(2) Rattlesnake cocktail là sự kết hợp của lửa và vị ngọt, rượu mạnh và các chất bổ sung dễ chịu. Thành phần bao gồm rượu mùi cà phê và rượu mùi ca cao. Màu sắc của thức uống chuyển sang màu nâu nhạt, giống như socola tự làm, pha chế tình yêu.
Tất cả sách đều đã được trả về vị trí ban đầu, công việc hôm nay của Tống Duy Bồ cũng sắp kết thúc, còn thu hoạch thêm một số kiến thức về ngôn ngữ văn hóa. Hai người sóng vai rời khỏi thư viện, cô mất một lúc để xác định phương hướng rồi nói: “Tôi đi hướng này.”
“Tôi phải đi tàu điện.” Tống Duy Bồ nói.
Dường như thời tiết ấm hơn một chút, nhưng cũng không bớt lạnh hơn. Bên ngoài bất chợt nổi gió, Mộc Tử Quân co rúm người lại, giọng điệu mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Ban ngày còn hơn mười độ, bây giờ lại lạnh như vậy…”
“Melbourne vốn là vậy.” Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn sắc trời xa xa, xác nhận trời sẽ không mưa: “Nhiệt độ thay đổi rất nhanh, gió mưa đều rất đột ngột.”
Tóc cô bị gió thổi bay lên, có vài sợi lướt qua mặt anh. Hai người gật đầu xem như tạm biệt, Tống Duy Bồ đứng dựa vào đèn đường ở trạm tàu điện chờ tàu.
Con đường thẳng tắp, không phải là khu trung tâm nên không có những tòa nhà cao tầng, anh có thể nhìn thấy đường chân trời phía cuối con đường. Khi tàu điện từ xa “đinh đinh đang đang” chạy đến gần, trong đầu Tống Duy Bồ lại hiện lên tên khách sạn đó.
Khách sạn Trường An.
Tờ báo năm 1938, khách sạn năm 1938. Thời gian đã lâu, ngay cả trên mạng cũng không tìm được tin tức về nó, cứ như là một nơi chưa từng tồn tại.
Tàu điện đến trạm, Tống Duy Bồ theo dòng người lên xe. Tốc độ tàu điện nhanh hơn so với con người nhiều, anh khoanh tay ngồi xuống chỗ trống bên cửa sổ, sau khi tựa lưng ra sau mới nhìn thấy Mộc Tử Quân vừa đi trước anh một bước.
Nữ sinh thích làm đẹp, nhiệt độ còn chưa tăng đã thay váy dài, bên ngoài khoác áo da, bị lạnh đến mức chạy bước nhỏ. Cửa sổ xe mở hé, anh nhanh hơn cô một chút, chậm rãi dừng ở trạm đầu tiên. Tống Duy Bồ chống tay lên cửa sổ, gọi người đang chạy bước nhỏ bên ngoài một tiếng: “Mộc Tử Quân!”
Cô bất ngờ dừng bước, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Tống Duy Bồ trên tàu điện. Anh hơi cúi người, hỏi cô: “Em lạnh không?”
Hành khách xuống xe, cô tránh khỏi dòng người, bước về phía thân xe hai bước, cười khổ nói: “Gió lớn quá.”
Tống Duy Bồ gật đầu, lấy từ trong cặp ra chiếc khăn quàng đã gấp gọn, ném ra ngoài cửa sổ. Mộc Tử Quân theo phản xạ đưa tay đón, chiếc khăn quàng rơi thẳng vào lòng cô, ấm áp một cục.
Tàu điện kêu “đinh” một tiếng, cửa bắt đầu đóng lại. Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, tàu điện đã rời đi.
Cô chỉ có thể nhìn thấy tay của Tống Duy Bồ đang nửa chống lên cửa sổ, khớp ngón tay hơi cong, đặt nghiêng trên khung cửa sổ, ngón tay gõ nhè nhẹ vào thân tàu kim loại.
***
Khu phố người Hoa còn cách trạm tàu điện một đoạn. Thời gian về nhà vừa đúng giờ ăn tối, nên trên đường phố đều là người đến ăn cơm. Tống Duy Bồ đi qua dòng người tấp nập, cuối cùng bước chân cũng dừng lại trước một nhà hàng Trung Quốc.
Mùa du lịch cao điểm còn chưa đến, trước cửa tiệm cũng không có người xếp hàng dài chờ đợi. Một nhân viên phục vụ đứng trước cửa chào khách, thấy Tống Duy Bồ đứng trước cửa thì cười nói: “Đến tìm chị Lý à?”
Chị Lý là bà chủ của nhà hàng Trung Quốc này, cũng là bạn đánh bài của Kim Tương Tuyệt khi còn sống. Tống Duy Bồ gật đầu, sau cửa đã truyền đến tiếng kêu vội vã không ngớt: “Di Vờ à! Di Vờ ơi!”
Tống Duy Bồ: …
“Dì à.” Anh nói: “Cứ gọi cháu như trước đây là được rồi.”
Một dì gắn lông mi giả bất ngờ ló ra từ bên trong cửa.
“Không được!” Dì ấy kiên quyết nói: “Dì đang luyện tiếng Anh mà! Đến đây đã mười mấy năm mà vẫn chưa nói tốt, dì phải tập gọi cháu bằng tên tiếng Anh, đúng không, Di Vờ?”
“Chị Lý.” Nhân viên phục vụ kéo tay áo của dì ấy: “Người ta là River…”
“À.” Chị Lý bừng tỉnh hiểu ra: “Cũng là nhóm du học sinh các em phát âm chuẩn – Ri Vờ.”
Tống Duy Bồ bỏ qua việc sửa lại cho đúng.
Bên ngoài gió lớn, bà chủ dẫn Tống Duy Bồ vào trong, như thường lệ lấy vài phần cơm hộp từ sau nhà bếp đưa cho anh. Tống Duy Bồ đã thành thói quen, từ chối quá khó khăn, mà anh cũng không muốn dành thời gian để từ chối.
“Dì à.” Anh hỏi: “Nhà hàng này của dì trước đây là một phòng khám, phải không?”
Bàn tay bà chủ vẫn đóng gói không ngừng: “Đúng, là một bác sĩ người Hoa. Ông ấy đi New Zealand dưỡng lão với con cháu rồi, bán lại cho dì.”
“Thế trước cả bác sĩ người Hoa là tiệm gì?”
“Làm sao dì biết được?” Ngữ khí của bà chủ có chút kỳ quái: “Phòng khám của bác sĩ Trung Hoa kia mở hơn bốn mươi năm rồi, người biết trước đó là cửa tiệm gì thì phải sống ở đây từ rất lâu?”
“Vậy dì có số điện thoại của bác sĩ người Trung Hoa đó không? Cháu có thể hỏi ông ấy.”
“Bác sĩ Trung Hoa kia đã già đến lẫn rồi!” Bà chủ hào sảng phất tay: “Năm ngoái dì gọi điện vượt đại dương để chúc Tết, là con trai ông ấy nghe máy.”
Gói đồ ăn xong, bà chủ đẩy một túi đồ ăn đến trước mặt Tống Duy Bồ.
“Tiểu Bồ.” Dì ấy nói với giọng kỳ lạ: “Sao tự dưng cháu lại hỏi chuyện này? Cửa tiệm này của dì làm sao à?”
“Cháu…” Tống Duy Bồ nhất thời nghẹn lời, im lặng một lúc rồi tiếp tục nói: “Trường cháu có vài nghiên cứu cần làm, cháu đang thu thập tư liệu.”
Dì Lý là người Hoa. Đối với dì ấy chuyện học hành là chuyện lớn.
“Cháu làm tốt có phải sẽ được điểm cao không?” Dì vỗ tay sạch sẽ rồi lập tức cởi tạp dề xuống: “Trên gác xếp chỗ dì có vài món đồ, cháu tới xem có dùng được không.”
Ăn nhiều bữa cơm của dì Lý như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Tống Duy Bồ bước sâu vào nhà hàng. Mặc dù bên ngoài đã được tu sửa trang hoàng lại nhiều lần, nhưng cấu tạo bên trong vẫn giữ nguyên bố trí cũ. Hai người lần lượt leo lên tầng gác xếp, vừa mở cửa ra, bụi bặm tích tụ nhiều năm lập tức tràn ngập.
Dì Lý lập tức lùi về sau: “Từ khi thuê về dì cũng chưa từng vào. Bẩn quá, muốn quét dọn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, cháu muốn vào không?”
Tống Duy Bồ khụ một tiếng, hỏi: “Bên trong có gì vậy?”
“Lúc thuê, bác sĩ người Hoa nói đây là nhà kho.” Dì Lý nói: “Dì thấy giống như bãi rác hơn. Những người trước kia mở tiệm ở đây, cái gì không dùng được nữa mà vứt đi thì tiếc, nên ném hết vào trong này, nhiều đồ lộn xộn.”
“Cháu cần tay áo mặc ngoài không?”
Tống Duy Bồ cúi người nhìn vào bên trong —— gần như mỗi thứ đều phủ một lớp bụi dày, có vài cái tủ kiểu dáng rất cũ, rõ ràng không phải của thời đại này.
“Không cần.” Anh nói: “Cháu trực tiếp vào tìm là được.”
Dì Lý hài lòng phủi bụi vừa bám lên người: “Tốt, tìm kỹ vào, lấy điểm cao nhé.”
***
Phòng học.
Mùa đông, quần áo của học sinh cũng thiên về gam màu tối. Giữa một đám đông, Mộc Tử Quân cúi người nhỏ giọng nói chuyện với Do Gia.
Người đang phát biểu trên bục là chủ tịch câu lạc bộ kịch, dưới đài là các thành viên hôm nay bị kéo đến để đóng góp ý tưởng. Thật ra trước đó câu lạc bộ kịch đã tổ chức party chào đón người mới rồi, hội nghị hôm nay là để bàn về kịch bản mới mà họ phải dựng năm nay. Theo lời chủ tịch nói, các buổi diễn gần đây của câu lạc bộ tuy đặc sắc nhưng vẫn luôn là diễn lại các kịch bản kinh điển cũ. Năm nay, bọn họ quyết định tự viết kịch bản mới, tự đạo diễn và tự diễn vở kịch mới này, thổi một luồng sinh khí mới giúp câu lạc bộ tỏa sáng.
Tổ biên kịch đã ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, kịch bản đã hoàn thành trong kỳ nghỉ, kể về câu chuyện của một đôi tình nhân bởi vì chiến tranh mà bị chia cách trời Nam đất Bắc. Câu chuyện có kết thúc bi thảm, theo lời của chủ tịch là: “Thôi thúc người rơi lệ.” Nhưng mà có một vài tình tiết vẫn còn phi logic cần mọi người góp ý.
Mộc Tử Quân chỉ đơn thuần là bị Do Gia kéo đến.
“Em vẫn chưa viết xong luận văn!” Cô nói.
“Ngốc à.” Do Gia ôn hòa nhìn cô: “Chị hy vọng chuyện thứ nhất em nhớ khi vào đại học là trải nghiệm quan trọng hơn thành tích. Khi em đã bảy, tám mươi tuổi, em sẽ không nhớ rõ bài luận văn đầu tiên của mình đã viết những gì, nhưng chắc chắn sẽ nhớ rõ mùa đông năm em mười tám tuổi, có một đàn chị xinh đẹp dẫn em đi nhảy, đập vào mắt là đủ loại cơ bụng đến từ khắp nơi trên thế giới.”
“Và cơ ngực nữa.”
Mộc Tử Quân: …
“Vậy bây giờ chị kéo em đến hoạt động câu lạc bộ làm gì?” Cô hỏi.
“Để gặp em chứ sao, lát nữa đừng chạy mất.” Do Gia chuyển ánh mắt lên chủ tịch trên bục: “Họp xong đến chỗ chị chọn quần áo nhảy, tùy tiện ăn chút gì đó, tối trực tiếp đi luôn.”
Mộc Tử Quân xoa nhẹ huyệt thái dương, cũng nhìn về phía bục giảng.
Vừa rồi nghe chủ tịch nói vài câu về chuyện của nam nữ chính, một người là công tử thế gia, một người là vũ nữ hộp đêm. Họ gặp nhau lần đầu ở chốn vui chơi, vốn tưởng rằng chỉ là tình duyên ngắn ngủi, ai ngờ việc làm ăn của thiếu gia gặp rắc rối nên bị truy sát, mỹ nữ cứu anh hùng, hai người sớm chiều ở chung nên nảy sinh tình cảm.
“Có cần thăng trầm vậy không.” Do Gia líu lưỡi.
“Cũng được.” Mộc Tử Quân chống cằm, bút bi trên tay bỗng chốc gõ nhẹ lên bàn: “Khá giống chuyện tình cảm ông nội em từng trải qua.”
“Ông nội em cũng có một đoạn như vậy à?” Do Gia dời lực chú ý về.
“Tám mươi năm trước mà, những năm đó rất loạn.” Mộc Tử Quân ngước mắt lên: “Cái gì cũng có thể xảy ra.”
“Vậy chẳng lẽ tổ tiên nhà em chính là cự phú?”
“Chỉ có ông cha là giàu thôi.” Tuy không phải ruột thịt, nhưng nghĩ đến cuộc đời gian truân của Uyển Thành Trúc, Mộc Tử Quân vẫn không khỏi cảm thán: “Thời chiến tranh chia cắt, những năm cuối đời xuống dốc. Ba em cũng không có đầu óc kinh doanh gì, nhưng về học thuật lại rất có thiên phú…”
Tình hình là vậy, dù sao hiện tại cô vẫn đang phát sầu vì nhà thuê không có hệ thống sưởi.
Tình tiết sau của vở kịch dần không hợp lý, trách không được chủ tịch lại muốn trưng cầu ý kiến của các thành viên. Mộc Tử Quân nghe đến mất kiên nhẫn, nhớ trong túi có khăn quàng của Tống Duy Bồ, cô quay đầu hỏi: “Chị có học cùng lớp với Tống Duy Bồ không?”
“Không nhiều lắm.” Do Gia chống tay lên bàn chơi điện thoại: “Em muốn tìm cậu ấy à? Có thể hỏi Tùy Trang, Tùy Trang chọn môn theo cậu ấy đấy.”
Cô khẽ gật đầu, vừa định lấy điện thoại hỏi Tùy Trang, dường như Do Gia lại nhớ ra điều gì đó.
“Tối nay Tùy Trang cũng đi nhảy.” Cô ấy nói: “Chị sẽ hỏi cậu ấy xem Tống Duy Bồ có đi không.”
Mộc Tử Quân: … Không thể đem việc đi nhảy liên hệ với Tống Duy Bồ.
Chủ tịch đang xúc động nói về nội dung cốt truyện, giọng điệu bắt đầu nghẹn ngào. Do Gia ghét bỏ ngẩng đầu liếc mắt một cái, kéo cánh tay Mộc Tử Quân nói: “Em trực tiếp đến nhà chị đi, quần áo cho em chọn thoải mái.”
Hai nữ sinh lén chuồn ra ngoài, Tùy Trang cũng nhận được cuộc gọi của Do Gia. Cô ấy mở loa ngoài, Mộc Tử Quân đã nhanh chóng nghe thấy tiếng ồn bên kia.
Như là mới tan học.
Do Gia và Tùy Trang nói chuyện rất ăn ý, không đầu không đuôi, giống như đặc vụ khi liên hệ với nhau.
“Buổi tối nhớ không?”
“Tất nhiên.”
“River có đi không?”
Tùy Trang dừng một chút, điện thoại có vẻ đưa ra xa, như đang hỏi người bên cạnh: “Tối nay bọn mình đi nhảy, cậu đi không?”
Tiếng của Tống Duy Bồ phát ra: “Không đi.”
Tùy Trang: “Sao mỗi lần cậu đều kiên quyết như vậy! Cậu còn khó bảo hơn Mộc Tử Quân!”
