Đó là lần đầu tiên Võ Mộc Ngư ra tay đánh đứa con trai đầu lòng của mình, Dạ Cảnh Văn.
Anh ta đưa tay chạm vào bên mặt vừa bị tát vẫn còn đó cảm giác đau rát, rồi bình thản nhếch mép song ngồi xuống sofa, nhàn nhã lên tiếng:
“Mẹ từ nhà chạy sang đây tìm con, hóa ra là để trút giận thay cho Dạ Cảnh Tinh đấy à? Vậy đồng nghĩa với việc, mẹ cũng cho rằng con là thủ phạm gây ra bi kịch của Hứa Tuệ Trân?”
“Không con thì là ai? Ở Bắc Kinh này, ai có gan dám ám sát người khác giữa chốn đông người ngoài ông trùm trẻ tuổi Dạ Cảnh Văn chứ? Mẹ không ngờ, con nắm quyền chưa lâu mà đã lộng hành, máu lạnh vô tình đến vậy. Dù gì đứa bé trong bụng Tuệ Trân cũng là máu mủ ruột thịt với chúng ta, sao con có thể tàn ác như thế hả?” Bà Mộc Ngư tức giận chất vấn.
Vậy mà anh ta lại xem như làn gãi tai trâu, ung dung đáp trả:
“Đó là nghiệt chủng được tạo ra từ những hành vi lăng loàn của bọn chúng, con chỉ đang thay Dạ Cảnh gia chừa lại thanh danh trong sạch thôi.”
Nghĩa là anh ta đã thừa nhận chuyện xấu xa mình đã làm, khiến bà Mộc Ngư sững sờ vì quá sốc.
||||| Truyện đề cử: Trái Tim Này Nhớ Em! |||||
“Mẹ cũng nên nhớ rằng, để Dạ Cảnh Tinh thế thân sống cùng Hứa Tuệ Trân, là do mẹ bày ra. Kết cục thế này, mẹ cũng phải có trách nhiệm đấy.”
Nói tới đây, Dạ Cảnh Văn đã nhìn qua mẹ mình bằng đôi mắt lạnh lùng, rồi mới nói tiếp:
"Đừng tưởng tôi không biết mẹ cố ý làm vậy vì mục đích gì. Mẹ muốn thử xem, con trai út của mẹ có rung động trước Hứa Tuệ Trân hay không. Mẹ thấy cô ta nhân phẩm đàng hoàng, đoan trang, thuần khiết, nên mới sắp đặt cho hai đứa nó ở bên nhau chứ gì? Ngày ngày sai người mang thuốc đưa đến, cũng là vì ngăn chặn Hứa Tuệ Trân mang thai trước khi biết được kết quả thử nghiệm. Mãi cho tới khi thấy Dạ Cảnh Tinh thật sự động lòng, thì thuốc tránh thai mới được đổi thành thuốc bổ.
Sao hả, con nói vậy có đúng ý mẹ không?"
Từng câu từng chữ đều vạch trần sự thật đằng sau âm mưu dùng thế thân của bà Mộc Ngư, khiến sắc mặt bà ấy hoàn toàn thay đổi. Nói chính xác là bàng hoàng và hoang mang cùng lúc.
“Từ khi nào mà con biết được những chuyện này?”
“Cũng không lâu lắm đâu, từ những lần bị Hứa Tuệ Trân từ chối gần gũi là con đã rất bực mình rồi. Bực cô ta một, thì bực mẹ tới mười, nên phải nghi ngờ và điều tra thôi. Nào ngờ, mẹ cũng thật tâm cơ. Ngoài mặt luôn coi con như số một, chứ trong lòng vị trí đó lại đặc biệt dành riêng cho Dạ Cảnh Tinh. Mẹ thương, nhưng thương không đồng đều, con không thích điều đó.”
"Mẹ làm vậy, là vì từ nhỏ Cảnh Tinh đã bất hạnh hơn con. Nó không nhận được tình thương tuyệt đối của ba, chỉ vì không chịu đi theo tương lai ông ấy muốn. Còn con thì khác, con được ông ấy nâng niu, bồi dưỡng, mà con cũng cần những thứ vinh hoa, quyền lực ấy, nên mẹ mới quan tâm tới Cảnh Tinh nhiều hơn. Con cũng thấy sự khắc nghiệt của ông ấy dành cho thằng bé rồi đấy, 29 năm qua, có bao giờ em con được làm điều nó muốn? Đến ước mơ của bản thân cũng phải từ bỏ vì gia đình, nhưng con và ông ấy chưa một lần cảm thông, yêu thương.
