Lúc mới bước vào cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì con người Tống Duy Bồ thật sự không thuộc về kiểu người niềm nở và hiếu khách. Sự kỳ lạ này càng tăng lên gấp bội khi cô ấy phát hiện ra trong nhà còn có một người lạ khác cũng ngơ ngác ở đó, hai người giới thiệu ngắn gọn với nhau. Lúc này cô ấy mới biết đây chính là Steve, cái cớ mà Tống Duy Bồ dùng để trốn thoát khỏi mọi buổi tụ họp với họ.
Bốn người ngồi cùng nhau thưởng thức đồ ăn và Coca một hồi, cuối cùng Do Gia cũng đã hiểu lời nhờ vả của hai người họ từ trong lời kể của Mộc Tử Quân.
“Cho nên…” Cô ấy chỉ vào phòng ngủ của Tống Duy Bồ: “Vào tuần mẹ em đến đây, chị sẽ đến sống ở nhà River.”
“Đúng vậy.” Mộc Tử Quân nói.
“Sau đó River sẽ đến sống với anh chàng tên Steve này.” Bàn tay cô ấy lại chỉ về phía Steve vốn đang mơ hồ trước các mối quan hệ hỗn loạn.
“Hoàn toàn chính xác.” Mộc Tử Quân gật đầu khẳng định.
“Được thì cũng được đó.” Do Gia gãi đầu nói với Tống Duy Bồ: “Dù sao ba mẹ tôi cũng không đến Úc, nhưng… vì sao chúng ta không đổi nhà luôn đi? Cậu đến căn hộ nhà tôi ở.”
“Người bình thường sẽ không thuê nổi căn hộ đó.” Tống Duy Bồ nói: “Hơn nữa tôi cũng không muốn trở mặt thành thù với Tùy Trang.”
Do Gia nhất thời cứng họng, bất đắc dĩ nói: “Suy nghĩ của cậu cổ hủ nhỉ, cậu lớn lên ở nước ngoài đó.”
“Tôi lớn lên ở phố người Hoa.” Tống Duy Bồ bình thản đáp trả.
Steve im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ nhíu mày hỏi: “Trở mặt thành thù là sao? Nghe có vẻ rất cao cấp.”
Mộc Tử Quân kéo anh ấy sang một bên: “Em sẽ giải thích cho anh, anh cứ để hai người họ bàn bạc…”
Cảnh tượng có hơi hỗn loạn, may mà cuối cùng bốn người cũng đi đến thống nhất về vấn đề chỗ ở trong dịp Tết. Lát nữa Do Gia còn phải đi tập thể dục, thế nên ăn xong đã tạm biệt mọi người đi về, còn Steve ở lại nhà Tống Duy Bồ chơi Switch.
Tống Duy Bồ cũng không chơi Switch, máy móc và thẻ đều là Steve tự mang đến. Kể từ lần trước bị gãy tay rồi ở lại đây một ngày, anh ấy đã nảy sinh cảm giác thân thuộc với ngôi nhà này, mỗi lần tới đều gần như chuyển hết nửa căn nhà mình đến đây, để rồi đến đêm phải về lại chần chừ không nỡ. Thời gian lâu dần, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đã quen với sự tồn tại của Steve, ngày thường ra vào nhà cũng coi anh ấy như không khí.
Do Gia rời đi không bao lâu, Mộc Tử Quân cũng đã sửa soạn chuẩn bị đi, cô và Tống Duy Bồ đã hẹn nhau 4 giờ chiều sẽ đi đến phòng trưng bày để xem xem bức tranh kia như thế nào, nhưng trước lúc đó cô còn một cuộc phỏng vấn.
Trước đó cô nhìn thấy thông tin trong hộp thư nên đã tiện tay gửi hồ sơ đi, vốn dĩ không ôm hy vọng gì, không ngờ hai tuần sau phòng khám tâm lý tư nhân đã phản hồi lại, hỏi xem liệu cô có ở lại Melbourne vào kỳ nghỉ hè không. Cô vốn đang do dự chuyện về nước, nhưng từ khi biết tin mẹ mình sẽ đến đây, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Cô và Tống Duy Bồ nói chuyện, Steve nằm trên sô pha lắng nghe. Sau khi nằm nghe một lúc, Steve chợt ngồi bật dậy xác nhận: “Phòng khám tâm lý mà em phỏng vấn nằm ở trên đường Collins à?”
Mộc Tử Quân quay sang nhìn anh ấy: “Ừm.”
“Văn phòng công ty luật anh thực tập cũng ở đó.” Steve lại nằm xuống sô pha, cổ vũ cô: “Cố lên nhé, đậu phỏng vấn anh sẽ mời em đi ăn cơm.”
Tống Duy Bồ im lặng nhìn Steve một hồi, sau đó quay đầu sang hỏi Mộc Tử Quân: “Vậy 3 giờ rưỡi tôi đến đón em đi đến phòng trưng bày?”
Mộc Tử Quân ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Anh đợi tôi ở dưới lầu là được, không cần lái xe đâu. Phòng trưng bày ở bên kia sông, chúng ta đi bộ qua đó là được.”
Tống Duy Bồ gật đầu.
Phố Collins được xem như một trong những con phố cổ lâu đời nhất nhộn nhịp nhất của thành phố này, vào lúc trời đẹp đi bộ qua đó có thể nhìn thấy các nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn hai bên đường. Lúc Mộc Tử Quân đi đến trước con phố, bước chân bất giác khựng lại, khi ấy cô mới ý thức được tòa nhà trước mặt dường như chính là địa điểm của Hồng Mai Diệp năm đó.
Vẻ ngoài và màu sắc đã thay đổi, nhưng những chạm khắc trên ban công tầng hai quá đặc biệt đến nỗi chỉ mới nhìn một lần đã nhận ra. Thảo nào tòa nhà đã nhiều năm trôi qua chưa bị tháo dỡ, cô dừng chân trước cửa một lát, trong đầu lại lần nữa hiện lên bức tranh sơn dầu kia.
Kim Hồng Mai trong tranh đứng ở vị trí cô đang đứng, tay cầm điếu thuốc tựa người vào cửa, đứng ở bên dưới ban công. Cô híp mắt nhìn vào bên trong cửa tiệm, nhận ra bên trong giờ đã trở thành một cửa tiệm bánh kẹo.
Cửa hiệu nhiều lần đổi chủ hệt như khách sạn Trường An năm đó, đã không còn bất kỳ dấu vết nào của quá khứ từ lâu. Cô cúi đầu nhìn địa chỉ phỏng vấn trong điện thoại như để xác nhận lại, sau đó rẽ vào ngã rẽ cuối đường.
Phòng khám tâm lý mà cô đến phỏng vấn nằm trong một tòa nhà văn phòng rất mới. Đi tháng máy lên tầng trên, có hai tầng được đánh dấu bằng logo của phòng khám. Bên ngoài hành lang đã có mấy người trẻ tuổi đang chờ phỏng vấn, Mộc Tử Quân lặng lẽ đứng ở cuối hàng, bắt đầu chờ người phỏng vấn gọi tên.
Điện thoại chợt run lên, cô cúi đầu nhìn thấy có tin nhắn mới. Sau khi ấn vào mới nhận ra là tin nhắn của Tống Duy Bồ.
River: [Có nhìn đến ngăn nhỏ trong túi xách chưa?]
Mộc Tử Quân: …
Vừa nãy cô chỉ lấy điện thoại và sơ yếu lý lịch từ trong túi xách ra, không chú ý đến ngăn nhỏ. Anh nói vậy nên cô mới mở khóa kéo ra, phát hiện bên trong có một đóa hoa phượng tím toàn vẹn.
Mộc Tử Quân: [Gì thế này?]
River: [Mê tín một chút cũng không sao.]
Cô nhất thời không nhịn được cười khiến cho mấy người xếp hàng phía trước đều quay lại nhìn cô. Mộc Tử Quân vội vàng nghiêm túc lại, cất đóa hoa vào lại trong ngăn kéo. Hàng đợi dần ngắn lại, phía sau cô cũng có thêm vài người xếp hàng. Chừng nửa tiếng sau cuối cùng cũng đến lượt cô.
Câu hỏi phỏng vấn cũng không khó, chỉ là kiểm tra một vài kiến thức căn bản, người phỏng vấn rõ ràng hứng thú với cô nhiều hơn so với những người trước, nguyên nhân là vì cô có gốc gác Trung Quốc. Đối phương đề cập rằng những năm nay phòng khám ngày càng tiếp nhận nhiều du học sinh và dân nhập cư, cho nên khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ kém sẽ làm giảm đáng kể hiệu quả của việc tư vấn, thế nên họ cần một vài nhân viên có trình độ song ngữ. Vì vậy dù Mộc Tử Quân mới là sinh viên năm nhất cũng chưa nhận được bằng cấp chứng nhận nào, nhưng vẫn được đưa vào danh sách ứng viên làm trợ lý thực tập.
