• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật mệt mỏi khi phải chờ đợi một người mà bản thân mình đã biết chắc rằng người đó sẽ không quay lại.

Tôi không ngờ rằng buổi tối ở ngôi nhà gỗ ngày hôm đó là buổi tối cuối cùng tôi được ở bên anh. Anh bất chợt biến mất khỏi cuộc sống của tôi, không một dấu vết, giống như anh chưa từng xuất hiện trong nó vậy. Buổi sáng trước lúc anh bỏ đi, anh vẫn đưa tôi đến trường, vẫn đặt lên trán tôi một nụ hôn thay lời tạm biệt như thường lệ. Hôm đó, nụ hôn của anh kéo dài hơn mọi ngày, ánh mắt anh cũng phức tạp hơn mọi ngày. Vậy mà tôi lại không nhận ra ngay lúc đó. Nhưng...tại sao anh lại rời xa tôi? Chẳng phải anh đã từng nói bất kể tôi đi đến đâu cũng có anh ở đó à? Còn lời hứa sẽ ở bên tôi mãi mãi thì sao? Anh cũng quên luôn rồi à?...

- Cậu không định đi tìm anh Hy Thần à? - Câu hỏi bất ngờ của Hạo Dân vang lên đưa tôi thoát khỏi hàng tá câu hỏi trong đầu kia.

- Tớ sẽ không. Chẳng phải trong phim luôn là nữ chính bỏ đi rồi nam chính đi tìm sao? Vậy thì nữ chính là tớ cần gì phải đi tìm cái tên nam chính bỏ đi không lí do ấy chứ.

Tôi sẽ không đi tìm anh, tôi không thể tạo cho mình hy vọng rồi lại gieo giắc nỗi thất vọng lên chính mình bằng cách đi tìm anh. Tôi sẽ khiến cho anh tự trở về bên tôi.

- Cậu đâu có giống kiểu nữ chính trong phim đâu. Trong phim nữ chính thường yếu đuối khóc lóc này nọ còn cậu thì mặt lạnh như tiền, thỉnh thoảng còn dữ hơn bà chằn.

Hạo Dân nói đúng, tôi không giống như vậy. Từ hôm anh biến mất đến nay đã được nửa tháng nhưng tôi không hề khóc, chỉ là mỗi lúc nhớ anh trái tim tôi lại nhói lên như bị kim đâm và những lúc như thế tôi dấu đi cảm xúc của mình bằng cái vỏ bọc lạnh lùng như tôi vẫn thường làm khi không có anh.

- Mỗi người có một cách thể hiện cảm xúc khác nhau. Tại sao cứ phải khóc lóc vật vã thì mới giống đang đau khổ?

Hạo Dân có vẻ lúng túng trước câu hỏi của tôi, mãi

một lúc sau mới lên tiếng.

- Cái này...tớ cũng không biết trả lời cậu thế nào.

- Vậy để tôi trả lời giúp cho. - Là giọng của Hoàng

Nguyên.

Tôi đưa mắt nhìn ra phía cửa, Nguyên đã đứng đó từ bao giờ mà tôi lại không biết.

- Em nói đúng không phải cứ khóc mới là đang đau

khổ, vui quá cũng có thể khóc...nhưng đôi khi khóc sẽ giúp chúng ta nhẹ lòng hơn một chút.

- Có lẽ em là trường hợp ngoại lệ và vì có một người không thích em khóc.

Tôi ghét những lúc bản thân mình yếu đuối, nhất là lúc khóc sự yếu đuối trong tôi càng hiện lên thật rõ nét. Tôi sẽ chỉ khóc khi có anh bên cạnh.

- Đừng chỉ biết giữ kín nỗi đau trong lòng em nên sống thật với cảm xúc của mình thì hơn.

Hoàng Nguyên giọng có chút bực tức nói với tôi và chết tiệt, câu nói của hắn ta lại khiến tôi nhớ đến những gì anh đã nói với tôi lúc mới quen nhau. Anh cũng từng nói với tôi như vậy, sống thật với cảm xúc của mình.

Chết tiệt! Mọi thứ xung quanh tôi sao đều có liên quan đến anh cơ chứ. Có lẽ tôi sắp khóc đến nơi rồi. Khóe mắt ươn ướt và cả cái sống mũi cay cay kia nữa. Không được, tôi không muốn khóc, tôi không thể khóc, tôi vẫn còn sức để chịu đựng và dấu đi nỗi đau này. Tôi không muốn những người muốn tôi rời xa anh nhìn thấy nước mắt của tôi, tôi không muốn họ nhìn thấy cảnh tôi bị hành hạ bởi sự đau khổ.

- Xin lỗi nhưng em cần một chút không gian riêng tư hai người có thể rời khỏi đây được không? - Tôi cố gắng nói bằng chất giọng bình thường nhất có thể.

- Được thôi, nếu cần gì thì gọi điện cho tớ. - Hạo Dân xoa xoa đầu tôi giống như ngày xưa cậu ấy vẫn làm rồi mới ra về.

Riêng Hoàng Nguyên không nói gì, chỉ dùng ánh mắt buồn bã nhìn tôi sau đó quay lưng đi.

Giờ tôi chỉ còn lại một mình nhưng tôi chẳng thể nào khóc nữa, chỉ có trái tim kia đang đập từng nhịp yếu ớt mà đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK