Trong ấn tượng của Hứa Tuệ Trân, vì Dạ Cảnh Văn là một Giáo sư nên giờ giấc sẽ luôn đúng, có một chế độ sinh hoạt lành mạnh.
Nhưng không, sáng nay cô dậy trước để tự tay làm bữa sáng và tới lúc quay trở lên phòng, thì người đàn ông ấy vẫn còn đang ngủ say sưa, ngon lành trên chiếc giường ấm áp.
Có vẻ như từ khi chính thức đến với nhau bằng một cuộc hôn nhân, thì mỗi ngày sẽ là một cú bất ngờ đến chấn động về sự đổi khác quái lạ của nam nhân này.
Tự hỏi, Hứa Tuệ Trân cô làm sao để chấp nhận được hiện thực oái oăm này đây?
"Cảnh Văn, dậy đi anh! Sắp muộn giờ lên trường rồi." Tuy trong lòng chất đầy hỗn độn, nhưng Hứa Tuệ Trân vẫn nhã nhặn với người mình thương.
Tiếc rằng, cố gắng bao nhiêu cũng bị phũ. Hắn ta không đếm xỉa tới cô đã đành, đằng này còn trực tiếp tung một cước khiến cô ngã xuống sàn nhà.
"Đau quá..."
Cú ngã, làm đầu gối cô bị xước da, cảm giác đau rát nhanh chóng ập tới nên vô thức kêu than theo quán tính.
Mà lúc này người trên giường dường như cũng nhận ra điều gì đó, nên đã chịu thức tỉnh và ngóc đầu nhìn xuống chỗ vừa phát ra tiếng động bên tai.
Thấy Hứa Tuệ Trân ngồi bệch dưới nền, nét mặt không ngừng suýt xoa vết trầy trên đầu gối, hắn lại cau mày, rồi mới ngồi dậy.
"Sao ngồi đó?"
Ơ hay, anh đạp người ta rồi bây giờ anh còn hỏi với cái thái độ không liên quan ấy, thật khiến Hứa Tuệ Trân được phen mở mang thêm tầm mắt.
Nếu là một cô gái cá tính, chắc chắn cô sẽ to tiếng vạch tội hắn ta. Tiếc rằng, cô không cá tính mà còn rất nhu mì, đoan trang. Ấm ức cách mấy cũng chỉ đỏ mắt và nhẹ giọng.
"Anh vừa đạp em mà."
Nhận được câu trả lời, hắn vẫn bình thản. Sở dĩ được như vậy, là vì hắn tự biết cái nết ngủ của mình cũng nghịch không vừa gì, nên chuyện đạp người khác lọt giường càng không lạ lẫm.
Im lặng, đồng nghĩa với tự nhận sai.
Hắn xuống giường, đưa tay về phía Hứa Tuệ Trân, rồi thờ ơ lên tiếng:
"Sau này khi tôi ngủ thì đừng có làm phiền."
"Tại em thấy sắp trễ giờ đi dạy rồi, mà anh vẫn còn ngủ, nên em mới..."
"Từ giờ tôi không đi dạy nữa, những thói quen trước đây cô biết cũng sẽ thay đổi. Cho nên, hãy chuẩn bị tâm lý để thích nghi lại với hiện tại, cũng đừng quan tâm tôi quá mức."
Lúc hắn dứt lời, cô đã được nắm tay đỡ dậy. Và hắn cũng quay lưng đi về hướng toilet ngay sau đó.
Hứa Tuệ Trân bị chi phối từ cơn đau qua những gì vừa được nghe. Thiết nghĩ, hắn nói cũng đúng, vì tình yêu và hôn nhân là hai môi trường hoàn toàn khác biệt mà.
Chỉ là, cách xưng hô ấy vẫn không thể chấp nhận được nữa...
Một lúc sau, hắn quay trở ra với gương mặt tỉnh táo, đẹp trai không góc chết. Nhân cơ hội, Hứa Tuệ Trân liền nhìn vào chằm chằm và âm thầm đánh giá một cách nghiêm túc nhất.
Kết quả lại bị hắn ta bắt gặp.
"Đẹp trai lắm đúng không? Gương mặt không đại trà như bao người tầm thường ngoài kia." Hắn nói trong điệu bộ vô cùng tự tin và đắc ý.
"Anh đích thực là Dạ Cảnh Văn thật sao?"
Hắn sượng trân ngay lập tức khi nghe xong câu hỏi như vả vào mặt mình, bối rối liền thế chỗ tự tin, nhưng sau ba giây lại trở về dáng vẻ lạnh lùng để trả lời:
"Không phải tôi, thì là ai?"
"Nếu là anh, tại sao lại xưng hô xa cách như vậy? Chúng ta yêu nhau bốn năm, chưa bao giờ anh gọi em bằng cô cả, vậy mà hai hôm nay cứ mở miệng ra là gọi cô xưng tôi. Anh căn bản không phải Dạ Cảnh Văn."
Hứa Tuệ Trân đã đạt tới giới hạn chịu đựng, cô phán một câu xanh rờn nhưng hắn ta vẫn tuyệt nhiên bình thản.
Nụ cười cợt nhã được thắp lên môi, bước từng bước từ tốn về phía cô gái, chính đôi mắt quỷ dị của hắn đang lật ngược tình thế, khiến người e sợ phải là Hứa Tuệ Trân.
Hắn tới thì cô lui, cho tới khi sắp ngã hẳn xuống giường mới luống cuống dùng tay ngăn hắn lại, mà bàn tay lúc bấy giờ đã yên vị trên vòm ngực săn chắc, làm nhiệt độ cơ thể của người đàn ông mới sáng đã tăng cao.
"Nhìn kỹ xem, gương mặt này có chỗ nào khác với Dạ Cảnh Văn?" Âm giọng trầm lạnh khẽ khàng vang lên.
Cái chất giọng này, cũng là lần đầu tiên Hứa Tuệ Trân được nghe thấy, còn có cả ánh mắt quỷ dị đầy áp bức ấy... Nhưng khuôn mặt này, lại chính là Dạ Cảnh Văn không sai một chi tiết, vậy rốt cuộc sai ở đâu?
"Nhưng anh... anh thật sự rất lạ..."
"Lạ? Lạ ở chỗ chưa chính thức động phòng với em?" Hắn hơi nhíu mày và biểu cảm hiện tại lại là nét thú tính của một người đàn ông đong đầy dục vọng.
Vừa nói, bàn tay nam tính đầy quyến rũ vừa mơn trớn trên làn da mặt mịn màng của đối phương, khiến cô không khỏi rùng mình.
"Không...không phải vậy?" Ý em là cách xưng hô giữa chúng ta..."
"Chẳng phải tôi đã bảo em nên làm quen dần rồi sao? Tôi thấy, em căn bản vẫn đang ấm ức chuyện động phòng bị bỏ dở..."
Càng nói, giọng hắn càng bén. Cuối câu, bàn tay ma tính cũng đã chuyển qua sau gáy cô gái mà giữ chặt. Không đợi Hứa Tuệ Trân kịp phản ứng, hắn đã cúi xuống gặm lấy phiến môi hồng mọng nước.
Như thế này, chắc sẽ giống Dạ Cảnh Văn...