Nếu nói ra sự thật, liệu hắn có tin là con ruột của mình? Còn nếu không nói, thì con cô sẽ không thể biết mặt ba nó là ai? Nỗi khổ tâm này, ai có thể giúp cô giải bày cho rõ đây?
Mải mê suy nghĩ cũng không thông suốt, nên cô tạm gác sang một bên vì hiện tại đã về tới chung cư. Hứa Tuệ Trân lái xe vào tầng hầm, sau đó quay trở ra để lên nhà bằng cửa chính.
Cùng lúc này, trên căn hộ tiện nghi của cô đã được dọn sẵn một bàn thức ăn do chính tay Dạ Cảnh Tinh chuẩn bị. Tuy rằng nhìn qua cách bày trí bên ngoài không được đẹp mắt như ở nhà hàng, nhưng thoáng ngửi qua mùi hương thì khả năng cao là có thể ăn được.
Coi như công sức học tập suốt một ngày trời cũng gặt được chút thành quả. Hắn mỉm cười hài lòng, rồi xách túi rác ra ngoài vứt, sẵn tiện nhân lúc đó gọi điện xem Hứa Tuệ Trân đã về hay chưa.
Bấy giờ, có hai cô gái vừa đi ngang qua. Họ đang xì xầm bàn tán về việc gì đó khiến hắn nhất thời bị thu hút.
“Đúng là đáng sợ thật ha, dám nổ súng giữa thanh thiên bạch nhật để giết người.”
“Mà chắc tại cô gái đó đắc tội với bọn xã hội đen, hoặc là biết được bí mật động trời nào đó, nên mới bị diệt khẩu.”
Câu chuyện giữa hai cô gái thấp thoáng lọt vào tai Dạ Cảnh Tinh, khiến hắn nhất thời căng thẳng vì từ nãy giờ vẫn chưa thể liên lạc được với Hứa Tuệ Trân.
Hắn lập tức cau mày. Có điều gì đó không đúng ở đây, đúng không?
“Nổ súng, cô gái? Tuệ Trân…” Dạ Cảnh Tinh tự nghiền ngẫm, rồi thế lực lo lắng đã thúc đẩy hắn vội vã chạy xuống chung cư.
Lúc tới nơi, chỉ thấy trước sảnh ra vào có rất nhiều người vây quanh cùng một chỗ. Khi đó, nỗi bất an trong lòng hắn càng tăng thêm bội phần, khẩn trương chạy về phía đó, nhưng hóa ra chỉ là một vụ cãi vã sau va chạm giữa người lớn và một đứa trẻ.
Chính lúc này, Hứa Tuệ Trân mới xuất hiện sau khi quay trở lại tầng hầm lấy điện thoại bị bỏ quên. Cô đang định gọi lại cho hắn vì thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ và Dạ Cảnh Tinh cũng đã nhìn thấy cô cách đó không xa.
“Tuệ Trân!” Hắn vội gọi tên cô trong vui mừng.
Nhưng vào thời khắc cô nghe hắn gọi tên, thì trên vị trí vùng bụng chợt xuất hiện một chấm tia laser màu đỏ.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông ấy, Hứa Tuệ Trân đã mỉm cười, nhưng hắn thì đã bắt gặp luồng ánh sáng nguy hiểm đó trên người cô, nên nét mặt lập tức thay đổi.
Hắn vô cùng căng thẳng và lo lắng để nhanh chóng chạy về phía cô gái, nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ thiếu một chút.
“Tuệ Trân…” Dạ Cảnh Tinh hốt hoảng hét lên khi thấy cô ấy bị bắn.
Viên đạn ghim thẳng vào bụng làm Hứa Tuệ Trân ngã quỵ, lúc hắn được ôm cô trong vòng tay thì máu kia đã nhuộm ướt cả một vùng.
“Gọi xe cấp cứu, nhanh lên.” Dạ Cảnh Tinh hét to để mọi người xung quanh giúp đỡ.
Đôi mắt của hắn đỏ ngầu như máu, oán giận nhìn về hướng viên đạn vừa lao tới, nguyện khắc lời thề phải rửa sạch mối thù này.
“Con… con… của chúng ta…” Âm giọng yếu ớt của cô gái thều thào bên tai, càng làm người đàn ông thêm bàng hoàng sững sốt.
Tay hắn ôm chặt vết thương trên bụng cô đang vô thức run rẩy, đôi môi mấp máy mãi mới có thể đưa âm thanh thoát khỏi cổ họng nghẹn cứng.
“Em nói sao? Con… con của chúng ta?”
Hứa Tuệ Trân đau đớn tột cùng, nỗi đau thân xác lẫn tinh thần làm giọt lệ mặn đắng bất giác rơi khỏi bờ mi. Cô gượng sức đưa bàn tay lạnh giá đặt lên tay hắn, cố gắng cất lời:
“Đứa bé ở trong bụng… Nhất định…phải cứu…được con…nha anh!”
Dạ Cảnh Tinh khó khăn gật đầu, mà nước mắt cũng tuôn trào. Sâu thẩm trong thâm tâm của một người đàn ông đang không ngừng kêu gào thảm thiết, vì ông trời lại tạo cảnh trớ trêu.
Tự trách tại sao hắn không thể bảo vệ tốt cho người mình yêu?
…----------------…
Trong lúc Dạ Cảnh Tinh đang đau đớn cùng cực, thì Dạ Cảnh Văn lại trái ngược hoàn toàn.
Anh ta nhàn nhã ngồi trong biệt thự của mình để thưởng rượu, khoan thai tận hưởng cảm giác đắc thắng khi vừa nhận được tin nhiệm vụ thành công từ thuộc hạ gửi về.
Bấy giờ, Trầm An Mịch từ trên lầu đi xuống với dáng vẻ như một nữ chủ nhân. Vừa ngồi xuống trước mặt anh ta, cô liền thong thả lên tiếng:
“Không định đi chúc mừng em trai mình sao? Với cả, anh định khi nào thì về nhà báo tin em mang thai với ba mẹ?”
Nghe xong mấy câu hỏi, Dạ Cảnh Văn lập tức nhếch mép cười khinh bỉ, trào phúng đáp trả:
“Tôi cho cô đến đây ở, là vì nghĩ tình giọt máu của mình đang trong bụng cô. Biết đâu mai sau nó có thể giúp tôi đạt được mục đích nào đó, nếu cần. Chứ cô tưởng thân phận Đại thiếu phu nhân dễ làm lắm hay sao mà mộng tưởng?”
“Anh…” Trầm An Mịch bị nói tới tức cứng cả họng.
Lúc cô còn đang trừng mắt, thì anh ta đã khoan thai đứng dậy, ung dung đút tay vào túi quần, rồi nói tiếp:
“Chúc mừng ư? Tôi thấy cô nên tới đó hỏi thăm xem, khi nào an táng Hứa Tuệ Trân thì hợp lý hơn đấy.”