Có lẽ vì phòng khám hơi nhỏ lại ít người, Mộc Tử Quân cảm thấy thái độ của người phỏng vấn rất thoải mái. Hai người đang nói giữa chừng, bên ngoài bỗng nhiên có một người phụ nữ Châu Á đẩy cửa đi vào, tuổi tầm ba mươi, tóc dài, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn khiến người ta muốn thân cận.
Cô ấy nói vài câu tiếng Anh với người phỏng vấn, sau đó quay đầu lại nhìn Mộc Tử Quân nói đùa rằng đây có phải trợ lý thực tập mới của cô ấy không, người phỏng vấn bất đắc dĩ đuổi cô ấy ra ngoài. Bầu không khí càng thoải mái hơn, trước khi cô ấy ra ngoài còn nhìn Mộc Tử Quân, đổi sang tiếng Trung để nói với cô: “Hồ sơ của em là do tôi chọn, tôi đang tìm trợ lý biết tiếng Trung. Yên tâm, tôi sẽ thuyết phục anh ta.”
Mộc Tử Quân còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ đó đã đi ra ngoài. Cô sững sờ nhìn về hướng người phỏng vấn, đối phương không hiểu tiếng Trung, chỉ nhún vai nhìn cô.
Mộc Tử Quân: … Mình được quyết định nội bộ rồi sao?
Buổi phỏng vấn không kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc cô đã được ra ngoài. Mộc Tử Quân đi vào thang máy, kéo mở ngăn nhỏ nhìn vào đóa hoa phượng tím bên trong, thầm nói: Không ngờ bị đè bẹp thế này mà vẫn còn hiệu quả.
Theo lời hẹn trước đó, Tống Duy Bồ đã chờ cô ở dưới lầu.
Tòa nhà văn phòng này không có khóa cửa, sảnh ra vào tự do, cô vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Tống Duy Bồ đứng ở một bên sảnh đợi cô. Vừa định đi tới, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, lúc quay người lại cô nhìn thấy bác sĩ tâm lý trò chuyện với cô ban nãy cũng từ một thang máy khác đi xuống tầng.
Hai người nhất thời nhìn nhau, cô ấy còn mỉm cười với Mộc Tử Quân, nụ cười ấy khiến cô chợt có một cảm giác bất an khi bị quyết định nội bộ. Khi lướt qua nhau, Mộc Tử Quân bỗng nhiên thấy cô ấy dừng lại, hét lên một tiếng kinh ngạc về phía Tống Duy Bồ ở cách đó không xa: “River!”
Ánh mắt của Tống Duy Bồ vốn đang tập trung nhìn Mộc Tử Quân, nghe thấy tiếng gọi liền quay sang, trong ánh mắt cũng đầy vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh đã quay mặt lại vẫy tay với Mộc Tử Quân, sau đó nói với đối phương: “Tôi đến đón bạn, chị…”
Dường như anh đang cân nhắc cách dùng từ của mình, sau cùng chỉ hỏi: “Chị đổi công việc rồi sao?”
Ánh mắt của bác sĩ cố vấn lướt qua hai người họ phút chốc, sau đó lộ ra vẻ hiểu rõ.
“Trùng hợp vậy sao.” Cô ấy nói: “Phải, tôi đổi công việc rồi. Bạn cậu… vừa phỏng vấn ở phòng khám của chúng tôi.”
Hai người họ dường như không có chuyện gì để nói, sau một cuộc trò chuyện lúng túng, Mộc Tử Quân nghe cô ấy nói: “Trạng thái của cậu tốt hơn rất nhiều, tôi thấy mừng cho cậu. Lúc đó tôi cũng không giúp cậu được gì.”
“Cũng tạm, chị từng nói mỗi một người đều có cách của riêng mình. Sau đó tôi cũng đã tìm được cách của mình. Tôi đi trước nhé bác sĩ Tô.” Tống Duy Bồ nói.
Thì ra cô ấy họ Tô. Mộc Tử Quân nhớ lại trang web chính thức phòng khám, bất chợt nhớ ra đây chính là Tô Tố – một bác sĩ tâm lý người Trung Quốc của phòng khám này.
Tống Duy Bồ và Tô Tố hỏi thăm nhau xong thì chuẩn bị rời đi, Mộc Tử Quân gấp gáp đuổi theo anh, trước khi đi chợt nghĩ đến cô ấy dù sao cũng có khả năng trở thành cấp trên trong kỳ thực tập của mình, cô vội vàng quay lại khom lưng cúi chào. Tô Tố quan sát cô một lúc, chợt hỏi một câu bâng quơ: “Em chính là cách của cậu ấy sao?”
Mộc Tử Quân nhất thời không hiểu được câu này.
Có lẽ vì vẻ mặt ngơ ngác của cô đã nhắc nhở Tô Tố, cô ấy tự gõ vào đầu mình, giọng điệu mang theo vẻ phiền não: “Xin lỗi nhé, tôi lại không chuyên nghiệp rồi, em tên Kiri đúng không?”
Mộc Tử Quân gật đầu.
“Được, lần sau gặp nhé Kiri.” Cô ấy nói.
Nói xong, cô ấy theo chân một tốp những người ra khỏi thang máy biến mất trước cửa tòa nhà. Mộc Tử Quân nhìn theo bóng lưng cô ấy, càng nhìn càng chắc chắn một điều… cô bị quyết định trước rồi!
“Anh biết bác sĩ Tô sao?” Trên đường từ phố Collins đến phòng trưng bày, Mộc Tử Quân không nén nổi tò mò hỏi Tống Duy Bồ.
“Từng gặp vài lần.” Tống Duy Bồ nói: “Lúc học trung học.”
“Gặp cô ấy làm gì thế?” Mộc Tử Quân hỏi tới cùng: “Cô ấy nói cách gì đó là có ý gì vậy?”
Tống Duy Bồ im lặng một lát, bỗng nhiên chỉ tay về phía giữa sông Yarra.
“Có người đang chèo thuyền kìa.” Anh hô lên.
Mộc Tử Quân: …
“Anh chuyển chủ đề cũng gượng gạo quá rồi đó!”
Câu chuyện của Tống Duy Bồ chuyển đi cũng không chuyển về lại, Mộc Tử Quân có tố chất nghề nghiệp đã được rèn luyện trong một học kỳ mách bảo với cô rằng, những chuyện người khác không muốn nói, tốt nhất đừng nên ép họ phải nói.
Hai người cuối cùng cũng đi đến phòng trưng bày bên kia bờ sông.
Mặc dù nằm bên bờ sông Yarra vô cùng sầm uất, nhưng phòng trưng bày này không quá nổi bật. Bàn ghế bên ngoài quán cà phê bên cạnh đã chắn mất phân nửa cửa vào. Mộc Tử Quân cũng mất một lúc mới nhìn thấy một bảng hiệu nhỏ nằm giấu mình bên dưới lá cờ: Paolo Gallery.
Tống Duy Bồ đẩy cánh cửa sắt được chạm trổ để đi vào, chỉ nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt” do lâu năm không tu sửa vang lên, Mộc Tử Quân đi theo anh vào trong phòng trưng bày.
Hai ngày trước Trần Tiếu Vấn đã giới thiệu qua với cô về tình hình của phòng trưng bày này, chủ nhân của phòng trưng bày Paolo năm năm trước đã qua đời, người tiếp nhận là con trai ông cụ, năm nay đã sáu mươi tuổi. Người con trai duy nhất của cụ không có khiếu thẩm mỹ về nghệ thuật, càng không biết quản lý phòng trưng bày, những gì ông ấy có thể làm chính là lần lượt bán đi những tác phẩm nghệ thuật mà ba mình đã tậu được khi còn sống.
Thế nhưng trong phòng trưng bày này cũng có một căn phòng nhỏ, chuyên cất giữ những bức tranh mà Paolo yêu thích nhất, trong di chúc để lại cũng không cho phép con mình bán đi, vì thế được giữ cho đến nay. Trong số đó có một bức được ký tên ‘Rossela Matrone’ bằng màu mực vàng óng.
Lối vào hành lang trưng bày vừa hẹp vừa dài, thậm chí còn không mở đèn, dải thảm dưới chân lại có cảm giác khô cứng và ẩm ướt. Mộc Tử Quân cắn răng đi theo sau lưng Tống Duy Bồ tiến về phía trước, bất chợt bước chân anh dừng lại, hai người nhìn thấy một đôi mắt sáng trong và một cái đầu hói bóng loáng trong bóng tối.
Cô ra sức chớp mắt, khi tầm mắt đã thích ứng với bóng tối mới có thể nhìn ra được, cuối hàng lang có đặt một chiếc ghế tựa, một ông lão người da trắng mặc áo sọc ca rô đang mở to mắt ngồi đó chờ họ đến.
Mộc Tử Quân nói không nên lời.
Trong ánh đèn chớp tắt, cô chợt nhớ đến lời Trần Tiếu Vấn đã dạy khi dẫn cô đi gặp nhóm người Ý trước đó “Có thể nói một tiếng ‘Ciao’, họ sẽ rất vui”, thế là không kịp suy nghĩ cô đã lên tiếng:
“CICICICICIAO…”
Tống Duy Bồ: ….
Ông lão người Ý vẫn đang mở to mắt nhìn họ, Mộc Tử Quân không ngừng cố gắng, học được cái gì bèn lấy ra dùng: “MiMiMiMi Chiamo Kiri.”
Không biết vì sao, vẻ mặt của Tống Duy Bồ bỗng nhiên trông rất không vui, anh quay đầu nhìn cô, vẻ mặt như đang nói: Những gì Trần Tiếu Vấn dạy nhớ rõ quá nhỉ, đâu đâu nói tiếp xem, tôi xem em còn có thể nói được mấy câu.
Mộc Tử Quân: … Anh nói đi.
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho anh.
Hai người cứ mắt đi mày lại, ông lão trong hành lang mất kiên nhẫn lầm bầm một câu. Mộc Tử Quân không nghe rõ bèn bước sát lại Tống Duy Bồ hạ thấp giọng hỏi anh: “Ông ta nói gì vậy?”
Tống Duy Bồ: “Nói tiếng Anh.”
Mộc Tử Quân: …
“Ý tôi là ông ta đã nói nội dung gì?” Cô bổ sung vào.
“Tôi nghe không hiểu.” Tống Duy Bồ nói.
Mộc Tử Quân cảm thấy mình sắp mất bình tĩnh, Tống Duy Bồ liếc nhìn cô sau đó giải thích tiếp: “Khẩu âm tiếng Anh của ông ta quá nặng, tôi bảo ông ta nói tiếng Ý, tôi phiên dịch cho em.”
Đã lâu rồi không trải nghiệm tính hữu dụng của Tống Duy Bồ, Mộc Tử Quân phất tay để anh phát huy. Sau khi một già một trẻ đứng gần trao đổi vài câu, Tống Duy Bồ quay đầu vẫy tay với Mộc Tử Quân, ra hiệu cô đi theo mình.
Cuối cùng cô đã đi vào trong phòng trưng bày.
Tình trạng bên trong tốt hơn một chút so với hành lang bên ngoài nhưng thông gió rất kém, không khí cũng rất ẩm ướt, hoàn toàn không phù hợp với điều kiện bảo tồn tranh ảnh. Mộc Tử Quân đã đi qua rất nhiều tác phẩm nằm im hơi lặng tiếng trong hành lang trưng bày kể từ khi chủ nhân ban đầu qua đời, cuối cùng đi vào căn phòng nơi cất giữ những vật yêu thích cả đời của Paolo.
Ông con trai duy nhất của Paolo lảo đảo đi đến góc phòng, lật giở những khung tranh được đặt ngang hàng bên trong, sau đó rút một tấm ra ngoài. Tống Duy Bồ đi theo, nhận lấy bức tranh từ trong tay ông ta.
Bức tranh này lớn hơn nhiều so với bức họa Kim Hồng Mai, chiều dài và chiều rộng hơn một mét, Tống Duy Bồ lấy ra sau đó cũng chỉ có thể dựng thẳng nó xuống đất, quay người nhìn về phía Mộc Tử Quân.
Cô mở to mắt ngạc nhiên, đó là một bức Ayers Rock rất lớn, vô cùng lớn.
Tảng đá khổng lồ màu đỏ thẫm nằm ngang trong sa mạc đất đỏ ở Úc, gối đầu trên ánh ráng chiều đỏ cháy. Mộc Tử Quân không cần nhìn vào khoản ký tên ở góc phải cũng có thể nhanh chóng phân biệt được, bức tranh này và bức họa của Kim Hồng Mai chắc chắn cùng một người vẽ ra.
Cho dù một bức vẽ người, một bức kia là phong cảnh, nhưng nữ họa sĩ tên Rossela này lại có phong cách cá nhân rất rõ nét trong nét vẽ của mình.
Tống Duy Bồ vừa đặt bức tranh xuống đất chưa được bao lâu, ông lão kia lại lầm bầm vài câu rồi đột nhiên dùng hết sức lực cúi người xuống. Mộc Tử Quân nhìn theo hướng tay của ông ta, cô vội vàng cúi người xuống giúp ông ta rút tờ giấy kẹp trong khung tranh ra ngoài.
Thế là ông lão lại tốn sức đứng thẳng dậy, nói vài câu với Tống Duy Bồ.
“Ông ta nói mỗi khi ba mình sưu tầm được một tác phẩm nghệ thuật yêu thích, thường sẽ ghi chép lại hoàn cảnh mà ông cụ gặp được tác phẩm nghệ thuật đó.”
Tống Duy Bồ nhìn vào mắt Mộc Tử Quân: “Thế nên nội dung được ghi chép trong mảnh giấy chính là câu chuyện phát sinh khi ông cụ gặp được bức tranh này.”
Cô vội vàng đưa tờ giấy cho Tống Duy Bồ.
Lúc Tống Duy Bồ nhận lấy cũng không thể nói là hoàn toàn kháng cự, nhưng trên nét mặt vẫn toát ra vẻ đấu tranh trong tâm lý. Mộc Tử Quân ghé sát vào anh, cất giọng quan tâm: “Anh sao vậy?”
“Em thế này tôi cảm thấy mình càng giống công cụ hơn, không có cá tính gì cả.” Anh nói.
Còn không có cá tính, hiện giờ trình độ tiếng Trung của anh đã cao đến mức có thể đi thi hài độc thoại luôn rồi đấy.
“Chỉ khi nói đến tính chất thực dụng mới gọi là công cụ.” Mộc Tử Quân nói: “Còn vừa đẹp vừa hữu dụng như anh, trong văn hóa truyền thống của chúng tôi gọi chung là lễ khí (*).”
(*) những dụng cụ được dùng trong các nghi thức tế lễ, chinh phạt
Trong giọng điệu lễ độ pha lẫn bực dọc, “người công cụ” kia biết điều cũng không dây dưa vấn đề này nữa, anh mở tờ giấy ra đọc lên:
“Tháng 11 năm 1957, tôi ở tại khách sạn Hoa Hồng Vàng tại trấn nhỏ Alice Springs….”
Cả hai người đều sững sờ.
Tống Duy Bồ khựng lại một chút, sau đó đọc tiếp:
“Trong khách sạn Hoa Hồng Vàng đã gặp được bức tranh này, người tạo ra nó đương nhiên chính là bà chủ khách sạn đầu đội mạng che mặt kia. Tôi đã mua lại bức tranh Ayers Rock này với giá 100 đô, cô ấy còn tặng tôi một ly ‘Trái tim của Lãnh thổ Bắc Úc’ do khách sạn đặc biệt pha chế ra.”
Mộc Tử Quân im lặng lắng nghe hết toàn bộ, lẳng lặng thẩm thấu hết từng con chữ trong câu nói đơn giản kia.
Cô ngước mắt lên, ánh mắt Tống Duy Bồ nhìn cô cũng đã quá rõ ràng.
“Xuất phát chứ, thuyền trưởng?” Một tay anh ấn giữ bức tranh dưới đất, tay phải kẹp lấy tấm giấy hất ra từ bên trán như một lời chào.
***
Về sau Mộc Tử Quân cũng không rõ tại sao Steve lại đột nhiên gia nhập vào nhóm bọn họ, nhưng anh ấy đã gia nhập như thế, cô còn nghi ngờ rằng liệu có phải anh ấy thấy trình độ tiếng Trung của Tống Duy Bồ tiến bộ nên muốn đến học thêm thành ngữ hay không.
“Trước mắt nói về thị trấn này đã.” Tống Duy Bồ tiện tay lật giở tờ báo ra đặt trên bàn, ngón tay vẽ ra hình dạng nước Úc: “Đây là lãnh thổ nước Úc, chúng ta đang ở đây, toàn bộ bang Victoria lớn chừng này.”
Anh vẽ một dấu chấm ở Melbourne rồi vẽ đi vòng quanh toàn bộ bang Victoria.
Anh tiếp tục vừa vẽ đường vừa nói: “Từ Melbourne lái xe thẳng về phía Tây Bắc sẽ đến một nơi tên là Adelaide, đây chính là thủ phủ của Nam Úc.”
“Đối xứng với Nam Úc chính là phía Bắc… mọi người gọi nó là lãnh thổ Bắc Úc. Nơi đây có một con đường quốc lộ vô cùng quan trọng, xuất phát từ Adelaide đi ngang qua toàn bộ sa mạc ở miền Trung nước Úc sẽ đi đến Darwin – thủ phủ của lãnh thổ Bắc Úc.”
“Nơi phải đi ngang qua trên con đường quốc lộ này chính là Alice Springs được nhắc đến trong tờ giấy ghi chép, đây là một thị trấn nằm ở miền Trung nước Úc.”
“Alice Springs nằm trong hoang mạc sao?” Mộc Tử Quân hỏi lại.
“Phải, đó là một nơi rất hoang vu, rất lâu trước đó chỉ có dân địa phương ở Úc định cư.” Tống Duy Bồ nói: “Những năm 1920 mới có người da trắng đến, bởi vì có người phát hiện ra bụi vàng.”
“Vậy tảng đá đỏ trong bức tranh mà hai người tìm thấy…” Steve chợt lên tiếng.
“Hồi trung học cậu không học Địa lý hả?” Tống Duy Bồ bây giờ càng lúc càng không khách khí với Steve, anh vẽ ra một con đường từ Alice Springs về phía Tây Nam, nói: “Tảng đá đó tên là Ayers Rocks, nhưng hiện tại các phương tiện truyền thông chính thức gọi nó là Uluru, nơi đây từng là nơi dân địa phương thờ phụng tự nhiên. Uluru là cách phát âm của nó trong ngôn ngữ bản địa, hai nơi này cách nhau 5 tiếng lái xe, ở giữa chính là sa mạc.”
Mộc Tử Quân giơ tay xin phát biểu: “Thầy Tống, kiến thức về Địa lý nước Úc tôi đã bổ túc xong rồi, vậy còn khách sạn kia thì thế nào?”
Tống Duy Bồ gật đầu, lật tờ báo lại, bên dưới là một trang báo đã bị xé ra.
“Tôi thấy đó là tiếng Ý nên đã trực tiếp dịch tên khách sạn Hoa Hồng Vàng sang tiếng Anh cho em.” Tống Duy Bồ nói: “Nếu dịch sang tiếng Anh, tôi đoán khách sạn đó tên là Gold Rose…”
“Nghe cứ giống như hộp đêm nhỉ?” Mộc Tử Quân buồn cười nói.
“Hộp đêm là gì vậy?” Tống Duy Bồ khựng lại, Steve cũng nhanh chóng cầm bút lên.
Mộc Tử Quân: “Haiz… cái này không cần học!”
“Trong số các khách sạn hiện có ở Alice Springs tôi không tìm được khách sạn nào có tên này.” Mộc Tử Quân ngàn lần biết ơn Tống Duy Bồ đã không truy hỏi đến cùng ý nghĩa của hai từ hộp đêm.
“Nhưng từ trong kho ở hiệu sách nhà tôi, tôi đã tìm được quyển Lonely Planet phiên bản 1995!”
“Không phải tôi đã mua rồi sao?” Mộc Tử Quân chỉ tay về hướng phòng ngủ của mình.
“Quyển của em là bản mới nhất, trong kho có bản đầu tiên.” Tống Duy Bồ đưa tờ giấy sang cho cô: “Đây là danh sách khách sạn mà năm đó Alice đã công bố ra bên ngoài, có ghi chép lại địa chỉ của Gold Rose. Vừa rồi tôi đã tìm thử trên mạng thì phát hiện ra địa chỉ này đã không còn tồn tại nữa.”
“Vậy chỉ có thể đi đến nơi đó để hỏi thôi, đúng không?” Mộc Tử Quân nói.
Tống Duy Bồ nhìn cô, đáp lại: “Đúng.”
“Tôi biết rồi.” Steve đột nhiên giơ điện thoại lên.
Mộc Tử Quân chấn động tinh thần: “Anh biết cái gì cơ?”
“Hộp đêm chính là một địa điểm ăn uống vui chơi giải trí thường hoạt động vào ban đêm.”
Steve còn hùng hồn đọc ra từng chữ: “Được dịch ra từ Nightclub đây mà.”
Mộc Tử Quân: …
Vào ngày đó khi Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ rời khỏi Melbourne, cuối cùng Steve cũng đã bộc phát hết công dụng thật sự của mình. Anh ấy lái xe của Tống Duy Bồ đưa hai người họ đến sân bay, sau đó lại vỗ ngực hứa hẹn với Tống Duy Bồ rằng sẽ lái xe về gara an toàn.
Mộc Tử Quân vỗ vai anh ấy: “Steve, bọn em giao chìa khóa nhà cho anh, anh nhớ cho chuột possum ăn, chuối để trong hộp, hộp đặt bên trên lò sưởi.”
Tống Duy Bồ cũng dặn dò theo: “Xe ô tô, xe mô tô của tôi không được lái ra ngoài.”
Steve nghe vậy vô cùng bất mãn.
“Không phải tôi vừa lái xe của cậu đưa hai người đến đây hay sao?” Anh ấy hỏi ngược lại: “Kỹ thuật lái xe của tôi không khiến cậu tin tưởng đến vậy à?”
“Chính vì ban nãy nhìn thấy cậu lái xe tôi mới nghĩ tới đấy.” Tống Duy Bồ nhướng mày nói: “Sau này cậu bớt chạm vào xe tôi thì hơn.”
Nói xong, anh kéo tay Mộc Tử Quân đi thẳng đến quầy xử lý thủ tục lên máy bay. Hai người đứng ở cuối hàng, Mộc Tử Quân lấy hộ chiếu của mình ra cầm trong tay, bất giác lên tiếng: “Tôi cảm thấy bây giờ cách nói chuyện của anh hết sức thẳng thắn…”
Hàng người dần ngắn lại, hai người tiến lên vài bước. Tống Duy Bồ đeo ba lô một bên vai, tay còn lại lấy giấy chứng minh từ trong ngăn kéo, sau đó cũng cầm lấy giấy tờ của Mộc Tử Quân trong tay mình.
“Trước đây tôi không thẳng thắn sao?” Anh hỏi.
“Trước đây anh rất xa cách.” Mộc Tử Quân bắt đầu hình dung về anh: “Không chấp nhặt với người khác, cũng hơi ít nói.”
Khả năng thông hiểu tiếng Trung của Tống Duy Bồ rất khác lạ.
“Em cảm thấy bây giờ tôi nhiều lời quá sao?” Anh hỏi.
“Vậy tôi có thể giảm bớt.”
“Không có, không có.” Mộc Tử Quân vội vàng xua tay: “Anh bây giờ đã rất tuyệt rồi, trước đây anh quá thâm trầm khiến cho hình tượng có hơi đau khổ.”
“Còn bây giờ thì sao?”
Mộc Tử Quân nhất thời câm nín.
Hai người đều không mang vali, trang bị nhẹ nhàng ra trận, tất cả hành lý đều gói gọn trong ba lô. Vẫn chưa qua kiểm tra an ninh, Mộc Tử Quân cầm điện thoại kiểm tra xem có cần bổ sung gì không, cô lo lắng đến sa mạc sẽ thiếu những vật dụng cần thiết.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán trang bị du lịch, Mộc Tử Quân bất ngờ rẽ vào, lấy hai tuýp son dưỡng môi từ trên kệ bán hàng.
“Nghe nói ở đó khí hậu rất rất rất khô, trên mạng có đề nghị mua son dưỡng để mang theo.”
Tống Duy Bồ đến cản lại: “Em mua cho em dùng là được rồi.”
“Anh không cần sao?”
Tống Duy Bồ: “Đa phần con trai đều sẽ không dùng.”
“Nhưng chúng ta đang đi đến sa mạc mà, haizz.”
“…”
“Anh có chắc là không dùng không? Đến lúc đó đừng dùng của tôi đấy nhá.”
Tống Duy Bồ: “Tôi uống nước là được rồi.”
Anh nhanh tay lấy bình nước hai lít trên kệ, trả tuýp son dưỡng môi lại sau đó đi ra thanh toán. Mộc Tử Quân nhìn thấy bóng lưng kiên định của anh, trong lòng có một suy đoán mơ hồ.
Đúng vậy, bây giờ không còn chút thanh xuân đau khổ nào nữa rồi.
Trên người anh bây giờ thường có một loại khí chất rất hài kịch, mỗi một hành động đều là sự chuẩn bị cho gánh nặng tiếp theo được rũ bỏ.