“Bây giờ em chỉ muốn biết người tên Diệp Nhữ Thu này là ai…”
“Em với River ở cùng nhà sao??”
“Tên tiếng Anh của ông ấy là Albert Ye, chắc hẳn sẽ có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm được…”
“Em với River sống chung rồi à????”
Phản ứng của Do Gia quá kịch liệt, Mộc Tử Quân lấy lại tinh thần đặt ly cà phê xuống, hai tay ấn giữ lấy hai bên vai của cô ấy.
“Thuê chung, là thuê chung đó, chị hiểu không? Em sẽ trả tiền thuê nhà cho anh ấy… mặc dù nó sẽ được trừ trực tiếp vào lương của em.”
Do Gia gật đầu, vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lùi về trước laptop, kéo chuột ấn mở trang trình duyệt web.
“Diệp Nhữ Thu phải không?” Cô ấy lên tiếng xác nhận: “Em xem xem có phải ba chữ này không?”
Mộc Tử Quân ghé sát lại gần, nhìn cô ấy nhập vào khung bàn phím một dòng chữ “Diệp Nhữ Thu Albert Ye”, nhất thời cũng khiến cô ý thức lại một việc, trước đây lúc cô lên mạng tìm kiếm về khách sạn Trường An không có kết quả, theo bản năng cô đã quy chụp những sự kiện ở thời đại đó đều chỉ có tài liệu ngoại tuyến và tài liệu giấy, thậm chí cô còn suy nghĩ đi lật tìm trong báo giấy. Do Gia vừa ấn vào tìm kiếm, như thể khám phá ra điểm mù trong tư duy của cô.
Chỉ với với một tiếng “tách”, giao diện được tải hoàn thành, thông tin xuất hiện trên màn hình vượt xa dự đoán của Mộc Tử Quân.
“Cùng tên cùng họ luôn sao?” Do Gia nói với vẻ kinh ngạc.
Cái tên Diệp Nhữ Thu cũng không được coi là quá phổ biến, tên tiếng Anh Albert Ye càng hạn chế số lượng người tìm kiếm hơn. Kết quả tìm kiếm bằng tiếng Trung và tiếng Anh đều có, Mộc Tử Quân nhấn vào đọc lướt qua, phát hiện toàn bộ kết quả tìm kiếm cùng chỉ về một người. Do Gia đọc chữ Trung không nhanh bằng cô, nhưng cũng nhanh chóng hiểu được một lượng lớn thông tin phía sau cái tên đó. Cô ấy trầm ngâm một lát sau đó mới lên tiếng xác nhận với Mộc Tử Quân: “Em chắc chắn là người này sao? Thân phận của ông cụ có phải… hơi cao quá rồi không?”
Mộc Tử Quân không nói gì, chỉ lướt xem những bức ảnh của ông ấy chụp cùng những người khác trên tin tức. Diệp Nhữ Thu trong ảnh đã rất già, rất lớn tuổi rồi, mái tóc bạc trắng chải ngược về sau, trên người vẫn mang nét thanh lịch nho nhã của thế kỷ trước. Cô khẽ cau mày, cố gắng tìm kiếm những bức ảnh có niên đại gần đây hơn, tìm mãi cho đến khi nhìn thấy một tấm ảnh thẻ trắng đen, người trong ảnh tầm ba mươi tuổi.
Đó là một khuôn mặt rất trẻ cũng rất tuấn tú, hình ảnh được lấy từ trong quyển tự truyện tiếng Hoa mà ông ấy đã xuất bản năm năm trước. Cô nhìn vào đôi mắt của người đàn ông trên màn hình, trong lòng nhất thời dâng lên những cảm xúc lẫn lộn khó tả.
“Sao vậy?” Do Gia ghé mặt sang: “Thật sự là ông ấy sao?”
“Ừm, chắc chắn là ông ấy.” Mộc Tử Quân gửi toàn bộ địa chỉ liên kết của trang mạng kia đến điện thoại mình.
Trên đời này không có chuyện trùng hợp đến như vậy, nếu như có, vậy chắc chắn sẽ có nguyên nhân, khuôn mặt của Diệp Nhữ Thu rất thâm sâu, trông ông ấy trải đời nhiều hơn so với nét hiền từ lúc về già. Thời trẻ, trong đôi mắt ông ấy kìm nén sự tham vọng.
Mộc Tử Quân rất quen thuộc với đôi mắt đó, cô đã từng nhìn thấy một đôi mắt tương tự như thế trong cuốn album ảnh ở trong nhà từ khi còn rất nhỏ – chính là đôi mắt của ông nội cô thời trẻ.
Kim Hồng Mai đã yêu một đôi mắt khiến bà nhớ về quá khứ.
Buổi chiều đều là môn tự chọn, Mộc Tử Quân tìm một chỗ ngồi phía đằng sau, từ trên mạng tìm được rất nhiều tài liệu liên quan đến Diệp Nhữ Thu. Chuyện tìm kiếm này cũng không mấy khó khăn, bởi vì ông Diệp thực sự có tiếng tăm không hề nhỏ.
Xem đến sau cùng, thậm chí Mộc Tử Quân còn thầm phê bình Tống Duy Bồ và Do Gia – Hai người này xem ra hoàn toàn không quan tâm đến tin tức trong ngành chút nào, một nhà phát triển bất động sản người Hoa nổi tiếng như thế từ Sydney chuyển đến Melbourne, dưới trướng còn có một công ty kiến trúc mang tên mình, hai người này học khoa Kiến trúc thế nào vậy?
Trong tài liệu ghi rằng ông sinh năm 1915 tại Thượng Hải, những năm đầu gia đình có kinh doanh sau đó đã phá sản, nhưng có một người chú đang phát tài ở Úc, thế là ông đã vượt biển cả xa xôi tiến vào công ty của chú, vừa ra sức học tập ngành Kiến trúc vừa giúp đỡ làm việc.
Thông tin có độ trùng lặp rất cao, những thăng trầm trong nửa đầu cuộc đời ông được viết tóm gọn lại, còn lại đa phần tập trung vào quá trình ông tái đầu tư vào công ty bất động sản ở Sydney và phát triển doanh nghiệp của gia đình đưa công ty lên sàn niêm yết. Ngoài ra còn có một số chi tiết về cuộc sống gia đình ông, người ta ghi chép rằng năm ông ba mươi sáu tuổi đã kết hôn với con gái của thuyền buôn người Mã Lai và sinh được ba người con, hiện tại đều đang đảm nhiệm chức vụ trong doanh nghiệp của gia đình, không thiếu những tin đồn lá cải cho rằng anh em trong nhà họ tranh chấp và xung đột với nhau vì lợi ích.
Nói chung ông ấy quá giàu có, giữa những hàng chữ đều toát ra hơi thở quý tộc, thoạt nhìn rất khó liên tưởng và móc nối đến Kim Hồng Mai, người đã ra đi thanh thản trong tiếng máy hát ở một khu nhà tại phố người Hoa.
Càng khiến Mộc Tử Quân cảm thấy khó xử hơn nữa là, Trần Nguyên Cương và Đường Minh Hạc đều là những người mà họ cố gắng sẽ có thể liên hệ được. Nhưng Diệp Nhữ Thu này phải liên hệ thế nào đây?
Đi đến công ty của ông ấy mua nhà sao? Hay là đến công ty kiến trúc dưới danh nghĩa ông ấy để nhờ cậy?
Cô chống cằm nghiên cứu thông tin trên màn hình, con trỏ chuột trượt xuống bên dưới một hồi lâu, cuối cùng dừng lại trên một bức ảnh thời thanh niên của Diệp Nhữ Thu. Cô thực sự cảm thấy khó xử khi phải đối mặt với đôi mắt giống hệt trưởng bối trong nhà mình, con trỏ chuột di chuyển sang, nguồn của bức ảnh cũng được hiện ra bên dưới. Vào khoảnh khắc khi kéo chuột qua, trên màn hình tự động hiện ra một dòng chú thích:
[Trích từ “Tự truyện Diệp Nhữ Thu”, năm 2008.]
Mộc Tử Quân nhấn vào, dòng chú thích cũng lập tức đổi màu. Trang web mới nhảy ra là bài giới thiệu liên quan đến quyển tự truyện này. Trợ giảng trên bục vẫn đang giảng không ngừng, bên ngoài cửa sổ là hai chú chim bồ câu béo ú đang đáp xuống đất. Mộc Tử Quân ngồi ở hàng ghế sau cùng trong phòng học, mải nhìn vào màn hình không chớp mắt, con trỏ chuột liên tục được kéo xuống phía dưới cho đến cuối bài giới thiệu về tự truyện.
[Tác giả: Tát Sa, cựu phóng viên của “Tuần báo Tất Hoa”, nhận ủy thác cho các hồi ký và sáng tác tự truyện, xin liên hệ email: [email protected] ]
Tát Sa – Sasha.
Lúc cô phản ứng lại thì tiếng chuông tan học đã vang lên. Mộc Tử Quân ngẩng đầu nhìn bục giảng đã trống rỗng và các bạn học đang chầm chậm thu dọn đồ đạc, cô vội xách laptop chạy về hướng Học viện kiến trúc. Nơi Do Gia và Tống Duy Bồ đang làm mô hình là ở tầng ba, cô chạy một mạch đến trước cửa phòng mô hình, sau khi hít thở bình thường trở lại mới đẩy cửa đi vào.
Cửa sổ sát sàn đã chiếm nửa mặt tường, trong căn phòng ngập tràn ánh sáng mặt trời.
Tống Duy Bồ đang nửa quỳ dưới sàn ráp mô hình, ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Mộc Tử Quân, anh có hơi bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc chuyên nghiệp của anh để tìm anh, mô hình trông rất yếu ớt, đến mức khi cô đóng cửa cũng phải rất nhẹ nhàng.
Anh rút chân lại, duỗi người ra, sau đó khuỵu nửa bên chân phải. Trên mặt đất hầu như đều bày mô hình, rõ ràng đã hạn chế chuyển động của anh. Hai người một cao một thấp cứ im lặng không ai nói gì một hồi lâu, Mộc Tử Quân chợt cười khẽ, hỏi anh: “Tê chân rồi sao?”
Tống Duy Bồ bị nói toạc ra như vậy thì cũng thoải mái hơn, anh gật đầu cười theo: “Ừm.”
Cô men theo chân tường đi tới ngồi xuống bên cạnh Tống Duy Bồ, anh cuối cùng cũng không cần đứng dậy, cũng dựa vào tường đổi tư thế, từ quỳ chuyển sang ngồi bệt xuống. Đáng tiếc là vì không gian quá chật hẹp, chỉ có thể co một chân duỗi một chân.
“Tôi chọt vào chân anh thì liệu anh có đá ra theo phản xạ không?” Mộc Tử Quân hỏi.
“Đừng có nghịch.” Anh lập tức ấn giữ tay cô lại: “Làm hỏng nó sẽ rất phiền phức.”
Trong tay anh là một cái cây mới dán xong, Mộc Tử Quân cầm trong tay cẩn thận quan sát. Cô thật sự rất tò mò, làm thế nào mà Tống Duy Bồ có thể đạt đến cảnh giới làm người thì lạnh nhạt thờ ơ, làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Loại mô hình cây này trước đó cô từng đi mua cùng với Do Gia, rõ ràng tạo hình của nó đã được tùy chỉnh, nhưng Tống Duy Bồ lại giống như một người làm vườn đem cắt tỉa chúng lại một lần nữa, mỗi một chạc cây đều có độ dài ngắn vừa phải, đứng cùng nhau hệt như copy và paste vậy.
Mộc Tử Quân không khỏi cảm khái: Cây còn như thế này, tòa nhà phải đến mức nào, có những người thật sự sinh ra để làm kiến trúc sư mà.
Mỗi ngày đều không ngủ đủ là chuyện quá bình thường.
Bên chân là mội miếng ván ép, Tống Duy Bồ đã chọc ra năm cái lỗ với khoảng cách đều nhau. Mộc Tử Quân cố gắng ấn cái cây đó vào trong giống như bốn cái cây còn lại, vừa ấn vào vừa nhắc đến chuyện Tát Sa trước đó.
“Vậy sao?” Tống Duy Bồ lơ đãng đáp lại một câu, lưng tựa vào vách tường phía sau. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ tham lam đi vào trong, chiếu rọi lên trên người chàng trai mới bảy giờ sáng đã đến làm mô hình, không buồn ngủ mới là lạ.
“Vậy tôi đi tìm cô ấy nhé? Có nên gửi email trước không đây?” Mộc Tử Quân thổi đi mạt gỗ trên ván, điều chỉnh độ cao thấp của cái cây.
Tống Duy Bồ ngáp dài, nói một câu: “Tùy em.”
Năm cái cây nhìn ngang nhìn nghiêng thế nào cũng đều thẳng hàng, Mộc Tử Quân liền có cảm giác mới lạ như được bước một chân vào chuyên ngành Kiến trúc. Đang lúc muốn tranh công với Tống Duy Bồ, bên vai cô chợt chùng xuống, nửa người cũng cứng đờ theo.
Anh…
Anh ngủ thì cứ ngủ, sao còn dựa vào vai người khác chứ…
Tống Duy Bồ cũng không hoàn toàn dựa vào cô, chỉ là gục đầu xuống, ôm cánh tay, cơ thể hơi nghiêng về phía cô như đang tìm một điểm tựa để giữ thăng bằng.
Nếu bây giờ cô đứng dậy, chắc chắn anh sẽ ngã.
Mộc Tử Quân nhẹ nhàng đặt cái cây trong tay sang bên cạnh mô hình, cảm nhận được cơ thể của anh cũng phập phồng lên xuống theo nhịp thở đều đặn.
Những ngày sống chung nhà với Tống Duy Bồ, cô cũng biết rất rõ anh rất dễ vào giấc ngủ, hầu như chỉ cần vài giây là vào giấc nhưng ngủ cũng không sâu, chỉ cần có tiếng động nhẹ cũng sẽ tỉnh lại.
Nhưng bây giờ cô cũng không có ý định di chuyển.
Dù sao chiều nay cô cũng không có tiết học nào.
Tống Duy Bồ ngủ rất yên tĩnh, hàng lông mi đen hơn tất cả những người mà cô từng gặp lúc này đang nặng nề khép lại dưới mí mắt. Ánh sáng quá chói, trong mơ dường như đang nghiêng mặt để tránh ánh nắng.
