Mưa ngày càng nặng hạt, tầm mắt cũng trở nên thật mù mịt giống như trong đầu hắn lúc này, chỉ toàn một mớ hỗn độn.
Chuông điện thoại vang lên đưa hắn ra khỏi suy nghĩ mông lung, ngần ngừ một lát mới ấn nghe.
- Alo!
- Thần, mau về nhà đi mưa lớn quá. - Qua điện thoại hắn cũng cảm nhận được sự lo lắng của nó, môi bất giác mỉm cười.
- Ừ! Anh sắp về đến nhà rồi mở cửa gara cho anh nhé.
- Ừ! Đi cẩn thận.
Đêm càng về khuya trời càng mưa nặng hạt, tiếng sấm rền nổ vang một vùng trời. Hắn vẫn chẳng thể nào chợp mắt, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của nó. Những câu nói của Hoàng Nguyên lại xoay vòng trong đầu.
Nó nằm trong vòng tay hắn khẽ cựa quậy, miệng lẩm bẩm.
- Mẹ...đừng đánh con...con sẽ không lại gần anh Hy Thần nữa.
- Anh Nguyên mẹ tại sao không cho em lại gần anh Hy Thần chứ? Em rất thích anh ấy.
- Thần! Từ nay tiểu Di sẽ không gặp anh nữa, mẹ sẽ không vui, tiểu Di cũng sẽ bị mẹ đánh đòn.
Giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt nó rơi xuống cánh tay hắn. Cả người nó nóng ran như bị sốt, mồ hôi rịn đầy trán.
- Tiểu Di! Mau dậy đi.
Hắn sốt ruột lay lay người nó, không nỡ để cho nó mơ thấy những điều kinh khủng trong quá khứ, càng không muốn nhìn thấy nó khóc. Khóc trong tiềm thức.
- Di! Tỉnh dậy đi em.
Hắn lại gọi nó thêm lần nữa, sắc mặt nó đã tái nhợt hẳn đi.
- Có chuyện gì vậy? - Cuối cùng thì nó cũng tỉnh, từ từ mở mắt ra, nhăn mặt hỏi, trên khóe mắt vẫn còn ướt.
- Nhìn em ngủ làm anh không kiềm chế được muốn hôn em. - Hắn bày ra bộ mặt tà ác, xoay người một cái đã ở trên người nó. - Nhưng không muốn hôn một con heo đang ngủ.
- Gì chứ anh gọi em dậy chỉ để trêu thôi à? - Nó giận dỗi quay mặt đi nơi khác, hai tay đưa lên chặn trước ngực hắn.
- Vậy em muốn làm gì hả nhóc con?...hay là em muốn chơi trò người lớn. - Hắn cúi sát xuống, vừa nói vừa thổi nhẹ vào vành tai nó
Tư thế hai người lúc này hết sức mờ ám.
- Anh...đừng có mà giở trò với em. - Mặt nó đỏ lên vì ngượng, giả vờ lườm hắn.
- Em mới chỉ đủ tuổi để hôn thôi.
Dứt lời, hắn áp môi mình vào môi nó, thưởng thức sự ngọt ngào từ chiếc lưỡi thơm tho của nó.
Trong đêm mưa bão, hai trái tim cùng chung một nhịp đập, vừa rạo rực lại vừa hạnh phúc.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà LYC, Lã Uyển Như tay lật giở tài liệu, mắt chăm chú soi sét từng chi tiết trong đó.
- Cốc! Cốc!
- Vào đi!
Thư kí cầm theo một phong thư mở cửa bước vào, cung kính nói.
- Dạ! Thưa giám đốc có người gửi cho giám đốc cái này. - Thư kí đưa phong thư ra trước mặt Lã Uyển Như, không quên nói thêm.
- Người đó còn nói nếu có hứng thú giám đốc có thể đến gặp tại địa chỉ ghi trong này.
- Được rồi! - Lã Uyển Như đón lấy phong thư từ tay thư kí sau đó bảo cô ta lui ra ngoài.
Cẩn thận mở ra xem thì bên trong có rất nhiều ảnh chụp nó cùng với hắn và cả một cái usb nữa.
Ánh mắt lạnh lùng liếc qua từng bức ảnh, trong đó có bức ảnh chụp lần đầu hắn hôn nó ở khu vườn sau trường, hay mới nhất là ở sân bay và còn cả những lần hai người họ đi chơi với nhau cũng đều được chụp lại.
Lã Uyển Như tức giận xé nát từng tấm ảnh, sau đó cắm usb vào laptop ngay bên cạnh. Nhấn chuột vào file duy nhất hiện trên màn hình, đoạn video quay cảnh nó cãi nhau với hắn ở trước mộ con gái bà hiện lên thật rõ nét.
- Khốn kiếp! Con nhỏ hỗn láo đó lại dám chửi mắng con gái ta. Lã Uyển Như này nhất định sẽ không để yên.
Bên ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa lớn.