Vậy nên Cảnh Tinh xứng đáng có được tình yêu thương từ người khác."
“Thế nên mẹ âm thầm dâng vợ tôi cho nó chứ gì?” Dạ Cảnh Văn khinh khỉnh trả lời.
Lúc này, ánh mắt của người làm mẹ lại càng lạnh lùng hơn. Bà kiên định nhấn mạnh từng câu, từng chữ.
“Con đừng tưởng mẹ không biết Dạ Cảnh Văn con bao nuôi bấy nhiêu phụ nữ ở bên ngoài. Mẹ chính là muốn cứu rỗi cuộc đời Hứa Tuệ Trân và giúp con trai mình có được hạnh phúc xứng đáng. Còn con, tiền bạc, quyền lực lẫn phụ nữ, có thứ gì còn thiếu?”
Lúc này, Dạ Cảnh Văn đã im lặng vì những gì bà Mộc Ngư vừa nói đều hoàn toàn đúng. Trước khi ra về, bà vẫn chân thành nhắc nhở thêm vài câu:
“Giới hạn của Cảnh Tinh chính là Hứa Tuệ Trân. Nay con hại người nó yêu, khiến nó mất đi con của mình, vậy thì con cũng nên cân nhắc vấn đề làm sao để bảo toàn tính mạng đi. Đừng tự cho rằng ta đây đã đứng trên đỉnh cao, thì không ai làm gì được. Cũng đừng quên rằng, núi này cao còn có núi khác cao hơn.”
…----------------…
Ngày sau đó, cũng là ngày Dạ Cảnh Tinh bắt đầu hành động. Việc đầu tiên hắn làm, chính là tìm tới Trầm An Mịch bằng cách…
“Thả tôi ra. Các người là ai thế hả? Có biết chồng tôi là ai không mà dám động vào bà?”
Trầm An Mịch, thân bị trùm kín đầu bằng túi vải đen, hai tay bị trói và hiện tại đang được đưa đến trước mặt Dạ Cảnh Tinh, mà mồm mép vẫn luôn kêu la đến đinh tai nhức óc, khi nghe xong không khỏi khiến hắn bật cười khinh bỉ.
“Cởi trùm đầu cho cô ta.” Hắn trầm giọng ra lệnh.
Mà lúc này, Trầm An Mịch cũng đã nhận ra người đang bắt giữ mình là ai, nét mặt hiển nhiên nhanh chóng lo sợ.
“Dạ Cảnh Tinh… Sao… sao anh lại bắt tôi? Tôi đang mang thai đấy, nếu anh dám hại tôi, thì một xác hai mạng, pháp luật sẽ không tha cho anh.”
“Nghe nói, hôm Tuệ Trân bị hại đã từng gặp cô ở bệnh viện. Thiết nghĩ, cô chính là người báo tin cho Dạ Cảnh Văn biết nhỉ?”
Hắn nhàn nhã cất lời, liền khiến Trầm An Mịch hoảng sợ, vội vàng phân bua:
“Không, không phải tôi đâu.”
Lúc đó, gương mặt của người đàn ông đã trở nên lãnh khốc, ánh mắt lạnh lùng, kiên định nhìn thẳng vào đối phương, mà nói:
“Đứa bé đã mất rồi. Cho nên, mục tiêu trả thù của tôi rất có thể sẽ là cô và đứa bé trong bụng…”
Nói xong, hắn liền ra hiệu cho thuộc hạ của mình mang tới một ống kim tiêm, bên trong có chứa thuốc. Nhưng là thuốc gì, thì chỉ có hắn mới biết.
“Này, các người muốn làm gì? Tránh ra đi.” Trầm An Mịch không khỏi hoảng hốt khi thấy ống thuốc kia đang được tiêm thẳng vào cơ thể của mình.
“Đừng…đừng mà.”
…Chương kế tiếp: BẪY (1)