Mộc Tử Quân co chân lại, một tay ôm lấy đầu gối của mình, tay kia thì giơ lên che chắn trước mặt anh.
Ánh sáng chói chang đã bị tay cô chặn lại, chỉ có một vài tia sáng len lỏi qua khe hở ngón tay lọt ra ngoài chiếu vào mặt anh. Đôi mày nhíu chặt dần dần thả lỏng, sau đó cơ thể cũng buông lỏng nhiều hơn.
Trong đầu Mộc Tử Quân bất giác hiện ra mô hình cái cây vừa nãy.
Cô cảm thấy mình bây giờ cũng giống như một cái cây, vừa cho bóng râm, còn cho người khác tựa lưng vào để ngủ.
Làm cây thật tốt quá.
Cảm giác chăm sóc ai đó tốt hơn là được chăm sóc.
***
Bên ngoài phòng mô hình, Do Gia ghé vào trên khe hở cửa kính chật hẹp của cửa sau, nhìn đồng đội và bạn thân của mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Đã nói mà! Cô ấy dùng kinh nghiệm năm năm làm bạn với Tống Duy Bồ ra để thề, hai người này có vấn đề, hehe!
Nhưng so với mong muốn nói toạc ra sự thật mãnh liệt như lúc ở quán cà phê, lúc này cô ấy không có ý thêm dầu vào lửa, mà chỉ lén chụp một bức ảnh gửi sang cho Tùy Trang.
Tùy Trang: [???]
Tùy Trang: [Vãi?]
Tùy Trang: [Chuyện gì đây?]
Do Gia: [Đừng có vạch trần, cũng đừng có nói móc, cứ để tình cảm phát triển một cách tự nhiên.]
Do Gia: [Chỉ có im lặng quan sát mới có thể có nhiều phân cảnh mập mờ đầy trong sáng thế này.]
Đối phương yên tĩnh một lát, Tùy Trang dường như có suy nghĩ khác.
Tùy Trang: [Cậu nói đó là tình cảm mập mờ trong sáng thì cũng được.]
Tùy Trang: [Nhưng với sự hiểu biết của tôi về phong cách làm việc của River.]
Tùy Trang: [Nếu như cậu ấy thật sự thích Kiri thì thằng cháu trai này của tôi 80% là đang giả vờ ngủ.]
***
Mộc Tử Quân đã đắn đo rất lâu trước khi gửi email cho Tát Sa, thậm chí cô từng có suy nghĩ không biết có nên lừa cô ấy bằng cách nói mình cũng có một hồi ký muốn ủy thác, nhưng mọi lời nói dối đều bị gạt bỏ sau khi cô nhận được “Tự truyện Diệp Nhữ Thu”.
Trong tiếng Trung nói rằng thấy chữ như thấy người, không chỉ giới hạn ở con chữ mà còn bao gồm cả việc đọc tác phẩm. Quá trình đọc giống như một sự kết nối thần thánh giữa người đọc và tác giả, Mộc Tử Quân có thể đọc ra được tác giả Tát Sa là một người rất chân thành, giọng văn khi miêu tả lại chủ đề hồi ký giống như một người ngoài cuộc không liên quan. Vào ngày từ Bendigo trở về, Tống Duy Bồ từng nói trực giác của cô khi nhìn người chuẩn hơn người khác, bây giờ cô có trực giác mạnh mẽ rằng Tát Sa sẽ sẵn lòng lắng nghe câu chuyện của Kim Hồng Mai, cũng sẽ giúp đỡ họ.
Thời gian hai người hẹn nhau là chiều thứ sáu tại nhà Tát Sa. Căn hộ nơi cô ấy sống cách trung tâm thành phố Melbourne hơn nửa giờ lái xe, đây cũng là một khu người Hoa nổi tiếng. Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân đến hơi sớm, vào thứ sáu Tát Sa còn làm thêm ở tiệm hoa tươi, hai người đỗ xe chờ dưới căn hộ của cô ấy.
“Tự truyện Diệp Nhữ Thu” vẫn còn hai chương cuối chưa đọc, Mộc Tử Quân điều chỉnh ghế phụ ngã ra sau, chuẩn bị đọc hết phần còn lại trước khi Tát Sa về. Tống Duy Bồ vẫn ngủ bù như thường lệ, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài câu nhận xét về những thăng trầm trong cuộc đời Diệp Nhữ Thu.
“Anh chắc chắn mình không hiểu chút gì không?” Lúc Tát Sa sắp trở lại, Mộc Tử Quân ôm quyển sách trong lòng, hỏi: “Ít nhiều gì cũng từng trải qua một đoạn tình cảm với bà ngoại anh, còn là ông trùm bất động sản thế kia…”
“Người từng có tình cảm với bà ngoại tôi có lẽ vẫn còn rất nhiều.” Tống Duy Bồ nhắm mắt dưỡng thần: “Tôi biết ông nội em đã rất mệt mỏi rồi.”
