- Thiên Thiên, trước đây ta ép con không được lại gần Hy Thần vì Tử Di nhưng bây giờ thì khác rồi, ta sẽ không để con bé Thiên Di kia cướp mất Hy Thần của con.
Sau khi ra viện, hắn quyết định chuyên tâm ôn thi đại học, dù sao cũng chỉ còn có bốn tháng nữa. Nó thì vừa kinh doanh quán bar vừa đi học, một công đôi việc. Từ khi chuyển đến ở với Ni Ni nó không nhận tiền của đại tỷ nữa mà tự thân kiếm tiền.
- Tôi có thể nuôi em đừng kinh doanh quán bar nữa. - Hắn vừa làm bài vừa nói với nó đang ngồi tính toán tiền nong bên cạnh.
- Anh có thể nuôi em cả đời được sao? Hơn nữa em có chân có tay, có thể tự kiếm tiền...tiền của anh hãy để dành cho tương lai đi. - Nó khẽ mỉm cười nhìn hắn, trong giọng nói có chút không tự nhiên.
- Không ngờ em lại tính xa như vậy! Bây giờ có nuôi thêm hai người như em thì sau này tôi vẫn đủ tiền nuôi con của chúng ta.
Nó trợn mắt lên nhìn hắn, ý của nó đâu có xa vời như vậy. Đầu óc hắn quả thực rất không trong sáng.
- Em đâu có nói sẽ lấy anh. - Nó quay mặt đi hướng khác, giả vờ giận dỗi.
- Vậy em cam tâm nhường tôi cho người khác? Tốt thôi, có rất nhiều người đang sẵn sàng chết vì tôi.
- Ai nói vậy? - Nó quay ngoắt lại, liếc hắn một cái sắc lẹm. - Anh lại ảo tưởng sức mạnh giống tên Hoàng Nguyên kia rồi.
Hắn lừ mắt nhìn nó, không nói thêm câu nào, cúi xuống tiếp tục làm bài.
- Này! Anh đang giận đấy à?
Im ắng.
- Hy Thần! - Nó lắc lắc cánh tay hắn, giọng nũng nịu.
- Đừng ồn nữa tôi đang làm bài. - Giọng hắn lạnh băng.
- Anh muốn thế nào thì mới hết giận đây? - Nó đành phải xuống nước năn nỉ, mặt méo xẹo.
Hắn khẽ mỉm cười thích thú, cốc nhẹ vào trán nó.
- Vậy hãy ngoan ngoãn làm mẹ của các con tôi sau này.
Gì...gì chứ? Hắn lại trêu nó. Ahhhh!!! Tức chết mất thôi.
Nó đứng dậy bỏ vào trong nhà, hai má đỏ lựng. Cứ bị trêu như thế này thêm mấy lần nữa chắc mặt nó biến thành màu đỏ luôn mất.
Bầu trời đêm đầy sao sáng lấp lánh. Trên sân thượng của ngôi biệt thự màu xanh nhạt, hai bóng người ngồi dựa lưng vào nhau, cùng ngắm nhìn bầu trời.
- Hy Thần! Kể cho em nghe về gia đình trước đây của anh được không? - Giọng nói của nó thật rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
- Gia đình tôi?
- Đúng vậy!
Hắn im lặng một lúc rồi mới cất giọng trầm lạnh, từ từ kể lại. Ánh mắt hướng về một nơi xa xăm nào đó.
- Gia đình tôi trước đây, theo như người ngoài nhìn vào thì đúng chuẩn một gia đình vừa giàu có vừa hạnh phúc. Nhưng chẳng ai biết được gia đình đó được tạo dựng trên lợi ích kinh doanh chứ không phải tình yêu đích thực, rất giống trong phim đúng không? - Hắn cười khẩy, ánh mắt bỗng trở nên thật đáng sợ. - Khi tôi năm tuổi, tôi lần đầu tiên được chứng kiến bố đánh mẹ rất dã man. Năm tôi tám tuổi, mẹ vì bố mà tự tử nhưng may mắn là tôi đã phát hiện kịp. Năm tôi lên mười, mẹ mắc bệnh trầm cảm, bà lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngay cả tôi bà cũng không nhận ra. Cho đến khi tôi mười hai tuổi, tôi mới phát hiện ra rằng mẹ chỉ giả bệnh để bố không ly hôn với bà, tôi đã rất hận bố và đau đớn nhất chính là mẹ không cho phép tôi hận ông ta vì bà yêu ông ta. Chết tiệt! nhiều lúc tôi chỉ muốn hét lên với mẹ rằng đừng có hành hạ bản thân vì người đàn ông đó nữa nhưng...tôi không muốn làm mẹ đau khổ thêm nữa. Và cũng chính năm ấy, trong một lần đưa mẹ đi chữa bệnh, ông ta phát hiện mẹ đang lừa mình và đã nổi giận...em có muốn nghe tiếp không? - Đột nhiên hắn quay lại hỏi nó, ánh mắt hơi phức tạp
- Anh có muốn kể tiếp không? - Mắt nó đã hơi ươn ướt, dè dặt hỏi.
- Khi về đến nhà, ông ta không ngừng lăng mạ và đánh đập mẹ. Tôi chạy vào can thì bị ông ta cho một cái bạt tai, mẹ thấy vậy thì rất tức giận, đó là lần đầu tiên tôi thấy bà tức giận như vậy. Trong lúc kích động, mẹ đã dùng dao đâm ông ta rồi tự sát. Tôi đã chứng kiến tất cả mà không thể làm được gì.
Nó nắm chặt lấy tay hắn, giọng nghèn nghẹn.
- Đừng kể nữa!
Hắn mỉm cười như không có gì.
- Vậy em hãy kể về gia đình của em đi.
- Em...còn không nhớ nổi mặt bố mẹ ruột của mình. Em chỉ nhớ rằng sau khi bị tai nạn, em được đưa tới cô nhi viện và mấy tháng sau được một gia đình không có con nhận nuôi. Họ đối xử với em rất tốt cho đến khi họ sinh được một đứa con gái. Kể từ đó cuộc sống của em giống như ở địa ngục vậy, những trận đòn roi, những lời chửi mắng rủa xả cay nghiệt. Tất cả những thứ đó được trút lên đầu em hằng ngày mặc dù em chẳng biết em đã làm gì sai. Có lẽ họ không muốn nuôi không em nữa nên mới làm như vậy. Đếm năm mười lăm tuổi thì em bỏ đi, sau đó như thế nào anh đã biết cả rồi đấy.
- Hai chúng ta đều có một quá khứ chẳng mấy tốt đẹp. - Hắn nhếch môi cười, một nụ cười chua chát, cười thay cho cái cuộc sống khốn nạn mà cả hai đã phải trải qua.
- Hy Thần! ước gì chúng ta được ở bên nhau thế này mãi thì tốt. - Nó dựa vào vai hắn, hai mắt hướng lên bầu trời đầy sao. - Thật yên bình!
Hắn vòng tay ôm lấy nó, hai mắt dần khép lại, giọng nói trầm lạnh vang vọng trong đêm tối.
- Không cần biết ngày mai hay tương lai sẽ như thế nào, chỉ cần em biết rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, mãi mãi.