Do Gia: “Hôm nay em ấy cũng đi đấy.”
Đối diện rơi vào im lặng.
Mộc Tử Quân kề sát vào micro: “Tống Duy Bồ anh có đi không? Anh đi thì vừa lúc tôi có mang khăn quàng cổ trả lại cho anh.”
Do Gia lập tức nhìn cô, biểu tình rõ ràng là đang hỏi khăn quàng cổ gì. Mộc Tử Quân còn chưa biết trả lời thế nào, micro bên kia bất ngờ truyền đến tiếng đứt quãng của Tống Duy Bồ.
“Ồ.”
“Vậy tôi sẽ đi, lấy khăn quàng cổ.”
Do Gia & Tùy Trang: “?”
Ba mẹ của Do Gia ở trong nước, hiện giờ cô ấy thuê một căn hộ gần trường. Sau khi đưa Mộc Tử Quân về nhà, cô lục lọi trong tủ quần áo của Do Gia nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một chiếc váy dài thắt eo màu đen mà không quá hở hang lòe loẹt, eo nhỏ đến mức khiến cô hít thở không thông.
Do Gia còn đứng bên cạnh động viên.
“Chính là như vậy!” Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn phát sáng màu bạc, vải lót bên trong da màu đen, tràn đầy sức hấp dẫn nguyên thủy: “Giày này em cũng có thể mang, chị sẽ uốn tóc cho em xoăn một chút… “
Cô sợ mình sắp ngột ngạt chết, hít một hơi thật sâu. Hai người nhìn nhau phút chốc, Do Gia đột nhiên kề sát lại Mộc Tử Quân, dùng ngón út lau sạch son môi thừa ở môi cô.
“Đừng lo lắng nhé.” cô ấy cong mắt cười: “Đây mới là bài học đầu tiên của em ở tuổi mười tám.”
Âm nhạc đinh tai nhức óc.
Ly rượu thứ nhất của Mộc Tử Quân là một ly Mojito mà Do Gia mua, ly rượu thứ hai là một ly Rattlesnakemà Tùy Trang gọi. Hai người bọn họ đều là khách quen, rất nhanh đã chơi đến high, Do Gia trực tiếp nhảy đến chỗ cao nhất của quầy âm thanh, hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt toàn trường. Mộc Tử Quân đứng dưới sân khấu nhìn cô ấy cười, cảm thấy dáng người tốt như vậy, nếu là cô thì cô cũng sẽ lên nhảy.
Sau vài hơi rượu nữa, cô cảm thấy không khí ngột ngạt nên muốn đi ra ngoài.
Vừa rồi cô nhìn thấy Tống Duy Bồ, anh không tham gia nhưng cũng quen biết vài người. Ngồi trò chuyện với một số người trên ghế dài, trạng thái rất thoải mái.
Mộc Tử Quân cảm thấy khí chất trên người Tống Duy Bồ thật sự rất kỳ quái, dường như anh không hợp với bất kỳ hoàn cảnh nào, nhưng khi thực sự bước vào anh lại có thể hòa nhập thành một thể với mọi hoàn cảnh. Thư viện có thể, khu phố người Hoa cũng có thể, cả loại Club ngư long hỗn tạp này cũng thế.
Chỗ mà anh mới vừa ngồi đã trống không, Mộc Tử Quân bước đến chào hỏi mọi người vài câu, bọn họ nói anh ra ngoài hít thở không khí. Cô gật đầu, đi ra cửa để lấy ra áo khoác và túi đã gửi, trong túi còn có chiếc khăn quàng định trả lại cho Tống Duy Bồ.
Club này nằm trong một ngõ nhỏ, bán ngầm, muốn ra ngoài phải đi lên một đoạn bậc thang. Giày cao gót của Do Gia rất cao, cộng thêm hai ly cocktail đã làm cho cô lảo đảo. Khi đỡ tường ra ngoài, chợt nghe thấy phía trên có người nói với cô: “Đến đây.”