Mộc Tử Quân: …
Kiêu ngạo nhỉ.
Ngoài cửa sổ xe chợt vang lên tiếng gõ.
Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đồng thời quay đầu lại, thấy bên ngoài cửa sổ là một cô gái người Hoa tóc dài đứng đó, mái tóc đen bóng mềm mại, tuổi chừng hai lăm, trên đôi mắt đeo một cặp kính gọng bạc, trong tay ôm một nhánh hoa hồng được gói bằng túi giấy màu nâu, trong bàn tay gõ cửa sổ còn cầm một cốc cà phê.
Tống Duy Bồ hạ cửa sổ xuống, ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Mộc Tử Quân, lên tiếng:
“Kiri đúng không?” Cô ấy huơ cốc cà phê trong tay xem như chào hỏi: “Xin lỗi vì đã về muộn thế này, chúng ta lên nhà nói chuyện nhé.”
Căn hộ nơi Tát Sa sống đã lâu đời, không có thang máy, ba người trước sau đi lên tầng bốn, cô ấy vừa mở cửa ra, hai con mèo và một con chó đã nằm chờ sẵn ở cửa. Mộc Tử Quân vốn tưởng rằng là thú cưng của cô ấy nuôi, nào ngờ lại nghe tiếng cô ấy thở dài, thay giày rồi đi đến bên cửa sổ, phất tay ra hiệu: “Mau về đi, chị có khách.”
Hai con mèo tỏ ra không vui nhe răng về phía Tống Duy Bồ và Mộc Tử Quân rồi nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó lần lượt nhảy sang ban công nhà bên cạnh. Tát Sa thu dọn ghế sô pha, nhặt lấy những bản thảo bị đám mèo làm lộn xộn dưới sàn, sau đó rót trà mời hai người.
“Nhà cửa có hơi lộn xộn.” Cô ấy dù nói như thế nhưng cũng không cảm thấy ngại ngùng gì: “Có quá nhiều thứ để viết… Hai người đến vì hồi ký của ông Diệp ư?”
Mộc Tử Quân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía giá sách bên cạnh bàn trà. Trên đó có nhiều tư liệu và sách chất chồng vượt xa khỏi tưởng tượng của cô, cả Trung hay Anh đều có, có một ô được sắp xếp gọn gàng nhất, toàn là hồi ký và tự truyện có ký tên Tát Sa.
Mộc Tử Quân nhất thời thấy tò mò, bèn hỏi: “Đây đều là tiểu thuyết chị viết sao?”
Tát Sa sững sờ nhìn sang chồng sách đó, ngập ngừng trả lời: “Không… không phải tiểu thuyết, đây đều là câu chuyện của người ủy thác, chị chỉ thuật lại những gì họ kể với chị mà thôi…”
“Không không không.” Mộc Tử Quân ngồi rướn người về phía trước: “Chị không chỉ thuật lại bình thường, em đã đọc quyển “Tự truyện Diệp Nhữ Thu” rồi, chị viết rất hay, em như đang đọc một quyển tiểu thuyết vậy.”
Tát Sa căng thẳng nhấp một ngụm trà.
“Chị nào biết viết tiểu thuyết đâu.” Cô ấy nói: “Những điều chị muốn viết đều kỳ lạ hơn bình thường, chị cảm thấy độc giả không hứng thú với những câu chuyện mà chị muốn kể…”
“Ai nói thế? Chị không viết ra thì làm sao biết độc giả có hứng thú hay không? Tát Sa, chị chưa từng nghĩ tới sẽ viết tiểu thuyết sao?”
Tát Sa im lặng một lúc, bàn tay nắm chặt lấy tách trà.
“Từng nghĩ đến chứ.” Cô ấy cúi đầu xuống, nói khẽ: “Thực ra chị từ chức ở Tuần báo Tất Hoa chính là để viết tiểu thuyết. Nhưng chị còn phải trả tiền thuê nhà, thanh toán tiền xe, còn phải nuôi sống mình và chó, cho nên chị vẫn luôn tiếp nhận công việc viết hồi ký này…”
Vẻ mặt cô ấy rất ảm đạm, Mộc Tử Quân ý thức được mình đã lỡ lời, ngượng ngùng bưng tách trà lên uống một ngụm, ngược lại là Tống Duy Bồ vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ, lúc này đã lên tiếng tiếp lời.
“Như vậy cũng rất tốt mà, chị đã tích lũy được không ít tư liệu sống.”
Anh chỉ vào vào giá sách bên bàn trà: “Những tập hồi ký này, mỗi một người đều có thể viết vào trong tiểu thuyết. Sách kể về người Hoa ở nước ngoài rất ít, chị có thể lấp đầy khoảng trống này.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mộc Tử Quân biết ơn Tống Duy Bồ đã giúp cô bù đắp những sai sót ban nãy.
“Gần đây em cũng tiếp xúc với một vài người Hoa ở hải ngoại, em cảm thấy mỗi một người trong số họ đều có câu chuyện của riêng mình. Tát Sa, chị đã từng phỏng vấn nhiều người như thế, không có tác giả nào viết đề tài này thích hợp hơn chị đâu!”
Tát Sa vẫn còn hơi do dự, Mộc Tử Quân tiếp tục nói vào: “Nếu như chị cảm thấy không đủ tư liệu, câu chuyện về cuộc đời bà ngoại anh ấy cũng rất truyền kỳ! Đợi bọn em tìm đủ những hạt ngọc kia, sẽ trở về báo cáo với chị!”
“Phải rồi.” Lúc này Tát Sa mới phản ứng trở lại, nhớ đến đôi câu vài dòng trong email Mộc Tử Quân gửi đến, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Chị vẫn chưa rõ ràng lắm, rốt cuộc Diệp Nhữ Thu có quan hệ gì với với cô Kim mà em nói, còn chuyện chiếc vòng tay kia nữa…”
Mộc Tử Quân vội vàng bưng tách trà ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Để em kể, để em kể.”
“Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi ông nội em trúng tiếng sét ái tình với bà ngoại anh ấy từ cái nhìn đầu tiên ở Bách Nhạc Môn!”
***
Trước đó đều là người khác kể lại câu chuyện cho Mộc Tử Quân nghe, đây là lần đầu tiên Mộc Tử Quân kể cho người khác, nói mãi cho đến khi miệng lưỡi khô khốc, mặt trời lặn về Tây và trà đã nguội.
Kể đến cuối cùng, Mộc Tử Quân nắm lấy tay Tát Sa, nói một cách nghiêm túc: “Cho nên hiện giờ bọn em đang cố tìm cách để liên lạc với ông Diệp, dù cho chỗ ông ấy chưa chắc sẽ có thứ bọn em cần, nhưng ông ấy chắc chắn biết được câu chuyện về Kim Hồng Mai. Càng nhiều manh mối sẽ càng có nhiều cơ hội.”
Tát Sa trở tay nắm chặt lấy tay cô, cũng trả lời một cách chân thành: “Nếu như ông nội em biết em vì chiếc vòng tay này mà tìm bằng được mọi cách để tìm tình địch của ông ấy, chắc ông ấy đang bệnh tật cũng phải bật dậy vì sốc.”
Mộc Tử Quân: …
Vẻ mặt cô rất buồn cười, Tát Sa cũng cảm thấy mình đùa quá trớn liền ho một tiếng, rút tay về, nhân tiện nhìn thoáng qua Tống Duy Bồ. Chàng trai đang khoanh tay ngồi đó nhìn Mộc Tử Quân, ý cười trên mặt rất nhạt, xem ra bình thường cậu chàng cũng chọc cô gái này nhiều lần.
Tát Sa hiểu được, bởi vì những phản ứng trên gương mặt cô gái này rất đáng yêu.
Cô ấy bưng tách trà đã nguội bên cạnh lên uống nốt một ngụm cuối cùng, suy nghĩ một lát mới nói với Mộc Tử Quân: “Thực ra em không cần quá để tâm đến những lời trêu đùa này, sau khi nghe em kể xong, chị cảm thấy nếu như có thể viết lại cuộc đời của cô Kim này thành tiểu thuyết, chắc hẳn sẽ là một câu chuyện truyền kỳ rất điển hình.”
“Câu chuyện truyền kỳ?” Mộc Tử Quân lặp lại.
Tát Sa gật đầu nói: “Ừm, trên thế giới này có rất nhiều loại truyện, đối với những người viết tiểu thuyết như bọn chị thì tính cách nhân vật và nội dung tình tiết đều là thứ phục vụ cho câu chuyện. Nếu như chị muốn kể một câu chuyện tình yêu, chị cũng sẽ miêu tả tình cảm của họ vững bền không lay chuyển. Nhưng đối với một người như cô Kim, cuộc đời bà đã đủ huyền thoại, tình yêu chỉ là một phần trong cuộc đời truyền kỳ của bà ấy. Truyền kỳ nhất định sẽ làm mọi người chấn động, cũng đã định trước sẽ chịu đựng đủ những phê bình và chỉ trích. Nhưng đối với bản thân bà, những đánh giá thị phi kia đều vô nghĩa, những phán xét về đạo đức cũng là vô nghĩa.”
“Em thì không nghĩ vậy… Em chỉ cảm thấy ông nội em rất…” Mộc Tử Quân nhỏ giọng nói.
“Cô Kim cũng không bảo ông nội em đợi bà, bà chỉ tiếp tục sống cuộc sống của mình thôi, em nói có đúng không?”
Tát Sa nói tiếp: “Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của người đàn ông, cũng là nỗi bất đắc dĩ của thời đại.”
Mộc Tử Quân im lặng một lát mới gật đầu: “Ừm.”
Tát Sa cầm lấy quyển tự truyện ở bên cạnh lật ra vài trang: “Còn về câu chuyện của Diệp Nhữ Thu, thực ra những tư liệu này chỉ là bản hành văn mà thư ký của ông ấy đưa cho chị, phỏng vấn trực tiếp cũng chỉ có hai lần mà còn diễn ra trong văn phòng của Tổng biên tập, chị cũng chưa từng trực tiếp liên hệ với ông ấy. Thế này nhé, để chị đi hỏi Tổng biên tập thử, xem xem có thể sắp xếp cho hai người gặp mặt được không.”
Nhận được câu hứa hẹn này, cuối cùng Mộc Tử Quân cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô uống ngụm trà cho thấm giọng, sau đó chuẩn bị cùng Tống Duy Bồ rời đi. Tát Sa đứng dậy tiễn hai người họ, hai con mèo từ nhà bên cạnh nhảy tới, ngồi bên ngoài cửa sổ giục cô ấy mở cửa ra.
Mộc Tử Quân trước khi đi còn liếc nhìn sang hai con mèo đó, ánh mắt cũng lướt qua những tập hồi ký nằm trên giá sách. Tát Sa như chợt nhớ đến điều gì đó, vội cầm lấy cành hoa mình cầm về trên bàn trà đưa cho cô.
“Cành hoa này cắt hơi ngắn nên chủ tiệm bảo chị mang về nhà, nhưng hai con mèo kia luôn cắn nát hoa… Em thích thì mang đi nhé.”
Hoa hồng đỏ lẳng lặng trong túi giấy nâu, Mộc Tử Quân nhận lấy, cảm ơn cô ấy sau đó cùng Tống duy Bồ đi xuống tầng.
Mang đến một quyển sách, nhận lấy một đóa hoa hồng về. Mộc Tử Quân ngồi vào ghế phụ, nương theo ánh đèn trong xe quan sát cẩn thận, trong đầu cô chợt hiện ra hai khắc dấu khác nhau trên hai hạt ngọc.
Hoa hồng đỏ đã trở về trên vòng tay của cô, vậy còn lá trúc kia đang ở nơi nào?
Vào ngày đến Melbourne, cô luôn cho rằng mình đến đây là vì nỗi tiếc nuối của một câu chuyện xưa cũ. Nhưng khi nghe những câu chuyện từ người khác, cô dần dần phát hiện ra rằng Kim Hồng Mai chưa từng mắc kẹt lại trong nỗi niềm tiếc nuối đó. Bà có một cuộc đời mênh mông quá đỗi, nơi mà mỗi một hạt ngọc dừng lại đều thú vị hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.
Thế nên đến bây giờ, cô không còn nghĩ mình đến để bù đắp tiếc nuối cho bà nữa.
Cô đến đến khôi phục lại truyền kỳ về bà.
***
Lúc nói chuyện thì không có cảm giác gì, từ lúc trên đường từ nhà Tát Sa trở về, Mộc Tử Quân mới cảm nhận được cổ họng đau rát khi nói chuyện. Tống Duy Bồ đỗ xe ở dưới lầu, cô chạy lon ton lên tầng hai. Trên bàn trà có cái bát, cô cũng lười đi lấy ly ra khỏi tủ ly, thế là cô rót nước vào bát rồi uống cạn.
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ chợt vang đến tiếng kêu khàn khàn. Mộc Tử Quân giật mình run lên, lúc quay đầu lại, con chuột possum mà Tống Duy Bồ thường cho ăn đang dùng ánh mắt hung ác nhìn mình. Cô cảm thấy khó hiểu, Tống Duy Bồ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô đang uống nước, vẻ mặt cũng rất ẩn ý.
Mộc Tử Quân chỉ vào con chuột hỏi: “Tống Duy Bồ, sao nó trừng tôi vậy?”
Tống Duy Bồ đi đến bên cạnh cô, chầm chậm lấy đi cái bát trong tay cô. Mộc Tử Quân nhìn anh rồi lại nhìn cái bát, trên mặt chẳng hiểu ra sao.
Tống Duy Bồ cân nhắc dùng từ: “Có thể là vì… nhìn thấy em…”
?
“Dùng…”
?
“Cái bát của nó để uống nước.”
Mộc Tử Quân: …
Cô nhất thời líu lưỡi: “Nó… tôi… anh…”
“Không phải nó dùng cái đĩa kia sao?”
“Cái đó là để ăn cơm, cái này là để uống nước.”
Anh giải thích xong còn không quên trấn an cô: “Không sao, tôi đã rửa sạch rồi.”
… Tôi cảm ơn anh!
Mộc Tử Quân vừa nhìn Tống Duy Bồ với vẻ mặt tức giận, không khí trầm lắng đến mức con chuột bên ngoài cũng không còn kêu nữa, như thể nó đang suy nghĩ xem người này đã dùng bát của nó rồi mà sao còn kích động hơn cả nó vậy.
