Dù cuộc hôn nhân hiện tại có áp lực, muộn phiền như thế nào. Dù cuộc sống có khó khăn cách mấy, thì đôi chân của Hứa Tuệ Trân vẫn không hề dừng lại.
Có thể đêm qua cô thức trắng, nhưng chỉ cần bình minh ló dạng sẽ là một ngày mới thật nhiều năng lượng như thường lệ. Để gương mặt trông có thần sắc, trước khi đi làm Hứa Tuệ Trân đã cố tình trang điểm đậm hơn mọi ngày.
Hôm nay cô không lái xe đi làm, vì đó là tài sản của Dạ Cảnh Văn. Cô muốn tự lập hơn nữa, nên quyết định gọi xe bên ngoài. Lúc tới công ty, vừa vặn lại chạm mặt Dạ Cảnh Tinh.
Gặp hắn, nỗi đau trong lòng cô lại rỉ máu. Có lẽ vì tin vào những gì Dạ Cảnh Văn đã nói, nên chợt cảm thấy kinh tỏm người đàn ông đó, cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn ta thêm một giây phút nào.
Tiếc rằng, hắn vẫn bắt kịp chuyến thang máy cô đi.
Bước vào không gian hẹp chỉ hai người, tâm trạng Dạ Cảnh Tinh vẫn phấn khởi khi chưa nhận ra bên cạnh mình có ngọn lửa sắp sửa dâng trào.
“Quả nhiên tôi đoán không sai, con người em thật sự rất tham công tiếc việc. Đã khỏe hẳn chưa mà đi làm rồi?”
Hứa Tuệ Trân im lặng, nói trắng ra là tỏ hẳn thái độ ghét bỏ dành cho hắn.
Thấy bản thân mới sáng đã bị cho ăn bơ, Dạ Cảnh Tinh liền chau mày. Hắn nhìn qua cô gái, ngắm nhìn thật lâu cho tới khi cửa thang máy mở ra và người đi mất, mà hắn thì vẫn chưa kịp nói thêm câu nào.
Lên tới phòng làm việc, vì tập thể đông người nên hắn không có cơ hội tiếp cận đối phương. Mặc dù suốt cả buổi sáng vẫn luôn tìm những cái cớ để tới gần cô, chẳng hạn như: Tự giác mua cà phê mời cả phòng, hỏi về vấn đề công việc, rất nhiều lần như thế, nhưng Hứa Tuệ Trân tuyệt nhiên không đoái hoài tới hắn, đến cà phê hắn mua, cô cũng chán ghét vứt đi.
Chờ mãi cũng tới buổi trưa, biết hắn sẽ không buông tha cho mình, nên cô đợi mọi người đi hết mới rời đi sau.
Quả nhiên như suy nghĩ, cô vừa bước hai bước thì hắn đã bước một bước theo sau. Bấy giờ, Hứa Tuệ Trân đã chủ động quay lại nhìn hắn, mục đích là để lạnh lùng nói lên thỉnh cầu:
“Đừng bám theo tôi nữa, xin anh đấy.”
Thấy cô nói mà hai mắt rưng rưng, Dạ Cảnh Tinh liền nhận ra có điều bất ổn. Nhưng hắn không dám kích động cô nữa, đành cau mày nhìn Hứa Tuệ Trân bước đi. Tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp, chính xác là nơi thích hợp hơn chốn này để hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Đến buổi chiều, lúc Hứa Tuệ Trân quay lại phòng làm việc đã không thấy Dạ Cảnh Tinh đâu nữa. Cô cũng không muốn quan tâm, chỉ chăm chú tập trung vào công việc.
Chờ tới giờ tan ca cô lại đón xe ra về, nhưng sau đó không trực tiếp đi thẳng về nhà như hằng ngày, mà lại bảo bác tài ghé vào tiệm thịt nướng bên đường.
“Bà chủ, cho em năm xiên thịt với một chai rượu.”
“Được được, có ngay.” Bà chủ nói vọng ra từ quầy bán hàng.
Hứa Tuệ Trân kéo ghế ngồi xuống. Phía sau cô, có một người đàn ông cũng tương tự. Thật ra, Dạ Cảnh Tinh vẫn luôn âm thầm dõi theo cô.
Lần đầu tiên hắn dốc hết kiên nhẫn vì một người phụ nữ, cũng là lần đầu chịu ngồi chờ suốt một tiếng đồng hồ chỉ để đợi đối phương uống say, rồi mới dám bước ra đối mặt.
Lúc này, Hứa Tuệ Trân đã uống hết một chai rượu. Tuy đã khá say, nhưng vẫn đủ lý trí để nhìn ra người đàn ông vừa ngồi xuống trước mặt mình là ai. Và bấy giờ, cô cũng như lúc sáng nay. Quyết định lạnh lùng, vẫn xem hắn ta như không khí.
“Dạ Cảnh Văn bắt nạt em vì chúng ta đang ở gần nhau, đúng không?” Dạ Cảnh Tinh trầm giọng cất câu hỏi.
“Bà chủ, cho thêm bình rượu.” Hứa Tuệ Trân vẫn không quan tâm tới hắn.
Đợi rượu ra tới, Dạ Cảnh Tinh liền nhân cơ hội thay cô tính tiền.
“Của cô ấy tổng cộng hết bao nhiêu tiền để tôi trả?”
“Của cô ấy hết hai trăm tệ.”
Được biết giá tiền, Dạ Cảnh Tinh liền lấy hẳn năm trăm tệ tiền mặt ra đưa cho bà chủ.
“Khỏi thối!” Phong thái của đại gia là đây chứ đâu.
Được bo hẳn ba trăm tệ, bà chủ liền cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng đi vào trong, cười tít cả mắt.
Thấy hắn hào sảng, Hứa Tuệ Trân lại bật cười châm biếm. Lần thứ hai trong hôm nay, cô mở miệng nói chuyện trước mặt hắn.
“Đúng là sức mạnh của đồng tiền có thể thâu tóm mọi thứ, khiếp thật.” Nói rồi, cô lại kề cả chai rượu lên miệng mà uống ừng ực.
Chính lúc này, giới hạn chịu đựng của người đàn ông đã hết. Đôi mày kiếm trên gương mặt ưu tú nhíu chặt, hắn dứt khoát giành lấy chai rượu song đặt mạnh lên bàn, rồi ngang nhiên đứng dậy, bế cô đem vào trong xe gần đó.
“Dạ Cảnh Tinh, thả tôi ra…”
Cô có la hét, thì vẫn bị giam lỏng vào chiếc xế hộp bốn bánh sang trọng của người đàn ông. Trước khi hắn về vị trí của mình, vẫn không quên nhắc nhở cô vài câu:
“Hứa Tuệ Trân, tôi cảnh cáo em. Nếu vẫn cố chấp chống đối tôi, thì đêm nay em đừng hòng được ngủ.”
…