• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uể oải tỉnh dậy, Cố Mộc Hoàn phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Lục Hy Quân. Anh ôm chặt hắn không rời. Đưa tay chạm lên gương mặt đẹp đẽ kia, Lục Hy Quân khi ngủ thật là đẹp và yên bình biết bao. Cố Mộc Hoàn tựa đầu anh vào ngực mình, hắn ước gì thời gian có thể quay trở lại, thì bây giờ hắn đã có một gia đình hạnh phúc, và Hạ Nhiên cũng không mang thân phận đầy xa lạ này.

- Cái gì mà thình thịch vậy...?

Lục Hy Quân giọng còn ngái ngủ, anh mở mắt ra thì thấy có gì đó không đúng, sao tự nhiên lại mát mẻ như vậy? Nhìn qua Cố Mộc Hoàn rồi nhìn lại, cả hai đều không có một mảnh vải che thân.

- Áaaaaaaaaa!

Lục Hy Quân hét lớn, tưởng đâu là cửa kính trong phòng cũng vỡ tung ra vì tiếng hét đó. Anh đoạt lấy cái chăn rồi trùm kín từ đầu đến chân, Cố Mộc Hoàn hoảng hốt lấy gối che lại. Trong chăn, giọng nói rung rẩy phát ra:

- Cái...cái gì vậy hả? Anh...anh dám...

- Ý cậu là sao? Là tôi cưỡng hiếp cậu hả?

- Chứ còn cái gì nữa! Anh giả vờ cứu tôi, biết tôi đang say nên mang về đây...làm bậy...đồ khốn...

Cố Mộc Hoàn kêu trời đầy thống khổ. Hắn giận tím tái mặt mày, liền buông ra một tràng trách móc:

- Cậu nhớ lại cho kĩ đi! Ai cưỡng hiếp ai? Còn không tin thì cậu nhìn đi, đêm qua ai làm tôi đến nông nỗi này hả? Bây giờ tôi muốn đặt chân xuống để đi còn không được đây! Cậu hưởng hết rồi lại đổ tội cho tôi...tôi khổ quá mà...

Bây giờ Lục Hy Quân mới kéo chăn xuống nhìn, chỗ dưới của Cố Mộc Hoàn đúng là bị đâm đến bầm dập, trên giường còn loang lổ vài vệt máu với tinh dịch nữa. Cảm giác tội lỗi chợt vây lấy tâm trí của anh.



- Tôi xin lỗi...tôi hồ đồ quá...vậy anh có đau lắm không?

Cố Mộc Hoàn nghe giọng của anh có chút tội lỗi, nhưng lại dễ thương như đứa trẻ con. Hắn xua xua tay:

- Thật ra cũng không đau lắm.

Lục Hy Quân sờ xuống bụng, vết thương được băng lại không còn đau nữa. Cố Mộc Hoàn với tay lấy chiếc áo định mặc vào, nhưng cầm lên thì thấy nó đã bị xé rách tan nát, là do Lục Hy Quân quá hưng phấn nên lỡ tay. Hắn thở dài:

- Bao lâu rồi cậu chưa quan hệ vậy?

- Từ trước đến giờ, đây là lần đầu...của tôi...

Cố Mộc Hoàn từ sau khi mất vợ, hắn cũng không quan hệ với bất kì ai, ngày đêm chỉ biết chú tâm vào công việc và chăm lo cho hai con của mình. Chuyện đêm qua cũng phần nào giúp hắn lấy lại cảm giác đã mất hơn mười mấy năm.

- Cậu vào làm vệ sinh cá nhân đi, để tôi chuẩn bị bữa sáng.

...

Lục Hy Quân mượn điện thoại của Cố Mộc Hoàn để liên lạc về nhà. Kim Vân nghe được giọng của anh thì khóc nấc lên, bà muốn đón anh trở về ngay lập tức. Lục Hy Quân mỉm cười, nói là muốn ở lại thêm một chút, bây giờ anh đã an toàn nên không cần phải lo lắng nữa. Lục Chính Hoa hỏi:

- Ai đã cứu con?

- Cố Mộc Hoàn.

Cái tên này không xa lạ với Lục Chính Hoa, ông gật đầu rồi dặn dò:

- Chúng ta nợ cậu ta một mạng, nhớ phải tạ ơn thật tốt nhé.

- Vâng, ba cứ yên tâm.

...



Lục Hy Quân tham quan một vòng ngôi biệt thự. Tấm ảnh chụp Cố Mộc Hoàn và một người con trai nữa, hai người đều cười rất hạnh phúc. Lục Hy Quân nhìn một hồi lâu, chàng trai kia thật sự giống anh, chỉ có điều là nhìn yếu đuối hơn, dáng vẻ gầy gò hơn so với anh. Đây có lẽ là "Hạ Nhiên" mà có lần Cố Mộc Hoàn đã gọi.

- Nếu như so với mình, Hạ Nhiên đẹp hơn nhiều...

Ơ, mà tại sao tự nhiên lại đi so sánh bản thân với Hạ Nhiên làm gì?

Lục Hy Quân gạt hết suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Đang nhìn lên kệ sách thì Cố Vũ Thiên chạy đến.

- Chú Hy Quân! Chú đến chơi với cháu hả?

- À...ờm...đúng rồi.

- Chú muốn nghe cháu đàn không?

Cố Vũ Thiên kéo tay Lục Hy Quân đến phòng mình. Cậu bé ngồi vào đàn và nhẹ nhàng lướt tay trên từng phím. Bài hát này Lục Hy Quân cảm giác như đã nghe ở đâu rồi, nhưng anh không thể nhớ rõ.

- Cháu đàn hay quá.

- Thật không? Chú nói thật không?

- Thật mà.

Cố Vũ Thiên nói:

- Đây là bài hát mà cha cháu khi còn sống rất thích nghe.

Cố Vũ Thiên lén nhìn Lục Hy Quân, rồi ánh mắt chợt nhìn sang hướng khác.

- Vũ Thiên, cháu sao vậy?

- Chú...chú rất giống cha của cháu...

- À, thì ra là vậy. Nhưng cha của cháu đẹp hơn chú nhiều.

- Không đâu! Chú cũng rất đẹp! Nên ba cháu...

Cố Vũ Thiên nhận ra mình đã lỡ miệng, nên im bặt đi. Lục Hy Quân mỉm cười hỏi:

- Ba cháu làm sao? Nói cho chú biết.

- Cháu...cháu không nói được...ba biết là cháu bị mắng...

- Nói nhỏ để hai ta nghe thôi, đừng lo.

Cố Vũ Thiên đóng cửa chặt lại, xong rồi cẩn thận nói nhỏ vào tai của Lục Hy Quân.

- Ba cháu...rất thích chú...

- Thật không?

- Thật ạ!

Lục Hy Quân thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt của Cố Vũ Thiên cho thấy thằng bé không nói dối. Nhưng nếu thật sự Cố Mộc Hoàn có thích anh đi chăng nữa, thì do anh giống với Hạ Nhiên mà thôi. Anh không muốn là thế thân của người vợ xấu số kia, nên chuyện này không muốn đề cập đến nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK