• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Thanh Thanh ngẩng đầu, trông thấy Lâm Diễn đứng cách đó ba, bốn mét - ặc, hình như cô quên mất sáng nay anh đã nói tan tầm sẽ đến đón cô!

“Không, không có! Ông chủ của em nói muốn đưa em về nhà, em bảo không cần, sau đó anh ta lại hỏi em tại sao có tiện nghi mà không chiếm…”

Khóe miệng Đường Thiếu Trác giật giật, Chu Thanh Thanh, cô có thể đừng “ăn ngay nói thật” thế được không?

Sắc mặt Lâm Diễn bắt đầu từ nhiều mây chuyển sang trời trong xanh, nở nụ cười tươi đẹp ấm áp như gió xuân: “Bởi vì tôi đã dạy dỗ cô ấy, tiện nghi gì đó, không bao giờ có miễn phí!... Cho nên, bạn trai tôi đây vẫn phải vất vả một chút, mỗi ngày đưa đón cô ấy là được rồi!”

Đường Thiếu Trác lặng lẽ buông lỏng tay, nắm tay lạnh lùng đút vào túi quần, bạn trai đường đường chính chính của người ta đã tìm tới cửa, anh còn dây dưa làm gì nữa? Nhưng mặt mũi nhất định vẫn phải giữ, vì vậy cười như không hề gì: “Ừm, tôi chỉ là thuận đường, Thanh Thanh đã có người chuyên lái xe đưa đón, vậy thì không cần ông chủ kiêm bạn bè này bận tâm nữa.”

Chu Thanh Thanh thì vẫn đang âm thầm buồn bực: Sao cô không nhớ lúc nào Lâm mỹ nam đã từng nói “tiện nghi gì đó, không bao giờ có miễn phí”? Đây hình như là sư phụ Liny. Điện nói! Sư phụ đại nhân chính là thần tượng số một của cô, mỗi một câu sư phụ nói cô đều cảm thấy rất có triết lý, lúc nào cô cũng ghi nhớ những “lời trích của sư phụ”!

Không phải cô nhớ nhầm chứ? Có lẽ chỉ vì thỉnh thoảng cách nói chuyện của Lâm mỹ nam quá giống sư phụ, cho nên cô mới lẫn lộn… Khi nào về xem lại lời trích của sư phụ là được!

Vì thế, sau một lúc lâu rối rắm với vấn đề này, Chu Thanh Thanh đã hoàn toàn không để ý đến câu nói quan trọng phía sau của Lâm Diễn, “bạn trai tôi đây”…

Lâm Diễn hờ hững gật đầu với Đường Thiếu Trác: “Cảm ơn, tạm biệt.”

Sau đó dắt vật cưng đơn tế bào hình người của nhà anh đi ra ngoài, còn vô cùng thân mật hỏi Chu Thanh Thanh: “Tiểu heo ngốc, tối nay muốn ăn gì?” Xét thấy em có thái độ từ chối khá kiên định với ý đồ của tên trước mặt kia, đại gia đây quyết định thưởng cho em một bữa tiệc lớn xa xỉ!

Do trong cái đầu chỉ có ăn uống, ngủ, chơi của Chu Thanh Thanh, “ăn” đứng ở vị trí đầu não, cho nên sự chú ý nhanh chóng bị chuyển dời, bắt đầu suy nghĩ xem tối nay ăn món gì.

Nhìn cảnh tượng hai người thân mật rời đi hài hòa tuyệt đẹp trước mắt, Đường Thiếu Trác đột nhiên cảm thấy bản thân thật cô độc, lấy ra chiếc điện thoại cảm ứng mẫu mã mới nhất số lượng có hạn, tùy tiện tìm một cái tên phụ nữ hơi hơi quen mắt, lướt tay: “Haiiii, bảo bối! Đêm nay rảnh không? Cùng đi high nhé!”

Bên kia sư tử Hà Đông rống: “Bảo bối cái đầu anh! Bà đây là mẹ anh!”

Đường Thiếu Trác: “… @#$%^&*! A ha ha ha, là mami thân yêu ạ? Con con con, con chẳng may trượt tay, không cẩn thận gọi nhầm số!”

Bên kia truyền đến tiếng nũng nịu ỏn ẻn khiến Đường Thiếu Trác sởn cả gai ốc: “Không sao, bảo bối ~~~! Miễn là tối nay con về nhà ăn cơm là được rồi!”

Đường Thiếu Trác biết rõ ý ngầm là: Tối nay về mới chỉnh đốn anh! (╰_╯)#

Nhớ lại sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của anh, mẹ đại nhân không ngừng ám chỉ lộ liễu “Anh nên tìm một cô con dâu sinh đứa cháu cho bà già này chơi đùa”, Đường Thiếu Trác đứng nguyên tại chỗ nhìn một đôi biến mất ở cửa đại sảnh, khóc không ra nước mắt ing…

***

Tuy Lâm Diễn tỏ ý muốn mời Chu Thanh Thanh đi nhà hàng ăn một bữa thịnh soạn, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn từ chối thẳng thừng, lý do là: “Anh nấu còn ngon hơn tất cả các nhà hàng! Quan trọng nhất là, tự làm, tiết kiệm tiền ~~~!"

Lâm Diễn mỉm cười, anh nên vui khi cô thích đồ ăn anh làm đến thế, hơn nữa còn có tính tốt “tiết kiệm cho gia đình” sao?

Thực ra, khi ở một mình từ trước tới nay, anh không thích ngày nào cũng nấu cơm – chủ yếu là ngại phiền toái. Nhưng mà, cô đã thích, anh sẽ chăm chỉ hơn một chút là được… Tin rằng chỉ cần nuôi cho khẩu vị của cô trở thành cực kỳ kén ăn, như vậy kế hoạch lừa gạt của anh cũng thành công viên mãn.

Thế là, hai người nắm tay nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Chu Thanh Thanh cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, ánh mắt giống như là đang nhìn một đôi tình nhân không đứng đắn… Vì thế cô cảm thấy mất tự nhiên, muốn rút tay về.

Nhưng Lâm Diễn lại nắm chặt thêm không chịu buông, quay đầu dùng ánh mắt hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Chu Thanh Thanh ấp úng: “… Hay là chúng ta chia nhau ra đi mua đồ ăn đi?” Hu hu, thực ra điều cô muốn nói là: Chúng ta như thế này, người khác sẽ hiểu nhầm chúng ta là một đôi!

Lâm Diễn vô cùng thản nhiên gạt bỏ: “Siêu thị đông người, sợ em ngốc, đi lạc mất.”

Chu Thanh Thanh nhìn quanh bốn phía, không ít người sau khi tan sở đi mua thức ăn, nhưng dù sao cũng không phải cuối tuần, không tính là đông?

Nhưng mà, thực sự cô cũng có ảo tưởng với Lâm mỹ nam… Vậy thì, cứ nắm tay đi, cứ để bọn họ hiểu lầm đi! (^o^)/~

Nghĩ thông suốt rồi, Chu Thanh Thanh lập tức trở nên kiêu ngạo. Mặc kệ những người đang dò xét bọn họ, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cây ngay không sợ chết đứng trừng mắt lại: Nhìn gì chứ, ghen tị phải không? Có bản lĩnh thì các người cũng tìm một người xuất chúng như Lâm mỹ nam nhà tôi đi!

Bộ dạng vô cùng đắc chí.

Gương mặt anh tuấn của Lâm Diễn phủ một nụ cười dung túng yêu chiều, vươn tay xoa xoa đầu cô.

Tin rằng tất cả những người chứng kiến xung quanh sẽ không hoài nghi bọn họ không phải tình nhân.

Đáng tiếc, hình ảnh êm đềm tuyệt vời này đã bị một cuộc điện thoại không đúng lúc phá vỡ.

Chu Thanh Thanh rút tay ra, luống cuống lấy điện thoại trong túi xách, nhìn màn hình, phía trên chỉ có một chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Chu Thanh Thanh sợ tới mức hồn bay phách tán, vội vàng ấn phím nghe, giọng nói ngọt ngào khéo léo: “Mẹ…”

Lâm Diễn đứng bên cạnh vừa để ý nghe Chu Thanh Thanh nói, vừa nhìn bàn tay nháy mắt đã trở nên trống trải của mình, nghĩ… buông ra, sẽ không thoải mái…

Thế nhưng, Chu Thanh Thanh cũng không nói gì, ngoại trừ giữa chừng chợt có âm điệu lên cao “Gì ạ?!”, còn đâu, căn bản đều là “À” “Vâng” “Dạ”, các loại từ đệm.

Ba phút sau, Chu Thanh Thanh cúp điện thoại, nét mặt đờ đẫn.

Lâm Diễn nhắc cô cất di động đi, sau đó, lén lút nắm lại bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình, hỏi: “Sao vậy? Người nhà tìm em có việc à?”

Chu Thanh Thanh khóc không ra nước mắt: “Ngày mai mẹ em muốn tới thành phố T tìm em.”

Hu hu hu, đều tại cô, sau khi hôn lễ thất bại, ngày hôm sau định gọi điện về nhà, thế nhưng lại quên mất…

Hôm nay, mẹ tâm huyết dâng trào, gọi điện thoại cho Hàn Duệ, muốn hỏi thăm một chút xem tuần trăng mật của con gái với “con rể” thế nào rồi? Cuối tuần khi nào mới bay về thành phố Y? (trước đó đã nói cuối tuần sẽ cùng Hàn Duệ về nhà cô)

Vì vậy, Hàn Duệ đã khiến cô bị lộ… >_

Lâm Diễn nhướng mày, cười hết sức thoải mái: “Ồ, nhạc mẫu đại nhân sắp đến rồi!” Thật sự là trời cũng giúp anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK