Chỉ cần chờ đợi buổi lễ bắt đầu.
Hai người đi dạo quanh chợ cả buổi chiều, sau khi ăn tối thì quay lại nhà trọ thanh niên. Mùa du lịch sắp tới, giường trong nhà trọ thanh niên cũng rất hút khách, ngày hôm qua khi Mộc Tử Quân đăng ký vào ở thì chỉ còn lại phòng ngủ chung. Du Mạc đã giúp Tống Duy Bồ đặt giường tầng trên của cô, lần đầu vào anh không nói gì, nhưng tối về lại hỏi cô có muốn đổi giường không.
“Sao vậy?” Mộc Tử Quân hỏi lại.
“Bên dưới người đi lại nhiều quá.” Tống Duy Bồ nghiêng đầu chỉ mấy người da trắng kế bên đang ngủ ngáy và một số đang chuẩn bị đi uống rượu tối: “Nhìn xem.”
“Không sao đâu.” Mộc Tử Quân lắc đầu: “Tôi quen ngủ giường dưới rồi.”
Lời này khá kỳ quái, Tống Duy Bồ nhìn giường, không nhịn được hỏi: “Sao lại quen ngủ giường dưới?”
“Chuyện lúc nhỏ thôi.” Mộc Tử Quân mang đồ đạc cất vào ngăn tủ dưới giường rồi khóa lại, đứng dậy hỏi anh: “Xuống lầu tán gẫu không? Đây chắc là lần đầu anh hỏi chuyện của tôi đấy.”
Giọng cô rất bình thường, nhưng trong lời nói lại mang theo ý đùa cợt. Tống Duy Bồ bị cô chặn họng nhất thời không biết nói gì, chỉ nhún vai, một điệu bộ kiểu Tây hiếm thấy trên người anh.
Đúng vậy, cô luôn tìm hiểu về anh, về Kim Hồng Mai, nhưng đối với mình, cô thực sự chưa từng nói gì.
Hai người khóa kỹ hành lý rồi cùng nhau xuống tầng một. Sân ăn sáng buổi sáng đã được bố trí lại, quầy bar trước sân khấu bắt đầu phục vụ bia lúc sẩm tối, rót ra từng ly bia thủ công đầy bọt.
Du Mạc lại bận rộn, trên người còn mùi khói dầu ở chợ. Mộc Tử Quân tựa vào bên máy pha chế, nâng giọng lên trong tiếng người ồn ào.
“Cô không ngủ à?” Du Mạc xua tay với cô.
“Kiếm tiền thôi!” Du Mạc cười toe toét với cô, thuần thục lấy ra hai ly thủy tinh, rót hai ly bia có mùi vị khác nhau: “Tôi thấy bạn cô ở chợ cũng không ăn nhiều, không hợp khẩu vị à? Bia này tôi mời.”
Ăn uống không trả tiền, Mộc Tử Quân thực sự thấy rất ngại, nhưng tiền mặt và tiền xu đều đã cất trong ba lô. Tống Duy Bồ kịp thời đưa qua hai tờ tiền giấy, cầm ly bia cùng cô đi đến chỗ ngồi buổi sáng.
Bọt bia dày đặc, cô giơ ly thủy tinh đến vị trí ngang tầm mắt, quan sát bọt khí sôi sục bên trong. Ở trong nước cô không uống rượu, nhưng khi ra nước ngoài lại thường bị kéo đi uống, ngoài dự đoán là tửu lượng còn khá tốt. Tiếc là ly bia này có vị chua kỳ lạ, cô nhấp một ngụm đã nhíu mày đặt ly xuống.
“Sao vậy?” Tống Duy Bồ còn chưa uống.
“Chua quá.” Cô xoay thành ly: “Còn của anh thì sao?”
Anh đưa cho cô thử.
Ly của Tống Duy Bồ có vị bình thường, bọt dưới cùng có hương lúa mạch. Anh thấy cô uống được thì gật đầu, lấy ly bia cô đã uống qua đặt trước mặt mình.
Mộc Tử Quân cúi đầu thổi bọt bia, nhìn thấy Tống Duy Bồ không ngại dùng ly của mình, không khỏi nghĩ tới chuyện Do Gia từng kể rằng anh từng vứt cả chai nước nếu bị người khác uống một ngụm.
“Không nói sao?” Anh uống xong, đặt ly xuống bàn, hỏi cô: “Em vừa nói tôi không hỏi chuyện của em.”
“Chuyện giường dưới sao?” Mộc Tử Quân nhớ lại, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, nhìn sắc trời tối mịt vừa nhớ lại: “Là bởi vì mẹ tôi, lúc sinh tôi ra thì bà ấy đang làm trợ giảng ở một trường đại học, tôi sống cùng bà ấy trong ký túc xá nhân viên của trường, trong phòng ký túc có một chiếc giường tầng. Bà ấy sợ tôi rơi xuống giường, nên luôn để tôi ngủ giường dưới.”
“Ba em đâu?”
“Khi đó ông ấy đang học tiến sĩ ở nước ngoài.” Mộc Tử Quân nói: “Khi đó mẹ tôi cũng rất muốn ra nước ngoài học tiến sĩ, nên khi bà ấy xin được vào trường cùng thành phố với ba tôi, đã gửi tôi về ở với ông nội.”
“Tôi cũng do bà nuôi lớn.”
“Ông bà nuôi lớn là chuyện bình thường mà, nhất là thế hệ chúng ta.” Mộc Tử Quân cười, tiếp tục nhớ lại: “Ông nội rất thương tôi, dạy tôi học thuộc thơ cổ, viết thư pháp. Lúc còn bé tính cách tôi rất hoang dã, một bên ông muốn tôi thành thục nữ, một bên lại nuông chiều để tôi được làm những gì mình thích.”
“Em thích cái gì?”
“Nói ra có thể anh không tin.” Mộc Tử Quân dùng tay thực hiện cử chỉ bắn súng: “Hồi nhỏ tôi rất thích bắn súng. Huấn luyện viên nói tôi có cảm giác súng tốt, cảm giác có thể…”
Cô cười: “Cảm giác có thể tham gia thế vận hội Olympic.”
Tống Duy Bồ đùa theo cô: “Vậy sao tôi lại không thấy em ở Olympic?”
Cô khoanh tay trên bàn, nói chuyện vẫn là bộ dạng cười cười, giọng có vẻ không quá để ý.
“Là tôi từ bỏ thôi.” Cô nói.
Lúc nói chuyện trời đã tối, nhiệt độ tăng lên, sân nhà trọ thanh niên biến thành quán bar ngoài trời, góc sân có một ca sĩ chơi guitar, giọng khàn điển hình, giọng hát như một người say rượu đang nỉ non bên tai. Tống Duy Bồ nghiêng đầu nhìn một lúc, dường như muốn nói một chủ đề mới.
“Nghe nói nhà em đều học giỏi.” Anh nói.
“Đúng, trừ tôi ra, anh có biết hiệu ứng hồi quy về trung bình của chỉ số IQ không? Nếu cha mẹ có IQ đặc biệt cao thì IQ của con cái thường sẽ trở về mức trung bình.”
“Làm gì có ai nói mình như thế.”
“Dù sao lúc nhỏ bọn họ cũng bảo tôi ngốc mà.” Mộc Tử Quân nói.
“Ai nói em?”
Cô vẫn khoanh tay trên bàn, vì uống rượu nên đôi mắt có hơi mơ màng, bị hỏi như vậy thì ngây ra một lúc, tiếp đó lắc đầu.
“Không ai cả, tiếp tục nghe hát đi.”
Tống Duy Bồ không chuyển chủ đề theo cô, mà kiên quyết nói: “Tôi thực sự cảm thấy em rất thông minh. Hơn nữa…”
Mộc Tử Quân từ từ quay đầu lại nhìn anh.
“Hơn nữa chữ viết của em cũng rất đẹp.” Tống Duy Bồ dường như đang rất nghiêm túc nhớ lại những ưu điểm của cô: “Tính cách của em cũng rất tốt, dễ dàng khiến người khác buông bỏ đề phòng, nguyện ý giúp đỡ em, ví dụ như Đường Quỳ và Đường Minh Hạc, còn có Tát Sa, và…”
Và cả anh nữa.
Tống Duy Bồ chọn không nói ra câu này mà bắt đầu câu khác.
“Em cũng rất có chủ kiến, việc khó như tìm viên ngọc cho ông em, nhưng em chỉ nhận lời rồi bắt tay vào làm. Dù không hiểu tiếng Quảng Đông hay không biết lái xe, nhưng luôn tìm được cách…”
“Tôi thì có cách gì chứ.” Mộc Tử Quân không nhịn được cười: “Cách của tôi là tìm anh.”
“Cho nên ánh mắt em còn rất tốt đó.” Tống Duy Bồ gật đầu: “Vừa xuống máy bay đã tìm được biện pháp tốt nhất rồi.”
Khen người cuối cùng lại khen chính mình. Có lẽ là cồn trong bia cũng làm não bộ sinh ra chút tê liệt, Mộc Tử Quân chống tay lên thái dương, không hề keo kiệt nói những lời dễ nghe — có vẻ anh cũng rất thích nghe những lời này.
“Đúng vậy.” Cô nói: “Anh biết lái xe, ngôn ngữ gì cũng biết, còn dẫn tôi đi ăn những món ngon. Cứ như là tôi vừa xuống máy bay đã…”
Hơi cồn không cho cô bắt đầu một câu mới, mà khiến cô nói hết câu này ra.
“Nhận được một món quà đặc biệt tốt.”
Nhạc cụ trên sân khấu đột ngột thay đổi, tiếng trống và guitar đều dừng lại, chỉ còn lại âm thanh của những nốt nhạc tung tăng trên phím đàn. Hơi rượu làm cho trước mắt người ta như phủ một lớp sương mỏng, Mộc Tử Quân thấy Tống Duy Bồ cúi đầu, xoay ly bia trong tay, để mặc cho những vòng nước đọng lại trên bàn gỗ.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, trong tiếng nhạc, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Là em.”
“Món quà là em.”
Âm thanh phím đàn đột nhiên biến mất, bốn bề chỉ còn lại tiếng cười nói của du khách trong nhà trọ thanh niên. Mộc Tử Quân xoa huyệt thái dương, khi bài hát tiếp theo bắt đầu, dòng chảy của cồn đi theo máu làm ý thức của cô trở nên mơ hồ.
***
Đêm đầu tiên ở Sydney, Mộc Tử Quân ngủ không ngon, nhưng đêm thứ hai lại uống bia nên ngủ rất say, sáng hôm sau tỉnh dậy rõ ràng cũng chỉ nhớ mang máng về chuyện hôm qua, theo Tống Duy Bồ xuống lầu ăn sáng, liên tục xác nhận xem khi say cô có làm gì mất mặt không.
Mới đầu Tống Duy Bồ còn ra vẻ bí ẩn, khi hỏi đến cuối cùng mới đưa ra một câu trả lời đầy ẩn ý.
“Em lo cái gì.” Tống Duy Bồ nói: “Em động tay động chân với tôi cũng không phải lần đầu.”
Mộc Tử Quân: …
Anh quay lại nói rõ ràng cho tôi!
Tâm trạng bồn chồn của cô cuối cùng cũng lắng xuống khi xe buýt tiến gần đến hội trường tổ chức buổi lễ của Bất động sản Nhữ Thu.
Nhà hát Opera ở bờ Nam, lái xe về phía Bắc qua cầu cảng, mặt biển đỏ rực dưới ánh hoàng hôn. Phía xa vẫn có tàu thuyền rời bến, đường thủy tấp nập, tạo nên văn hóa hải cảng khác biệt hoàn toàn so với sự phát triển của nhà ga ở trung tâm Melbourne. Mộc Tử Quân lấy hai tấm thiệp mời từ trong túi ra, xem lại lần cuối, vẫn không phát hiện dấu vết gì của Chúc Song Song.
Nếu Diệp Nhữ Thu thực sự đã hôn mê thời gian dài, một công ty bất động sản lớn như vậy, Chúc Song Song không ra mặt nhưng lại nắm quyền kiểm soát, chỉ nghĩ thôi cũng biết không phải là người đơn giản. Bà ấy có thể chứ? Mộc Tử Quân nghĩ, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt ngây thơ và đôi mắt quật cường đó.
Bà ấy là vợ của Diệp Nhữ Thu nhưng lại đến tham dự lễ tang của Kim Hồng Mai. Hôm qua, Mộc Tử Quân cũng có ý định tìm kiếm thông tin về bà ấy như đã tìm kiếm về Diệp Nhữ Thu, số tin tức ít ỏi đều tập trung vào việc bà ấy là con gái của một thương gia thuyền buôn người Mã Lai, đồng thời là vợ của Diệp Nhữ Thu. Trong lúc nhất thời, dường như cô cũng không hiểu được, rốt cuộc bà ấy là người như thế nào.
Cuối cùng họ cũng đến bờ Bắc.
Bờ Bắc Sydney không phồn hoa như bờ Nam, nhưng tầm nhìn từ các tầng cao của khách sạn lại tốt hơn, khi màn đêm buông xuống, ánh đèn bên kia bờ dần dần sáng lên, cầu cảng cũng rực rỡ ánh đèn. Một chiếc du thuyền khổng lồ chầm chậm lướt qua dưới cầu, ánh sáng từ du thuyền và bờ biển giao hòa, rồi lại phản chiếu với ánh đèn pha lê lớn trong hội trường, khiến người ta khó mà phân biệt được hiện tại là đêm nào.
Khu vực dành cho giới truyền thông nằm phía bên phải trung tâm, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ tìm được hai chỗ có ghi《Tuần báo Tất Hoa》rồi ngồi xuống. Họ đến khá sớm, theo thời gian, tiếng người trong đại sảnh dần trở nên náo nhiệt. Hàng phía sau là người của các đơn vị truyền thông tiếng Hoa khác cũng đã đến, nhưng không giống như《Tuần báo Tất Hoa》có lịch sử hàng chục năm, đa phần họ là những tài khoản truyền thông mới nổi như nấm mọc sau mưa.
Đều là truyền thông địa phương của Sydney, thông tin nhanh nhạy hơn họ nhiều. Mộc Tử Quân xốc lại tinh thần nghe bọn họ trò chuyện, rất nhanh đã nghe được nội dung mình muốn nghe.
“Diệp Nhữ Thu thực sự không đến sao?” Một cô gái hỏi: “Trong quy trình mời có ghi tên ông ấy mà.”
“Ông ấy nằm trong viện dưỡng lão đã lâu rồi, tôi có người bạn làm hộ lý ở đó.” Người quay phim bên cạnh thề son sắt: “Đảm bảo chính xác.”
Một giọng nói bí ẩn khác vang lên: “Có phải giống như lời đồn, là con trai ông ấy đã động tay động chân không…”
“Cậu bớt xem mấy bộ phim kịch tính giả tạo về giới quý tộc đi.” Cô gái kia bật cười phản bác: “Đã là thời đại nào rồi.”
Yên lặng một lát, giọng nói bí ẩn đó lại vang lên.
“Vậy chắc là Chúc Song Song sẽ thay mặt phát biểu.” Hắn nói: “Nội bộ bọn họ đã ngầm thừa nhận Chúc Song Song là người đứng đầu.”
Những lời này cũng không bị ai phản bác.
Thời gian chờ đợi quá dài, Mộc Tử Quân xoa thái dương, ra hiệu cho Tống Duy Bồ đứng dậy để cô ra ngoài. Cô đi qua hành lang kính lấp lánh xa hoa bên ngoài hội trường, cuối cùng đến được nhà vệ sinh ở cuối hành lang, cũng xa hoa không kém.
Trong hội trường thật sự rất ngột ngạt, truyền thông phía sau tranh cãi ầm ĩ, Mộc Tử Quân không muốn quay lại đó. Cô ở lại toilet xa hoa này rất lâu, cho đến khi điện thoại “ding ding” một tiếng, Tống Duy Bồ gửi tin nhắn đến cho cô [?].
Cô thậm chí chỉ đứng dựa vào bồn rửa suy ngẫm về cuộc đời, thấy Tống Duy Bồ thúc giục, mới chậm rãi thổi khô tay phải, gõ chữ trên bàn phím: [Sao thế?]
River: [Em đâu rồi?]
Mộc Tử Quân: [Tôi cần một ít không gian riêng.]
River: [Mau trở về đi.]
River: [Luôn có người muốn ngồi vào chỗ của em.]
Mộc Tử Quân: [Anh đuổi họ đi giúp tôi chút đi.]
River: [Tôi đã đuổi rồi.]
River: [Sau đó họ bắt đầu hỏi số điện thoại của tôi.]
River: [Tôi rất bất lực.]
Mộc Tử Quân: …
Cô dựa vào bồn rửa tay bật cười hả hê, vai hơi rung lên. Trong phòng bên cạnh vang lên tiếng động, trước khi người kia đi tới, Mộc Tử Quân đã quay người sang hướng khác, gửi hai chữ [Được rồi.] qua màn hình điện thoại.
Cô quay lưng với người vừa đến, góc mặt phản chiếu trên gương toilet. Sau khi sấy khô tay, dường như người phụ nữ đó muốn chỉnh lại tóc mai bạc bên thái dương, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vào gương, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Mộc Tử Quân vẫn đang vô tư trả lời tin nhắn trên điện thoại. Điện thoại của cô lại vang lên một tiếng, lần này là một tin nhắn thoại. Cô mở ra, nghe thấy giọng nam trẻ trung.
“Thôi, tôi cũng ra ngoài rồi.” Đối phương nói.
Gõ chữ quá chậm, Mộc Tử Quân dứt khoát ngừng tay rồi bắt đầu gửi tin nhắn thoại. “Chúng ta đợi bắt đầu rồi hãy vào, bên trong ngột ngạt quá.”
“Em có thấy lịch trình tôi vừa chụp gửi cho em không?”
“Thấy rồi.” Mộc Tử Quân nói: “Phần phát biểu của Chúc Song Song ở vị trí thứ ba, không cần phải vội.”
“Tôi đợi em ở cửa sổ sát đất.”
Nghe xong câu này, cô tắt màn hình điện thoại, bước ra khỏi nhà vệ sinh không quay đầu lại.
…
Kéo dài thêm gần nửa giờ nữa, buổi lễ kỷ niệm cuối cùng cũng có dấu hiệu bắt đầu. Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ hít thở xong rồi quay lại chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thì phía sau lại có người bắt đầu nói chuyện.
“Tin nội bộ, tin nội bộ.” Gần như Mộc Tử Quân ngay lập tức bị hấp dẫn bởi lời nói khua chiêng gõ trống của đối phương: “Vừa rồi PR của Bất động sản Nhữ Thu gửi tin nhắn nói lịch trình của hội nghị lại thay đổi, lần này không chỉ Diệp Nhữ Thu không xuất hiện mà ngay cả Chúc Song Song cũng không xuất hiện!”
“Cái gì?”
“Cái gì??”
Hai tiếng nói chồng lên nhau, một là của người phía sau, một là từ phía trước. Biên tập viên truyền thông hóng chuyện quay đầu lại, phát hiện cô gái mới quay lại chỗ ngồi ở hàng ghế kia cũng đang kinh ngạc quay đầu lại.
“Chúc Song Song không xuất hiện sao?” Cô truy hỏi không chút khách khi: “Bà ấy làm sao vậy? Cũng bị bệnh à?”
“Đó…” Đối phương gãi đầu: “Không nói rõ, chỉ gửi cho chúng tôi một tin nhắn vào nhóm nói hủy phần phát biểu thứ ba…”
“Vậy bà ấy có đến hội trường không?”
“Đến thì có đến.” Một cô gái khác ở khu vực truyền thông lên tiếng: “Tôi vừa thấy bà ấy ở ngoài cửa nói chuyện với người khác.”
Mộc Tử Quân đứng dậy bước đi.
“Mộc Tử Quân!” Tống Duy Bồ hơi nâng cao giọng.
“Anh ở đây đợi tôi.” Cô thuận tay ném túi cho anh: “Giúp tôi giữ đồ nhé.”
Để gặp những người giàu có này quả thật rất phiền phức, Mộc Tử Quân khó mà tưởng tượng nổi người có tính cách như Kim Hồng Mai lại có thể dính dáng đến những kẻ này. Vừa rồi còn ở ngoài cửa, giờ vẫn chưa vào hội trường, Mộc Tử Quân dọc theo hành lang đi ra ngoài, nhìn vào từng phòng hội nghị khi đi ngang qua.
Cô đã đi khắp tầng này, sau đó chạy xuống theo cầu thang rộng nhất ở lối giữa. Tấm thảm từ trên cao trải dài xuống, lăn qua từng bậc thang, đột nhiên cô nhận ra hoa văn trên tấm thảm không biết là trùng hợp hay vì lý do khác, lại là những bông hoa hồng nở rộ.
Cô chống đầu gối nhìn những bông hoa hồng trên tấm thảm, ngẩn ngơ chưa được mấy giây thì điện thoại bỗng rung lên. Thông báo hiển thị người gọi là Tống Duy Bồ, cô vội bắt máy, giọng đầy lo lắng: “Tôi không tìm thấy, không phải Chúc Song Song đi mất rồi chứ?”
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
Cô tưởng tín hiệu kém, nên nâng điện thoại lên cao hơn một chút.
“Làm sao bây giờ? Lần sau gặp lại bà ấy không biết là khi nào…”
Vì để tìm tín hiệu, cô bật loa ngoài, nghe thấy tiếng rè rè rất nhỏ từ loa. Sau khoảng lặng ngắn ngủi, âm thanh phát ra lại là giọng nói của một phụ nữ lớn tuổi.
“Thật không ngờ.” Cô nghe thấy tiếng cảm thán đầy hoài niệm của đối phương: “Lúc sinh thời còn có thể gặp lại Kim Hồng Mai năm 22 tuổi một lần nữa.”