Hai lần đến trước đó, một lần vào nửa đêm, một lần vào ban ngày, hôm nay là chạng vạng. Ánh hoàng hôn phủ lên con phố một nét êm dịu, một số nhà hàng Trung Quốc đã thắp đèn lồng trước cửa, bên ngoài có đám đông khách hàng từ trong và ngoài nước.
Cô đi phía sau Tống Duy Bồ, phát hiện hầu như anh đều quen biết mọi người trên con phố này. Khi đi qua một quán ăn Thượng Hải, Tống Duy Bồ bị bà chủ giơ tay ra hiệu dừng lại. Mộc Tử Quân từ bên cạnh nhìn qua, thấy một dì mang tóc xoăn giả và lông mi giả đang nói chuyện với anh.
“Tư liệu có dùng được không?” Dì ấy hỏi.
Tống Duy Bồ nhanh chóng phản ứng lại và trả lời: “Được ạ.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, không ngờ nó lại có tác dụng.” Bà chủ vuốt vuốt ngực: “Thằng bé rất chăm chỉ, vì phần bài tập mà tìm đến nửa đêm…”
Mộc Tử Quân xen vào: “Anh tìm cái gì vậy?”
Tống Duy Bồ mặt không biểu cảm bước nhanh hơn, dắt cô qua khỏi cửa quán cơm: “Không tìm gì cả.”
Bà chủ nhìn thấy hai người họ đã đi xa, lấy hạt dưa từ túi ra, cắn rồi “phụt” một tiếng phun vỏ ra.
“Di Vờ đã trưởng thành rồi.” Dì ấy gật đầu: “Đã biết đưa con gái về nhà. Ôi, nếu bà ngoại thằng bé vẫn còn thì tốt biết mấy.”
Đi qua quán cơm Thượng Hải, phía trước là con đường rẽ mà Tống Duy Bồ đã vào lần trước. Mộc Tử Quân đi vào cùng anh, đi qua hai cửa nhà bếp và một lỗ thông gió phát ra hơi nóng, bấy giờ mới đến tòa nhà nhỏ đó.
Tòa nhà được xây bằng gạch đỏ, chia thành hai tầng. Mộc Tử Quân quan sát mặt trước tầng một, phát hiện cửa lớn đóng chặt, cửa sổ cũng vậy, tủ kính bên trong đã được dọn sạch. Trên tường có một khung tranh, cửa sổ phủ một lớp bụi dày.
“Đây là nơi nào vậy?” Cô vịn vào cửa sổ rồi quay đầu hỏi.
“Trước kia đây là cửa hàng bán đèn.” Tống Duy Bồ nói: “Nhưng bây giờ đã đóng cửa rồi.”
“Tại sao lại đóng cửa?”
Tống Duy Bồ lấy chìa khóa ra, dẫn cô đi lên dọc theo cầu thang ngoài trời.
“Tôi không có thời gian quản lý.” Anh nói.
Xem ra cũng là của Kim Hồng Mai.
Kim Hồng Mai đúng là tài giỏi, một mình băng qua từ bờ đại dương bên kia, không chỉ mở một cửa hàng sách, còn có một cửa hàng đèn ở phố người Hoa. Hơn nữa nghe ý này, cả hai mặt bằng đều không thuê, mà là mua lại.
Vừa bước lên cầu thang sắt thì một tiếng rầm vang lên, Mộc Tử Quân nhanh chóng bước theo sau. Lên tầng hai là một sân thượng hẹp, nối thẳng đến cửa của gia đình phía trước. Tống Duy Bồ xoay chìa khóa nghe “cách” một tiếng, quay đầu bảo cô theo sau.
Trong khoảnh khắc bước vào cửa lớn, Mộc Tử Quân cảm thấy như mình đã bước vào thời không ngày xưa.
Bước vào cửa là sàn lát gạch hoa, tường sơn màu kem, trên tường có một lò sưởi bằng đá cẩm thạch. Trên lò sưởi có những bức ảnh từ nhỏ đến lớn, cả khi tốt nghiệp của Tống Duy Bồ, gần trần nhà treo một bản đồ thế giới. Bên cạnh lò sưởi có một máy phát đĩa cổ điển, dưới lò sưởi là một chiếc ghế sofa da màu xanh lục đậm, tay vịn đã bị mài mòn đến bạc trắng.
Nhưng mà ngoại trừ những đồ nội thất này, các vật dụng còn lại đều mang phong cách Trung Quốc. Sau khi vào cửa không lâu thì có bậc thang nối xuống, bước vào phòng khách, đối diện là một chiếc bàn tròn bằng gỗ tử đàn và những chiếc ghế mây đặt quanh, trên giá sách và ngăn tủ đều bày biện các đồ sứ thanh hoa. Đặc biệt là cửa sổ thiên về phong cách Trung Quốc, khung gỗ hình vòm, như một khung tranh lồng khu phố người Hoa ở phía xa vào.
Liên tưởng đến căn nhà thuê chỉ có bốn bức tường của mình, Mộc Tử Quân cảm thán từ tận đáy lòng: “Nhà anh đẹp quá.”
“Thật không?” Tống Duy Bồ nhìn xung quanh một cái. Có lẽ là do đã lớn lên ở đây nên anh không có cảm giác gì. Hai người thay giày, anh dẫn Mộc Tử Quân vào trong phòng, sau đó mở cửa phòng ngủ của Kim Hồng Mai ra.
Vừa rồi hai người đã đạt được sự đồng thuận về chuyện của Kim Hồng Mai, Mộc Tử Quân cũng nói với anh về việc tìm được một số thứ từ danh sách kia. Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy nói nhiều cũng không bằng dẫn Mộc Tử Quân đến xem nơi Kim Hồng Mai đã ở khi còn sống.
“Nhưng cũng không có đồ gì cả.” Anh bảo cô vào cửa: “Tôi đều tìm qua rồi.”
Mộc Tử Quân rón rén bước vào, đánh giá phòng ngủ của Kim Hồng Mai, rõ ràng có chút hồi hộp.
Phòng của bà rất giản dị, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo cỡ lớn, trước gương gần cửa sổ là bàn trang điểm. Khi hoàng hôn buông xuống, gần như Mộc Tử Quân có thể nhìn thấy bà bắt đầu cuộc sống hằng ngày và bộ dạng chậm rãi già đi của bà trong căn phòng này
“Em có thể tìm.” Tống Duy Bồ nói: “Tối nay tôi sẽ dọn dẹp.”
Nói xong, anh thôi dựa vào tường mà đứng thẳng dậy, xoay người ra ngoài cửa. Đến khi cửa phòng đóng lại, Mộc Tử Quân luống cuống tay chân đứng đó một lúc lâu, cuối cùng cô bước đến tủ quần áo của bà.
Cô đan tay thành hình chữ thập trước mặt, thầm mặc niệm: “Bà Kim, cháu đến để giúp ông nội tìm bà, nhưng bà không còn ở đây, cháu chỉ tìm viên ngọc kia. Cháu không có ý không tôn trọng bà đâu.”
Nghĩ như vậy xong, cô từ từ mở tủ quần áo, lần lượt quan sát từng bộ quần áo của Kim Hồng Mai.
Ông nội từng nói với cô, Kim Hồng Mai thích mặc sườn xám. Nhưng tủ quần áo này không có nhiều sườn xám, màu sắc cũng đều rất giản dị. Liên tưởng đến cửa hàng sách và cửa hàng đèn, Mộc Tử Quân đoán Kim Hồng Mai đã lớn tuổi nên đi theo con đường làm giàu bằng sự cần cù, loại trang phục như sườn xám vừa không thể nhấc tay vừa không thể động vai nên đã bị bỏ đi.
Nhưng mà trong tủ quần áo còn có một không gian riêng biệt, treo một số chiếc váy múa sặc sỡ. Mộc Tử Quân kéo váy ra xem, có một chiếc váy được trang trí bằng lông vũ màu đen, đính một đóa mẫu đơn màu vàng bên eo.
Cô hoang mang nghiên cứu một lát, sau đó đặt về chỗ cũ.
Phòng của phụ nữ, thứ đáng xem nhất chính là bàn trang điểm, theo lý thuyết đây cũng là nơi có khả năng đặt vòng ngọc nhất. Nhưng Tống Duy Bố đã xác định ở đó không có, Mộc Tử Quân thử tìm trong hộp trang sức, cũng chỉ có mấy bộ khuyên tai và nhẫn, hai chuỗi vòng cổ ngọc trai và một cây trâm cài hoa sen.
Trong phòng khách truyền đến động tĩnh, cô đặt mọi thứ trở về chỗ cũ rồi quay lại phòng khách lần nữa. Vừa rồi cô đã đặt bản danh sách lên bàn trà, lúc này Tống Duy Bồ đang chống đầu nghiên cứu nó.
Thấy cô ra ngoài, anh đứng dậy, ngón tay gõ gõ trên danh sách nhân viên — trang mà cô đã dùng bút đỏ vẽ một vòng.
“Em đánh dấu Trần Nguyên Cương?” Anh hỏi: “Người này sao vậy?”
Đó chắc là vị trí sau Kim Hồng Mai ba bốn trang, chức vị của Trần Nguyên Cương là nhân viên cửa. Mộc Tử Quân “à” một tiếng, vội vàng ngồi xuống sofa bên cạnh anh.
Ghế sofa da lún xuống, cô cúi đầu tìm tên. Cơ thể hai người thêm gần nhau, Tống Duy Bồ nhìn sườn mặt cô, cũng không né tránh.
“Tôi đã tra tên những người trên danh sách này.” Ngón tay Mộc Tử Quân xẹt qua vệt ố vàng trên giấy: “Dùng cả tiếng Anh và tiếng Trung tra qua một lần, có thể tra ra được thông tin, hơn nữa còn xác định được chính xác người đó, chỉ có Trần Nguyên Cương này.”
Cô lấy điện thoại ra, tìm tên một địa điểm trên bản đồ. Tống Duy Bồ nghiêng người nhìn qua, thấy định vị của cô là trên một ngọn núi hẻo lánh ở vùng ngoại ô của Melbourne.
Anh biết đại khái chỗ đó. Ở sườn núi có một thị trấn nhỏ, nơi đó có một số trang trại rượu và nông trường. Nhưng địa điểm mà Mộc Tử Quân tìm kiếm cần phải đi lên núi thêm mấy km nữa.
“Nhà ông ta?”
“Không phải.” Mộc Tử Quân nói: “Gia đình ông ta mở một nhà hàng ẩm thực Quảng Đông. Là một trang viên kiểu Trung Quốc trên đỉnh núi, tên là “Nhà hàng tư gia của Trần Nguyên Cương”, hiện nay do cháu trai ông ta kinh doanh. Trên trang web của họ có giới thiệu về Trần Nguyên Cương, đề cập đến việc khi ông ta mới đến Úc từng làm nhân viên cửa ở một khách sạn trong khu phố người Hoa.”
Tống Duy Bồ nhận điện thoại rồi nhìn xuống.
Trên bản đồ có hình ảnh của nhà hàng Quảng Đông này, từ “Nhà hàng tư gia của Trần Nguyên Cương” được khắc bằng song ngữ Anh và Trung trên hai tấm bảng hiệu, bị cây cối ngoài trang viên che khuất.
“Em dự định bắt đầu hỏi từ nhà hàng Quảng Đông này à?”
“Đúng.” Mộc Tử Quân nhanh chóng gật đầu: “Nhưng mà hiện tại… có một, không đúng, là hai vấn đề…”
Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn cô.
“Nói đi.”
Cô ngồi thẳng người, giơ một ngón tay.
