Vị bác sĩ chính quay trở ra khỏi phòng phẫu thuật, nơi có người đàn ông đang mòn mỏi mong ngóng tin vợ, tin con. Hắn có đôi mắt đỏ trạch vì nước mắt, có nét mặt lo lắng tột cùng.
Vừa nhìn thấy bác sĩ, hắn đã lập tức đứng dậy.
“Vợ con tôi thế nào rồi?”
Không cần biết mối quan hệ hiện tại là gì, nhưng từ sâu trong tim Dạ Cảnh Tinh đã nguyện khắc ghi Hứa Tuệ Trân là vợ. Bây giờ, vợ hắn gặp nguy hiểm, khiến hắn sắp phát điên vì lo mất rồi.
“Hiện tại vợ anh đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vì viên đạn đâm xuyên tử cung, tác động trực tiếp tới bào thai, nên đứa bé không thể giữ lại. Thậm chí sau này, cô ấy khó có thể mang thai lại lần hai.” Nam bác sĩ ôn tồn thông báo bằng nét mặt thành khẩn chia buồn.
Khi đó, Dạ Cảnh Tinh suýt nữa không thể giữ vững thăng bằng. Tại sao chứ? Sao ngày hay tin bản thân được làm ba, cũng là ngày nhận tin con mãi mãi ra đi. Họ đã mất đi bảo bối đầu lòng của mình, sao ông trời còn tàn ác để lại di chứng trên người cô ấy?
Những giọt nước mắt của một người đàn ông luôn ngạo mạn, kiên cường, nay đã tuôn rơi không kiểm soát. Hắn đau, đau vì nỗi đau mất đi con thơ. Nhưng Hứa Tuệ Trân sẽ còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn phải làm thế nào để trấn an được cô ấy, phải đối diện và nói những gì với cô đây?
Chết lặng trong dòng cảm xúc thống khổ một hồi, rồi cũng đến lúc hắn đưa tay gạt đi nước mắt. Những giọt lệ yếu đuối không làm nên tích sự, trong khi kẻ ác nhân đang hả hê đắc ý ngoài kia.
Kẻ thủ ác nhất định phải trả giá.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Dạ Cảnh Tinh lập tức lấy điện thoại ra gọi về nhà tìm bà Mộc Ngư giúp đỡ. Từng hồi chuông vang lên, đến lần thứ tư cũng có người nghe máy, hắn liền trầm khàn cất tiếng:
“Mẹ! Tuệ Trân xảy ra chuyện, cháu của mẹ… mất rồi. Mẹ mau đến bệnh viện M.A.Y trông em ấy hộ con một chút, được không?”
[Được! Mẹ tới ngay.]
…----------------…
Hơn mười giờ đêm, tại căn biệt thự của Dạ Cảnh Văn lại gặp trường hợp cổng nhà bị phá như cách đây ít ngày.
Chính anh ta đang yên ắng trên giường cũng bị kinh động, nhưng có vẻ như đã sớm lường được mọi chuyện, nên phong thái hiển nhiên vẫn hết sức điềm tĩnh khi lấy ra khẩu súng lục dưới gối nằm, rồi từ từ thong thả đi xuống phòng khách.
Bấy giờ, Dạ Cảnh Tinh đã mang theo ác quỷ trong lòng mình xông vào nhà. Vừa nhìn thấy mục tiêu để trút giận trong tầm mắt, hắn lập tức lao đến tấn công tới tấp.
Mỗi cú đánh, đấm đều như muốn lấy mạng đối phương. Mà với một người cũng nằm trong giới hắc bang như Dạ Cảnh Văn, thì căn bản vẫn đủ sức đánh trả.
Hai anh em song sinh, từ nhỏ đã luôn đối đầu vì tính tình đối lập. Hắn vốn không muốn tranh giành, nhưng nay lại mất đi người thân, khiến cơn phẫn nộ không thể nào kiềm nén.
Tư chất vốn dĩ là người văn võ song toàn, thân thủ mạnh mẽ nhưng luôn tỏ ra tầm thường trong mắt nhiều người, nay cũng đến lúc Dạ Cảnh Văn được lĩnh giáo năng lực của em trai mình.
Trận đánh diễn ra liên tục, cho tới khi Dạ Cảnh Tinh là người thành công đánh ngã đối phương đầu tiên. Máu, đã xuất hiện trên khóe môi anh ta. Và hắn không thể chần chừ hành động bước tới túm lấy cổ áo Dạ Cảnh Văn, dứt khoát kéo dậy.
“Chính mày đã ra tay với cô ấy, chính mày sát hại con tao. Tại sao vậy hả?”
Gương mặt lãnh khốc của hắn, đôi mắt đỏ ngầu như quỷ dữ cũng chẳng khiến anh ta hoảng sợ, trái lại còn khinh khỉnh bật cười như đang khiêu khích.
“Nửa đêm nửa hôm tự ý xông vào đây, còn giở thói lưu manh tấn công vô lý, cố tình vu khống bôi nhọ danh dự người khác. Dạ Cảnh Tinh, mày nên cẩn trọng lời nói của mình một chút, kẻo anh cho mày ngồi tù mọt gông thì khổ đấy.”
“Bụp.” Cái giá phải trả cho sự vô sỉ của anh ta là một cú đấm toàn lực vào mặt từ tay Dạ Cảnh Tinh ban tặng.
Xét thấy tình hình không khả quan, Dạ Cảnh Văn lập tức rút súng dí vào đầu hắn, cả thái độ cũng thay đổi hoàn toàn.
“Thằng chó, tao nói cho mày biết, không có bằng chứng thực tế thì đừng có chạy đi cắn bậy. Em trai lăng loàn với chị dâu để mang thai, cái thứ nghiệt chủng đó chết sớm là tốt.”
“Đồ khốn nạn.” Dạ Cảnh Tinh phát điên, mặc họng súng còn đó vẫn bất chấp lao tới.
“Đoàng.” Tiếng súng vang lên, Dạ Cảnh Văn đã thật sự nhẫn tâm bóp cò, khiến viên đạn ghim vào bả vai hắn.Sau đó, là nụ cười độc ác đang tồn tại trên môi anh ta.
Còn hắn, tay ôm bả vai tuôn máu nhưng nét mặt vẫn lãnh khốc chưa đổi, rồi nụ cười chết chốc cũng tựa hồ xuất hiện ngầm báo hiệu điềm xấu.
“Dạ Cảnh Văn! Mày giỏi lắm. Cứ tranh thủ đắc ý đi, vì ngày tàn của mày sẽ tới nhanh thôi. Nợ máu, thì ắt trả bằng máu.”