- Hạ Nhiên! Mày phải chết!
...
Gần đây, tần suất Cố Mộc Hoàn trở về Cố gia càng ít đi, anh dành hết thời gian để ở bên cạnh Từ Hạ Nhiên. Buổi chiều, anh sẽ cùng cậu và Mẫn Nhi đi mua thức ăn, cùng cậu dùng bữa tối, mọi công việc anh đều mang hết về nhà cậu làm.
Từ Hạ Nhiên kể chuyện cổ tích cho Mẫn Nhi nghe, còn lấy một ít kẹo socola cho cô bé ăn nữa. Đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, cậu dắt tay Mẫn Nhi vào nhà vệ sinh để đánh răng, rồi đưa cô bé trở về giường ngủ, còn Vũ Thiên đã ngủ say giấc từ lúc nào. Cậu tắt hết đèn, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhìn lên những vì sao trên bầu trời, cậu lại nhớ đến Tuyết Hoa, dì Châu.
- Em chưa ngủ à?
- Em muốn thức thêm một chút...
- Bác sĩ dặn là em phải ngủ sớm, thức khuya nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.
Nhìn ánh mắt cậu trầm tư, anh tiếp tục hỏi han:
- Sao em buồn vậy?
- Em nhớ Tuyết Hoa và dì Châu.
Thời gian trôi qua cũng đã hai năm, anh cũng quên mất dì Châu và những người bạn ở cô nhi viện ngày trước.
- Đều là lỗi của anh.
Từ Hạ Nhiên lắc đầu, cậu đưa bàn tay ấm áp lên mặt anh.
- Anh không có lỗi gì, là do bọn họ...
Ngập ngừng một chút, cậu tiếp tục:
- Anh giúp em tìm Hạo Phong được chứ?
- Hạo Phong?
- Em linh cảm rằng anh ấy vẫn còn sống, trong giấc mơ Tuyết Hoa cũng đã nói với em như vậy.
Nhìn cậu có vẻ quả quyết, Cố Mộc Hoàn gật đầu đồng ý. Việc tìm kiếm đối với anh không phải là chuyện khó khăn gì. Tôn Hạo Phong là người đã mang tập tài liệu kia đến cho anh, giúp anh nhớ lại mọi thứ. Người bạn từng thân thiết với anh một phút không rời, vậy mà anh lại đổ hết tội lỗi lên đầu Hạo Phong, làm cho bạn phải chịu cảnh tàn phế suốt thời gian dài.
...
Vì bị Tiêu Mỹ Dao than phiền quá nhiều, Cố Tư Thông mới cố tình sắp xếp công việc ở công ty cho Cố Mộc Hoàn, việc càng ngày càng nhiều hơn khiến anh không thể ở cùng Từ Hạ Nhiên nhiều như trước nữa. Không yên tâm để cậu ở nhà một mình cùng con, anh ra lệnh cho vệ sĩ phải bảo vệ ngôi nhà thật gắt gao. Ban đầu, Từ Hạ Nhiên cảm thấy lạc lõng, nhưng cậu cũng hiểu, anh còn phải làm việc, không phải lúc nào cũng ở bên cậu được. Cộng thêm có Mẫn Nhi, có Vũ Thiên cũng làm cậu rất bận rộn.
Nhưng buổi tối đêm nay, trùng hợp lại là sinh nhật của Tiêu Mỹ Dao, cộng thêm Cố gia có tổ chức một buổi tiệc để mời các đối tác, nên mọi thứ được chuẩn bị rất linh đình. Mặc kệ cho Mẫn Nhi đang ở cùng Từ Hạ Nhiên, Tiêu Mỹ Dao vẫn chuẩn bị một bộ váy thật lộng lẫy, sang trọng và đắt tiền nhất, cô muốn bản thân phải nổi bật trong mắt mọi người, xứng đáng với danh xưng "Cố phu nhân" mà mọi người thường gọi.
Từ khi lấy lại được kí ức bị mất, Cố Mộc Hoàn đâm ra không còn tình cảm nào với Tiêu Mỹ Dao nữa. Anh cảm thấy con người của cô không phải là đơn giản, ẩn sau vẻ đẹp đó là một thứ chết chóc mà anh cũng phải dè chừng. Nếu như không có Mẫn Nhi, có lẽ anh đã hủy bỏ cuộc hôn nhân như lâu đài cát giữa bãi biển này. Anh biết chuyện ông nội đã làm, nhưng chuyện dì Châu và mọi người bị hại chết thì lại không, vì Tiêu Khương Đình đã sắp xếp mọi chuyện thật chu đáo rồi.
Trước cổng biệt thự, có rất nhiều vệ sĩ và người hầu. Khi nhìn thấy Cố Mộc Hoàn bước vào, họ đều cúi mình chào anh. Tiêu Mỹ Dao đích thân bước ra đón anh.
- Cuối cùng anh cũng đến.
Trên tay của Cố Mộc Hoàn là một gói quà cùng với bó hoa. Điệu bộ của Tiêu Mỹ Dao hôm nay thật nhẹ nhàng, dịu dàng, khác hẳn khi Mẫn Nhi còn ở ngôi biệt thự này. Anh chỉ cười nhạt, rồi cùng cô cặp tay bước đi trên thảm đỏ.
- Nhìn kìa, Cố tổng đang đến đó.
- Đúng là đẹp đôi mà.
- Cố phu nhân đúng là có phúc mà.
Bước đến đâu, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ trầm trồ, ngưỡng mộ đôi nam thanh nữ tú này. Tiêu Mỹ Dao nở một nụ cười rạng rỡ, dù cho Từ Hạ Nhiên kia có quan trọng với Cố Mộc Hoàn như thế nào, nhưng người đi cùng anh, chung sống với anh đến trọn đời chỉ có cô mà thôi. Nét mặt của anh nghiêm nghị, cứng rắn, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Việc này đối với Tiêu Mỹ Dao không quan trọng, quan trọng nhất là anh sánh đôi cùng cô trước mặt mọi người, như vậy là đủ rồi.
Khách mời của buổi tiệc đều đã có mặt đầy đủ, Tiêu Khương Đình và Cố Tư Thông cũng xuất hiện và tiếp đón. Những người được mời đến, đều không phải tầm thường, họ là những kẻ quyền lực nhất, xuất sắc nhất.
- Hôm nay là sinh nhật của em, nên hôm nay sẽ rất hoành tráng. Còn bữa tiệc của Cố gia diễn ra trong ba ngày, em sẽ mặc những bộ váy được thiết kế đẹp nhất đó.
Tiêu Mỹ Dao nói với Cố Mộc Hoàn đủ thứ chuyện, nhưng anh có vẻ không để tâm đến cô. Anh liên tục nhìn vào đồng hồ, bây giờ vẫn chưa muộn lắm.
- Anh không định ở lại cùng vợ mình sao?
- Đến chín giờ tôi có việc, nên không thể dự tiệc cùng em.
Tiêu Mỹ Dao không tức giận hay làm nũng nịu, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
- Tiếc quá, lần đầu anh không ở cùng em trong ngày sinh nhật.
- Tôi xin lỗi, nhưng...
- Chắc là có một thứ khác quan trọng hơn em đúng không?
- Đừng hỏi vòng vo nữa.
Tiêu Mỹ Dao áp sát vào tai của Cố Mộc Hoàn nói khẽ:
- Em chỉ muốn anh ở bên em, đừng quan tâm những thứ khác...
Cố Mộc Hoàn gạt nhẹ tay của Tiêu Mỹ Dao ra, anh cầm ly rượu lên và tiến về phía các đối tác. Cô vén lại mái tóc của mình.
- Hứ! Thật vô nghĩa. Nếu biết trước như vậy, cần gì phải tranh giành với tên nhóc đó chứ.
Cố Mộc Hoàn đưa mắt nhìn cảnh xung quanh. Những vị khách đến dự đều diện một bộ quần áo hiệu thật sang trọng, cùng với món trang sức đắt tiền nhất. Họ cười nói với nhau thật vui vẻ. Thế giới này...thế giới của anh...không thể để cho Từ Hạ Nhiên nhìn thấy, vì chỉ làm cho cậu càng xa cách anh.
- Nghe nói cậu có con gái? - Một vị khách hỏi.
- Vâng.
Ông ta nâng ly với Cố Mộc Hoàn rồi hỏi tiếp:
- Sao cậu không để con bé dự tiệc?
- Mẫn Nhi còn rất nhỏ...tôi chưa thể để nó đến nơi này.
Vị khách gật đầu nhè nhẹ, ông nói:
- Đúng vậy, để con gái tiếp cận với thế giới khắc nghiệt của chúng ta, e là nó sẽ sớm đánh mất bản thân. Tôi đang cảm thấy hối hận, vì con trai tôi...nó đã chết...vì tôi...
Cố Mộc Hoàn vỗ vai vị khách kia tỏ vẻ cảm thông.
- Mà Tiêu lão gia đâu rồi? Tôi chỉ thấy ngài ấy xuất hiện một tí thì lại biến mất.
- Chắc là ba tôi có việc bận. Ngài muốn gặp ông ấy sao?
- Đúng vậy, nhưng mà không có cũng không sao.
Cố Mộc Hoàn hỏi:
- Tôi có thể biết tên ngài được không?
- Lục Chính Hoa.
Thì ra đây là Lục Chính Hoa. Lục gia và Cố gia là hai tập đoàn ngang tài ngang sức. Trên thương trường, Lục Chính Hoa cũng giống như Cố Mộc Hoàn, chưa một lần bại trận trước một đối thủ nào. Nhưng khi tiếp xúc, ông lại là một người nhỏ nhẹ, thân thiện. Nếu so với Tiêu gia, Lục gia còn mạnh hơn rất nhiều lần.
- Ánh Nga! Cẩn thận đó.
Một cô bé khoảng mười tuổi, mặc một bộ váy trắng rất dễ thương. Nhìn thấy Cố Mộc Hoàn, cô lễ phép chào hỏi và đứng bên cạnh Lục Chính Hoa.
- Đây là Ánh Nga, con gái của em trai tôi. Ba mẹ của nó đã mất nên nó ở cùng vợ chồng tôi.
Cô bé tên Ánh Nga lại chạy ton ton đến vườn hoa.
- Con bé này thật là...gặp lại cậu sau nhé...
- Vâng...