“Thứ nhất.” Cô nói: “Nơi này cách quá xa, không có trạm xe buýt, không có xe thì không thể qua được, phải có người lái xe đưa tôi đi.”
Tống Duy Bồ không nói gì.
“Thứ hai.” Mộc Tử Quân tiếp tục len lén thêm một ngón tay: “Tôi lo lắng cho dù Trần Nguyên Cương còn sống, ông ta cũng chỉ là một… ông lão chỉ biết nói tiếng Quảng Đông. Ở đó có rất nhiều người di cư lâu đời như vậy, tôi có thể sẽ gặp khó khăn khi giao tiếp với ông ta.”
Trong phòng khách vô cùng im lặng.
Mộc Tử Quân nghĩ Tống Duy Bồ thông minh như vậy, chắc chắn anh hiểu ý cô là gì.
Qua nửa ngày, cuối cùng Tống Duy Bồ cũng mở miệng, nhưng kết luận anh đưa ra còn thông minh hơn những gì cô nghĩ.
“Tôi hiểu rồi.” Anh nói: “Em tự tìm xe cho bản thân, còn có người phiên dịch.”
Mộc Tử Quân: …
“Không phải anh cũng nói.” Cô cố gắng bổ sung: “Anh cũng khá tò mò về bà ngoại mình sao…”
Tống Duy Bồ khoanh tay tựa vào ghế sofa.
“Cũng không tò mò đến mức này.” Anh nói.
?
Mộc Tử Quân cầm danh sách nhân viên, bỗng dưng rơi vào tình trạng lúng túng, tự hỏi “Không phải đã thỏa thuận xong xuôi rồi sao lại đột nhiên đổi ý”. Cô lấy lại điện thoại từ tay Tống Duy Bồ, chọc chọc vào phần giao thông công cộng, ngay lập tức bị hành trình dài đến bốn giờ đi xe, đổi xe và quãng đường đi bộ hơn 5 km đánh bại. Cố gắng nghiên cứu việc gọi taxi, lại phát hiện nơi này hoang vu xa xôi như vậy, phỏng chừng rất khó gọi được Uber.
Càng đừng nói tới tiếng Quảng Đông của cô chỉ gói gọn trong hai từ “hà lố” và “thần kinh”…
… Không phải, chiếc cầu này sao lại như vậy chứ! Muốn dựng thì dựng, muốn sập thì sập!
Ghế sofa bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt của Mộc Tử Quân dõi theo Tống Duy Bồ, phát hiện anh đứng dậy rót một ly nước, bộ dạng thật sự là không đặt sự sụp đổ của cô vào mắt. Trong nháy mắt, cô đã hiểu người mà Do Gia nói là “Đối với ai đều là ngoài mặt” là thế nào.
Mộc Tử Quân vứt cuốn danh sách nhân viên lên bàn trà, kiên nhẫn mở miệng: “Tống Duy Bồ, tôi nghĩ vừa rồi ở trường học, chúng ta không phải đã thỏa thuận rồi sao?”
Tống Duy Bồ nhấc ly nước, ánh mắt anh cũng bất ngờ: “Thỏa thuận gì? Tôi chỉ nói mình tò mò về bà ngoại, cũng chưa nói gì khác.”
Mộc Tử Quân suýt nữa bị anh làm cho tức chết.
“Tôi bận lắm.” Anh nói: “Cửa hàng sách, thư viện, còn phải đi học.”
“Không phải Do Gia nói anh muốn tuyển nhân viên cửa hàng sao?” Mộc Tử Quân cũng đứng dậy: “Cửa hàng sách của anh có người giúp trông coi, không bận đến vậy.”
“Tuyển người?” Anh nói: “Em có biết lương tối thiểu mà luật Úc quy định là bao nhiêu không?”
Sao anh có thể nói ra việc không muốn tiêu tiền thuê người một cách tuân thủ luật pháp quá vậy? Cô bị anh làm nghẹn lần nữa. Sau một lúc lâu trầm mặc, Mộc Tử Quân thở dài một hơi.
Cô biết rồi.
Cuối cùng hai người họ chắc chắn sẽ trở về mối quan hệ tiền bạc trong sạch và vững chắc.
“Vậy hay là anh xem nó như công việc đón sân bay đi?” Cô thành khẩn hỏi: “Đón khách ở sân bay rồi quay lại cũng mất hơn một giờ phải không, chúng ta tính xem từ đây đến trang viên đó mất bao lâu, sau đó——”
Thấy cô phản ứng quá chậm, Tống Duy Bồ đã ngắt lời, giọng điệu mang ý dẫn dắt từng bước.
“Tôi không thiếu tiền như em nghĩ.” Anh nói: “Tôi thiếu thời gian, thiếu người giúp tôi quản lý cửa hàng sách——”
“——Tôi giúp anh quản lý cửa hàng sách là được rồi chứ gì!”
Phòng khách yên tĩnh quá mức, chỉ có âm thanh uống nước của Tống Duy Bồ.
Một chút, lại một chút.
“Tôi không cần tiền lương tối thiểu theo quy định.” Mộc Tử Quân chống hông đứng dậy, từ bỏ hy vọng: “Anh có thể xem tôi như lao động chui— không phải! Xem như tôi làm việc tình nguyện đi!”
“Tôi cũng không xấu xa như vậy.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân dừng lại một chút mới hiểu ý anh nói, đột ngột ngẩng đầu lên.
A, nghĩ cả nửa ngày, không phải là cầu sập, mà là muốn thu phí qua đường của cô à??
“Em muốn đi tìm người vào ngày nào?” Thật sự Tống Duy Bồ bắt nhịp rất mượt mà vào cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Ngày…” Mộc Tử Quân ngơ ngác nói: “Tôi dự định sớm nhất là thứ sáu tuần này…”
“Được thôi.” Tống Duy Bồ đặt ly nước xuống: “Vậy thứ sáu.”
Mộc Tử Quân: …
“Vậy thứ năm em không có lớp, đến cửa hàng sách làm việc.”
Mộc Tử Quân: …
“Xuống lầu ăn cơm không?” Tống Duy Bồ đứng dậy mặc áo khoác: “Nếu đi cùng tôi có thể được giảm giá 30%.”
…
Một giờ sau, Mộc Tử Quân lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Màn hình điện thoại sáng lên, là bạn cô nhắn hỏi về tiến triển cuộc sống du học của cô.
[Người đẹp trai đón cậu ở sân bay cậu nói lần trước.]
[Cái người vừa đẹp trai lại vừa hữu dụng đấy.]
[Có tiến triển gì không?]
Mộc Tử Quân: …
Cô bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, cầm điện thoại hung ác trả lời.
[Không có ích chút nào!!!]
[Một tên gian thương!!!]
***
Thứ năm.
Khi còn nhỏ Mộc Tử Quân từng viết bài văn: “Bầu trời hôm nay âm u, còn đổ mưa, giống như tâm trạng của tôi hiện tại.”
Tựa như tâm trạng của cô hiện tại.
Không phải là cô không lập kế hoạch làm việc, nhưng cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này mình đã bị Tống Duy Bồ lừa gạt. Một nữ sinh viên trẻ tuổi tốt bụng, ôm sứ mệnh lớn lao vượt biển đi xa, nghĩ vậy để mình cảm thấy lạc quan đi? Răng rắc, cô bắt đầu làm việc không công ở hiệu sách trên phố người Hoa.
Cô giương ô bước vào phố người Hoa, đi đến trước cửa Club, thu tán ô rồi lắc nhẹ, nước bắn vào làm ướt một ống quần cô. Còn chưa đến 9 giờ, hầu hết các nhà hàng đều chưa mở cửa, ngay cả trong sòng bạc cũng ít người hơn so với hai lần trước.