Cô ngẩng đầu thì thấy một bóng người đưa tay về phía mình. Còn lại vài bậc thang cuối cùng, nhưng rất dốc, cô nắm lấy tay đối phương, sau đó bị kéo lên một cái.
Trong Club tràn ngập mùi thuốc lá, không khí bên ngoài mát mẻ, thoáng chốc làm tan đi cảm giác say.
Tống Duy Bồ ở bên ngoài, bên cạnh là một nam sinh tóc vàng mắt xanh, trong lời nói có thể nghe ra là bạn cùng lớp ngẫu nhiên gặp nhau ở đây. Đối phương rất thức thời, sau khi thấy Mộc Tử Quân đến thì giơ hai tay lên “ohoh” rồi rời đi.
“Hôm nay thật nhiều sinh viên.” Mộc Tử Quân nói.
“Mới vừa khai giảng.” Tống Duy Bồ nói, lại hạ mắt nhìn quần áo của cô: “Lạnh không?”
Anh thường hỏi cô lạnh không, Mộc Tử Quân có lý do hoài nghi nguyên nhân là vì trưởng bối đã nuôi lớn anh.
Cô lắc đầu, đưa khăn quàng cổ cho anh. Tống Duy Bồ nói: “Em cầm trước… về rồi mới đưa lại cho tôi.” Sau đó dẫn cô đi vào góc khuất trong hẻm nhỏ để tránh gió.
Cô tựa vào tường nhẹ nhàng thở ra, trong khoang mũi còn lưu lại sự khô nóng và ồn ào của sân khấu. Tống Duy Bồ cũng khoanh tay dựa vào bức tường phía đối diện. Khoảng cách giữa hai tường rất hẹp, cơ thể bọn họ hơi kéo ra một khoảng cách, nhưng vẫn rất gần.
“Thật ồn.” Cô nói.
“Ừ.” Tống Duy Bồ nói: “Không có gì thú vị.”
“Vậy anh còn đến đây?”
“Không phải em định trả lại khăn quàng cổ cho tôi à?”
… Đúng vậy.
Mộc Tử Quân cúi đầu nhìn khăn quàng cổ của anh, rất dày dặn, sọc đen trắng, có hương vị giống trên người anh. Một cơn gió lạnh thổi qua, cô dùng khăn quàng cổ che lại phần xương quai xanh bị lộ ra, mới cảm thấy dịu đi một chút.
“Nếu thấy không có hứng thú.” Tống Duy Bồ nhìn cô: “Lần sau có thể không đến.”
Mộc Tử Quân thuận miệng “ừ” một tiếng, sau một lúc mới nhận ra anh đang nói cái gì.
Hình như anh nhận ra cô không quen đến nơi này.
Đây là nơi vui chơi, kỳ ảo rực rỡ. Cô cảm thấy rất rõ ràng, khi bản thân và bọn họ cùng vui chơi và đắm chìm trong tiếng nhạc, nhưng giữa hai bên vẫn có một lớp màng không rõ.
“Bọn họ đã rủ tôi rất nhiều lần.” Cô nói: “Tôi cảm thấy có thể… thử một lần.”
“Bây giờ đã thử qua.”
“Ừ.”
“Thích không?”
“Bình thường.”
Quá ồn ào.
Tống Duy Bồ cười, nói: “Tôi cũng thấy rất ồn ào.”
“Do Gia là người Mỹ gốc Hoa, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục ở đây.” anh nói: “Tùy Trang ở trong nước cũng vậy. Em không cần yêu cầu bản thân phải giống họ.”
“Tôi sợ rằng mình có vẻ không hòa đồng.” Mộc Tử Quân nói.
“Đôi khi hòa nhập đồng nghĩa là sẽ không thoải mái.” Tống Duy Bồ nói: “Em cảm thấy thoải mái quan trọng hơn.”
“Nhưng anh ở bất cứ nơi nào cũng giống như đều…” Mộc Tử Quân sắp xếp lại lời nói một chút: “Rất thoải mái.”
Rõ ràng Tống Duy Bồ không ngờ cô sẽ nói như vậy, một lúc lâu mới ngẩng đầu, như không có việc gì cười một tiếng.
“Thật không?” Anh nói: “Trước kia tôi ở đâu cũng không thoải mái.”
Có một nhóm thanh niên chạy qua ngoài ngõ tắt, kêu la, mang theo một trận gió. Tống Duy Bồ đứng dậy che cho cô một chút, lấy trong áo ra một quyển vở mỏng.
Cô mờ mịt nhận lấy, qua ngón tay có thể cảm nhận những trang giấy này có niên đại đã lâu. Phần lớn các trang giấy đã cuốn mép, góc giấy đã rất ố vàng, phần bìa cũng đã sắp rời rạc.
“Đây là cái gì vậy?” Cô hỏi.
“Danh sách công nhân của khách sạn Trường An. Tống Duy Bồ lật đến một trang trong đó thay cô: “Có người em muốn tìm.”
Mộc Tử Quân sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn theo trang mà anh mở. Trên trang giấy vàng ố, một chuỗi tên người được viết qua loa bằng chữ phồn thể, có nhân viên kế toán, nhân viên phục vụ, còn có——
“Lễ tân, Kim Hồng Mai.”
Thứ này rất cũ, giống như là di vật văn hóa, trên trang bìa có một lớp bụi chưa được lau chùi. Cô dựa tường đứng dậy từng chút một, ngẩng đầu nhìn Tống Duy Bồ: “Anh tìm được nó ở đâu vậy?!”
“Khách sạn không còn nữa, nhưng tòa nhà vẫn còn đó.” Anh nói: “Có một nhà kho, tôi tùy tiện tìm kiếm một chút.”
Lúc nói những lời này, trong đầu Tống Duy Bồ bất chợt hiện lên một chút hình ảnh bản thân bị sặc ho đến nửa đêm.
“Cả thứ này anh cũng có thể tìm được sao!” Mộc Tử Quân đang cầm quyển vở cảm thán liên tục: “Anh cũng quá giỏi đi!”
Phía sau danh sách còn có vài trang chữ, nhưng rất mờ, chỉ sợ phải giữ lại từ từ xem. Mộc Tử Quân đóng quyển vở lại, cảm khái từ tự đáy lòng: “Anh bận bịu giúp đỡ tôi một chuyện lớn như vậy…”
Im lặng một lát, cô chậm rãi ngẩng đầu cẩn thận nhìn Tống Duy Bồ.
Anh thẳng thắn nhìn cô, giống như đang nhìn một người hết sức thân quen. Mộc Tử Quân bỗng nhiên nhận ra, từ lúc đón cô ở sân bay, thái độ của Tống Duy Bồ đối với cô trái ngược hoàn toàn với tính cách mà anh thể hiện ra.
Tâm tư và thời gian mà anh hao phí vào chuyện này đã vượt quá sự mong đợi của cô đối với anh. Thực ra nếu người giúp cô là Tùy Trang, có lẽ cô chỉ cảm thấy đối phương chỉ là vui lòng giúp đỡ mà thôi.
Nhưng mà người này cứ cố tình là Tống Duy Bồ…
Cô nắm chặt danh sách, cuối cùng không kìm chế được sự ngạc nhiên trong giọng nói: “Cho nên vì sao… lại giúp tôi?”
Tống Duy Bồ khoanh tay không nói chuyện, Mộc Tử Quân bắt đầu lo lắng vấn đề của mình có dư thừa quá không.
Người khác giúp mình, sao lại hỏi người ta về động cơ chứ.
Bóng đêm Melbourne vốn yên tĩnh, trong hẻm bỗng dưng nổi gió. Ngón tay cô càng siết chặt hơn, cũng làm nhăn nhúm một đoạn thời gian đã bị bụi bặm chôn vùi từ lâu.
Đợi thật lâu sau, cuối cùng Tống Duy Bồ cũng mở miệng.
“Ban đầu, tôi sợ rắc rối. Nhưng mà bây giờ, tôi cũng bắt đầu tò mò.”
“Cuối cùng bà ngoại tôi là người thế nào.”