Cũng từ sau vụ bắt cóc đó nó cảm thấy cơ thể mình có chút không ổn định, nhiều lúc nó nói ra những câu mà chính nó cũng không hiểu là gì, những hình ảnh về cô bé nào đó cứ chập chờn trong đầu nó. Những lúc như thế Hy Thần chỉ im lặng quan sát nó rồi lại ôm nó thật chặt. Nó hỏi thì hắn chỉ chỉ trả lời qua loa rằng do cơ thể nó vừa bị thương, tâm trạng không ổn định nên mới thế. Và nó tin là thật.
- Anh Hy Thần, đây là ở đâu? - Nó ngây ngô hỏi hắn khi vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.
- Thiên...Thiên Di!
Hắn ngạc nhiên nhìn nó, lại thế rồi, nó lại giống như cái đêm bị thương nhưng lần này nó đã nhận ra hắn.
- Anh Hy Thần, anh đã nói là khi chỉ có hai đứa sẽ gọi em là tiểu Di mà?
- À...anh xin lỗi, tiểu Di.
- Em đói rồi.
Nó đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn, nũng nịu.
- Vậy em mau đi vscn anh sẽ nấu chút gì đó cho em ăn.
- Được.
Nó ngồi ở bàn ăn, ngoan ngoãn ăn bát cháo mà hắn vừa nấu xong, ánh mắt trong veo như nước, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn hắn mỉm cười.
Hắn chẳng biết nên giải quyết thế nào với tình trạng của nó bây giờ đành phải gọi cho Hoàng Nguyên. Chưa đầy 10 phút sau Nguyên đã có mặt ở nhà Hy Thần, tay cầm theo một túi thuốc lớn.
- Cô ấy sao rồi? - Nguyên hỏi nhỏ chỉ để hắn nghe thấy.
- Vẫn như lúc tôi gọi cho cậu, nói chuyện y hệt Thiên Di của 10 năm trước.
- Tôi đã gọi cho bác sĩ, ông ấy bảo do cô ấy đã chịu đả kích lớn nên mới nửa nhớ nửa không như vậy. Bây giờ tốt nhất là giữ cho tâm trạng cô ấy ổn định tránh kích động và uống mấy loại thuốc này.
Nguyên vừa nói vừa nhét túi thuốc vào tay hắn, quan sát nó một lúc rồi mới tiến lại gần. Nhưng mới đi được mấy bước thì bị hắn giữ lại.
- Cậu định làm gì?
- Tôi muốn thử xem cô ấy đã nhớ đến đâu.
Nguyên gạt tay hắn ra, tiếp tục bước về phía trước nhưng lại bị hắn giữ lại một lần nữa.
- Cậu sẽ làm cô ấy giật mình, để tôi.
Hắn nhanh chóng lại gần nó, nhẹ nhàng nói.
- Tiểu Di anh muốn cho em gặp một người.
- Ai vậy?
- Bạn thân của anh, nào đi ra ngoài này.
Nó đặt cái thìa xuống rồi mới theo hắn ra ngoài, mặt đầy vẻ háo hức.
- Đây là Hoàng Nguyên, bạn thân của anh. - Hắn chỉ vào Nguyên giới thiệu.
Nó ngây ra nhìn Nguyên, trong đầu vừa xuất hiện hình ảnh gì đó nhưng không tài nào nhớ nổi.
- Chào! - Nó nhìn Nguyên cười gượng, tự nhiên lại nép vào sau lưng hắn.
- Em không nhớ tôi à? - Nguyên sốt sắng hỏi.
- Tôi...tôi...chúng ta quen nhau à?
Nó có vẻ hoang mang trước thái độ của Hoàng Nguyên, tay càng bám chặt lấy vạt áo hắn. Hy Thần thấy vậy liền ra hiệu cho Nguyên rồi quay lại trấn an nó.
- Đừng sợ cậu ấy là người tốt.
- Em mệt rồi muốn đi ngủ.
Nói rồi nó kéo tay hắn đi, trước khi quay đi còn nhìn qua Nguyên một lần, ánh mắt đầy phức tạp.
Những ngày sau đó, thi thoảng sau khi ngủ dậy nó lại rơi vào tình trạng nhớ nhớ quên quên như vậy, cũng may là chỉ cần ngủ thêm một giấc nữa là nó lại trở lại bình thường. Hy Thần lòng rối như tơ vò, một mặt vì lo cho nó, một mặt lại nhớ đến câu nói của Hoàng Nguyên.
"- Có khi nào cậu nghĩ, cô ấy bị như vậy một phần là do cậu không?"
Chết tiệt! Nếu thật sự nó nhớ lại là do tiếp xúc nhiều với hắn thì hắn phải làm thế nào? Quá khứ nó đã phải chịu nhiều tổn thương do chính mẹ ruột của mình gây ra, cũng chính bà ta đã biến tuổi thơ của nó thành một cơn ác mộng khiến nó phải chịu khổ khi ở nhà bố mẹ nuôi, cả trận tra tấn dã man vừa rồi nữa. Liệu nó có chịu nổi đả kích lớn như vậy không?
Không đúng, chẳng phải những đau khổ nó đã phải chịu cũng đều từ hắn mà ra hay sao?
Nếu hắn không đến tìm nó nói chuyện bỏ mặc Tử Di một mình liệu nó có phải chịu những trận đòn roi của Lã Uyển Như?
Nếu như ngày đó hắn không đưa nó đến nhà mình chơi liệu nó có bị người đàn bà đó phạt quỳ ở cổng rồi bị bắt cóc không?
Nếu hắn chịu rời xa nó ngay từ lúc Nguyên đề nghị thì có lẽ giờ này nó vẫn đang là một Hàn Thiên Di vui vẻ hạnh phúc.
Nếu như...
Hàng trăm cái nếu như hiện lên trong đầu hắn và hắn nhận ra rằng...
"Có lẽ rời xa em là lựa chọn tốt nhất"