Cô quen thuộc tìm đến thang máy, khoanh tay bước vào trong. Thang máy đi lên, âm thanh gỉ sắt khi ma sát tạo ra tiếng ồn. Khi cửa thang máy mở ra, cô rẽ phải rồi đi đến cuối đường, biển hiệu “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt” đập vào mắt cô.
Nhớ tới bản thân còn chuyện phải nhờ vả Tống Duy Bồ, cô hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng rồi đẩy cửa bước vào.
Ước chừng là do trời âm u, hôm nay tất cả đèn trong cửa hàng sách đều được mở, ánh đèn dây tóc chiếu sáng một mảnh không gian lạnh lẽo. Mộc Tử Quân đứng trước cửa một lúc, nghe thấy trong góc phòng truyền đến một âm thanh “tách tách”.
Theo tiếng nhìn qua, Tống Duy Bồ nửa ngồi bên mép bàn, anh đang chụp ảnh những cuốn sách trên bàn. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn Mộc Tử Quân một cái, đầu hơi nghiêng về phía quầy thu ngân.
Cô bước qua chỗ anh, anh cũng quay lại, một bên vừa lấy thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh, một bên bảo cô ngồi xuống. Hai người một đứng một ngồi trước máy tính quầy thu ngân, cô đặt túi xuống, nhịn không được hỏi: “Làm gì vậy?”
“Làm việc.” Anh nói.
Cắm đầu đọc thẻ vào máy tính, anh đứng dậy lấy chuột, tay kia tùy ý gác lên sau lưng ghế của cô. Mộc Tử Quân ngồi nghiêm chỉnh nhìn màn hình máy tính, thẻ nhớ máy ảnh mở ra, tất cả đều là ảnh anh vừa chụp.
Con chuột chuyển động một cái, anh mở trang web lên. Mộc Tử Quân nhìn một lát, nhận ra đó là giao diện quản lý của một trang web mua sắm trực tuyến trong nước.
“Giúp tôi tải lên một chút đi.” Anh nói: “Phần mô tả sản phẩm đều là mới 80%, giá thì để trống trước, buổi chiều tôi điền.”
“Anh mở cửa hàng trực tuyến à?” Mộc Tử Quân hỏi.
“Ừ.” Tống Duy Bồ gật đầu, đưa chuột trong tay cho cô: “Không phải em nói rất nhiều sách trong tiệm của tôi ở bên ngoài không còn xuất bản nữa sao? Đặt ở đó cũng không bán được, không bằng cứ mang lên mạng bán.”
Cuộn chuột xuống đủ loại bìa sách rực rỡ. Mộc Tử Quân lơ đãng gật đầu, lại nhớ tới chuyện gì đó nên giữ tay anh lại.
Thân thể của Tống Duy Bồ cứng đờ, muốn rút lại nhưng không được.
… Cô gái này khỏe thật.
“Chúng ta phải nói rõ nha.” Giọng cô cũng rất nghiêm túc: “Tôi đến cửa hàng sách của anh làm việc, ngày mai anh phải dẫn tôi đi tìm người, sau này cũng không thể tùy tiện bỏ gánh.”
Tống Duy Bồ sửng sốt một chút, rõ ràng không hiểu những từ ngữ tiếng Trung phức tạp này, hỏi ngược lại: “Cái gì là bỏ gánh?”
“Chính là…” Mộc Tử Quân nhất thời nghẹn lời: “Chính là anh không thể bỏ mặc tôi!”
Cô giữ chặt tay anh, anh đứng bên cạnh cô. Mưa ngoài cửa sổ có xu thế dần lớn hơn, đập vào cửa kính lách tách không dứt. Có lẽ do cửa hàng sách này quá cũ rồi, trong căn phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc nhẹ.
Ánh mắt của Tống Duy Bồ dừng lại trên tay cô, từ từ đứng thẳng dậy.
“Được.” Anh nói, giọng nói trong không gian kín bị ép đến rất thấp: “Sẽ không bỏ mặc em.”