã chấp nhận trở thành phó bang chủ thứ hai của Black, em sẽ phải biến thành con người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn. Phải dấu đi những cảm xúc của mình, dù đau cũng phải nói là không đau, sợ hãi cũng phải cố tỏ ra mạnh mẽ, muốn khóc cũng không được khóc. Thế giới của Black không tốt đẹp và tươi sáng như cái thế giới mà em nhìn thấy hằng ngày, cuộc sống của Black là trong thế giới đêm. Em chắc là mình sẽ làm được chứ?
- Cuộc sống của em vốn đã chẳng có gì tốt đẹp nên có tệ thêm chút nữa cũng chẳng sao. Những gì chị dạy em trong một năm qua em sẽ sử dụng để sống một cuộc sống mới. Từ bây giờ em là Hàn Thiên Di với tư cách là phó bang chủ của Black chứ không phải là Thiên Di yếu đuối nữa."