Nước uống vào bụng rồi cũng không thể nhổ ra được, Mộc Tử Quân đi vào nhà vệ sinh súc miệng một hồi lâu, lúc đi ra ngoài, trước cửa sổ đã trống không, chỉ còn để lại một cái đĩa bên trên dính vài miếng vụn chuối.
Trên tủ âm tường dưới cửa sổ thì có thêm một cái hộp, bên trong đựng cái bát cô vừa mượn dùng ban nãy và một nải chuối, ngoài hộp còn viết bốn chữ “Dùng riêng cho chuột”
Tống Duy Bồ nói tiếng Trung rất lưu loát, cũng biết rất nhiều chữ Hán, nhưng khi viết ra thì chữ cứ xiêu vẹo, nét chữ giống hệt như học sinh tiểu học, nhất là chữ “Chuột” trông rất gượng ép. Mộc Tử Quân bật cười xoay hộp giấy lại, dùng bút dạ viết lại bốn chữ đó.
Tống Duy Bồ vừa thay quần áo xong đi ra ngoài, bước tới đứng bên cạnh cô.
“Làm gì vậy, chê chữ tôi xấu sao?” Anh hỏi.
“Hơi hơi.” Cô nói thẳng.
Anh lớn thế này rồi nhưng rất hiếm khí chịu nhục trên phương diện ngôn ngữ, lúc cúi đầu nhìn nét chữ của Mộc Tử Quân cũng phải thừa nhận rằng, chữ cô viết rất đẹp, giống như bản chữ mẫu nhìn theo để luyện viết khi còn nhỏ vậy. Trên tủ ly đặt mấy tờ báo cũ, Tống Duy Bồ dựa theo đó viết lại lần nữa.
Còn rất giống học sinh tiểu học, Mộc Tử Quân dựa vào tủ ly bật cười thành tiếng.
Lúc ban đầu mới quen biết Tống Duy Bồ, cô cảm thấy cái gì anh cũng làm được, nhưng từ khi ở chung, cô dần dần phát hiện ra anh cũng có rất nhiều lúc “không được”. Chẳng hạn như khi anh nghe không hiểu một vài thành ngữ, lúc nào cũng mệt rã rời chỉ muốn ngủ, lại ví như tính cách hoàn toàn không khớp với chữ viết kia…
Cô càng thích những ngày tháng chung sống với Tống Duy Bồ, thế này khiến cô cảm thấy “mình cũng có thể giúp đỡ anh”. Cô hy vọng Tống Duy Bồ có thể dần dần học được cách nhờ cô giúp đỡ, chứ không phải cứ mãi giúp đỡ cô một cách vô điều kiện như thế, cô muốn anh cứ lấy những gì anh muốn có từ cô.
“Chữ ‘Chuột’ của anh viết thành thế này à.” Cô hất cằm về phía tờ báo cũ: “Anh viết tên tiếng Trung của mình như thế nào, viết cho tôi xem thử đi.”
Tống Duy Bồ liếc nhìn cô, sau đó cắn răng kiên trì viết dưới chữ “Chuột” kia một dòng chữ “Tống Duy Bồ” còn vụng về hơn. Mỗi một nét đều cực kỳ chăm chú, tưởng như anh đang vẽ tranh chứ không phải viết chữ.
“Wow!”
Mộc Tử Quân chợt cảm khái: “Thì ra thiên phú ngôn ngữ chỉ giỏi nói, không giỏi viết à?”
“Thiên phú ngôn ngữ là ngữ cảm.” Tống Duy Bồ mạnh miệng phản bác: “Viết chữ cũng không thể dựa vào ngữ cảm được.”
Đầu bút dạ ngượng ngùng đến nỗi khô lại. Mộc Tử Quân cầm bút vẫy nhẹ để nước mực chảy lên đầu bút, cô lật tờ báo lại, viết lên đó một dòng “Tống Duy Bồ” vừa mạnh mẽ vừa sắc sảo.
Ngòi bút ngừng ngắt có nhịp, nét chữ cứng cáp vừa đủ lực, nước mực vàng trực tiếp hằn lại trên tờ báo bên dưới.
“Luyện thử xem?” Cô bắt đầu mặc sức tưởng tượng: “Đợi đến khi anh trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng trở về Trung Quốc diễn thuyết, sinh viên sẽ ồ ạt nhào lên nhờ anh ký tên cho, nếu anh chỉ ký tên tiếng Anh River Song thì cũng đơn giản quá.”
Tống Duy Bồ nhìn tên mình dưới nét bút của cô, chữ của cô rất đẹp, thanh tú phóng khoáng, tiêu sái hào hùng, hoàn toàn không giống với tướng mạo của cô. Anh dùng ngón tay men theo nét chữ của cô mô tả lại cách viết, sau đó rất ngoan ngoãn đáp lời: “Ồ, cũng đúng.”