Không lẽ, sư phụ nhà cô thực sự rất có tiền? Tuy đã chính thức xác định quan hệ, cô vẫn ngại hỏi thẳng Lâm Diễn về chuyện “tiền bạc”. Cô chỉ mơ hồ cảm thấy, Lâm Diễn sống trong căn nhà tốt như vậy, kinh tế cũng phải không tệ.
Lâm Diễn nhìn nét mặt Chu Thanh Thanh, hiểu được cô đang suy nghĩ gì. “Trước tiên gặp nhau ở đây, lát nữa sẽ cùng đi ăn trưa. Vào trong nhớ theo sát anh.”
Chu Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc đến cửa lớn, không thấy Lâm Diễn đưa ra thẻ hội viên gì, trái lại có một bồi bàn nam tướng mạo thanh tú ân cần bước đến chào đón: “Lâm tiên sinh, ngài đã tới! Trình thiếu, Ninh thiếu, Từ nhị thiếu, họ đều đã đến đông đủ, mời ngài đi thẳng tới Túy Tiên Các.”
Lâm Diễn chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng.
Ánh mắt bồi bàn bình thản đảo qua Chu Thanh Thanh, cũng không hỏi gì nhiều, tiếp tục cung kính lễ độ nói: “Lâm tiên sinh, vị tiểu thư xinh đẹp này, mời!”
Chu Thanh Thanh đỏ mặt, “tiểu thư xinh đẹp”? Cô không nhận nổi! Tuy vẻ ngoài cô không tệ, nhưng cũng không được xem là đại mỹ nữ, trang phục trên người cũng chỉ là áo phông cộc tay và quần bò thông thường… Sớm biết vậy đã ăn mặc nghiêm chỉnh hơn, cô còn tưởng chỉ là mấy người bạn cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ.
Lâm Diễn bật cười trầm thấp: “Ha ha.” Vuốt ve bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay, anh cất giọng ấm áp, trấn an đồ đệ bé nhỏ nhà mình rõ ràng đang quá căng thẳng: “Không có gì đâu, không cần câu nệ.”
Chu Thanh Thanh cảm kích, nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt mỉm cười tươi sáng, “Vâng!”
Bồi bàn lại nhìn lướt qua Chu Thanh Thanh cực kỳ nhanh, sau đó quay người đi trước dẫn đường.
Sau một hồi lâu rẽ ngang rẽ dọc theo bồi bàn, cuối cùng bọn họ đứng trước một gian phòng.
Trên cánh cửa là ba chữ vàng rồng bay phượng múa - “Túy Tiên Các”.
Bên cạnh cửa cũng có một bồi bàn đang đứng, trông thấy họ đến, anh ta hơi khom mình chào hỏi, sau đó nhấn chuông cửa, chốc lát sau, bên trong truyền đến một giọng nam trầm lười biếng: “Ai?”
Giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng, tựa như vang lên ngay bên tai.
Bồi bàn nói vào màn hình bên cạnh cửa ra vào: “Là Lâm tiên sinh đã đến.”
Lúc này Chu Thanh Thanh mới chú ý tới màn hình nhỏ đó, trong lòng nghĩ thầm, chỗ này không chỉ trang trí xa hoa, thiết bị cũng rất cao cấp!
Giọng nam trầm kia tiếp tục nói: “Cậu mà cũng đến, vào đi.”
Bồi bàn liền dùng chìa khóa mở cửa, sau đó lui qua một bên.
Trong lòng Chu Thanh Thanh không hiểu sao bắt đầu thấp thỏm không yên… Bạn của sư phụ, chắc đều là người rất có thân phận? Còn cô quá tầm thường, đơn giản, liệu có làm anh mất mặt…
Một khắc sau, Lâm Diễn đẩy cửa, kéo cô vào trong, vừa nhàn nhạt nói: “Ừ, đến rồi.” Xem như đáp lại câu hỏi vừa rồi.
Chu Thanh Thanh chú ý tên của căn phòng này là Túy Tiên Các, nhưng bên trong lại trang bị rất hiện đại: ghế sô-pha, bàn mạt chược, bàn ăn, bàn bi-a, thiết bị hát karaoke, màn hình tinh thể lỏng kết nối Internet đầy đủ, thậm chí còn có một quầy rượu nhỏ giống trong quán bar, bên trong có một cái tủ rượu lớn, trong các ô vuông bày đầy các loại rượu…
Trong phòng ngồi rải rác ba nam bốn nữ, tất cả đều có dung mạo không tầm thường, quần áo chỉnh tề. Hai người đàn ông đang đánh bi-a; một nam một nữ ở trong ngoài quầy bar, nữ ở bên trong pha chế rượu, nam ngồi trên ghế cao bên ngoài tư thế ung dung, trong tay cầm một ly rượu; một cô gái đang cầm mic, xem ra là đang hát; hai cô gái khác đang ngồi trò chuyện trên ghế sa-lông.
Thấy Lâm Diễn và Chu Thanh Thanh đi vào, nhất thời tất cả đều nhìn về phía họ.
*
Một người đàn ông đang đánh bi-a, ăn mặc rất “thời thượng” lên tiếng đầu tiên, giọng nói lanh lảnh: “A Diễn, cậu nói cậu sẽ đưa một người đến, chính là em gái nhỏ này sao?”
Chu Thanh Thanh hơi nhíu mày nhìn người đàn ông đó, không vừa lòng với cách dùng từ “em gái nhỏ” của anh ta.
Một người đàn ông cũng đang chơi bi-a bên cạnh, thoạt nhìn rất nhã nhặn lịch sự, cười nói, “Cậu có em gái đáng yêu như vậy từ bao giờ, sao chúng tôi không biết?”
Người đàn ông ngồi bên quầy bar, thoạt nhìn vô cùng khôi ngô, híp mắt nhìn Chu Thanh Thanh hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn tay Lâm Diễn đang nắm chặt tay cô, sau đó lại liếc về hướng hai cô gái đang ngồi trên ghế sa-lông, lười biếng nói một câu mang ý rõ ràng: “Đổi khẩu vị?”
Chu Thanh Thanh nhận ra giọng nói này chính là của người lúc nãy truyền qua máy bộ đàm.
Một trong hai cô gái ngồi trên ghế sa-lông, sắc mặt hơi tái nhợt, giọng khẽ run: “A Diễn, anh…” Nhìn về phía Chu Thanh Thanh, lại ngừng câu nói.
Chu Thanh Thanh theo tiếng nói nhìn qua, trông thấy một cô gái xinh đẹp thanh nhã, nhưng đó không phải mỹ nữ tối qua cùng đi ăn cơm với Lâm Diễn sao?
Thần kinh Chu Thanh Thanh lại bắt đầu trì trệ, nhưng giờ phút này cô ý thức được, cô là người không được hoan nghênh. Ba nam bốn nữ, chỉ đợi thêm Lâm Diễn, bọn họ vừa vặn là bốn đôi, cô dường như là người thừa…
Cô chỉ biết giữa mình và cô gái đẹp kia, Lâm Diễn đã chọn cô. Cô cũng tin tình cảm của anh đối với cô là nghiêm túc. Nhưng vẫn không thể khẳng định, Lâm Diễn đối với người bạn gái cũ xinh đẹp, có còn… tình cảm hay không… Cô chưa từng hỏi, anh cũng không chủ động nhắc tới hay giải thích.
Lâm Diễn đưa tay, vuốt vuốt tóc Chu Thanh Thanh, nhàn nhạt mở miệng giới thiệu: “Bạn gái tôi.” Xem như trả lời câu hỏi của tất cả mọi người.
“Người đàn ông thời thượng” vô cùng kinh ngạc, nói: “Ơ, hóa ra là chị dâu mới! Thất kính thất kính! Là tôi nhìn lầm.”
Người đàn ông nhã nhặn lịch sự đẩy kính mắt, không nói gì. Trong lòng nghĩ, xem ra lần này thật sự có lòng làm chuyện xấu.
Người đàn ông yêu nghiệt ngồi bên quầy bar nâng chén rượu trong tay, giơ về phía Chu Thanh Thanh, chớp đôi mắt hoa đào đẹp đẽ - phóng điện, lười nhác cười: “Chào tiểu mỹ nữ!”
Diện mạo của anh ta thật hoàn mỹ! Giọng nói cũng thật êm tai… Quan trọng nhất là, hình như anh ta rất thông minh – không cho rằng cô là “em gái” Lâm Diễn, cũng không đặc biệt chĩa vào cô, người này có lẽ là người duy nhất trong phòng mà Chu Thanh Thanh có thiện cảm.
Vì vậy, Chu Thanh Thanh cũng ngại ngùng mỉm cười với anh ta.
Lâm Diễn lần lượt lạnh nhạt liếc “người đàn ông thời thượng” và “người đàn ông lười biếng”, hàm ý thứ tự là, “Tên kia, nói ít đi một chút cũng không ai bảo cậu câm đâu.” “Còn tên kia, thể hiện cũng phải xem đối tượng, đừng có phóng điện bừa bãi với Thanh Thanh nhà tôi!”
Người đàn ông nhã nhặn lịch sự lại đẩy gọng kính, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất tốt. Và, im lặng quả nhiên là vàng!
Lâm Diễn nắm thật chặt bàn tay Chu Thanh Thanh trong tay mình, lãnh đạm nói: “Gặp rồi, đi đây.”
“Người đàn ông thời thượng” kinh ngạc nói: “Ơ, đi đâu đấy? Bọn tôi đã gọi điện đặt đồ ăn của khách sạn Hoàng Gia rồi, đợi lát nữa sẽ mang tới, đi làm gì, ở đây ăn được rồi.”
Chu Thanh Thanh cũng kinh ngạc kéo kéo ống tay áo Lâm Diễn, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi bằng ánh mắt: “Tại sao phải đi?”
“Các cậu đông người, Thanh Thanh chưa quen với những nơi thế này, cô ấy sẽ căng thẳng.” Ánh mắt Lâm Diễn thờ ơ lướt qua Lam Lan đang ngồi trên ghế sa-lông, thản nhiên nói: “Muốn cùng nhau ăn cơm thì hôm nào tôi sẽ làm chủ rồi hẹn các cậu.” Anh làm chủ, muốn mời ai, do anh quyết định.
Lời là nói với mọi người, nhưng phần lớn thời gian Lâm Diễn đều nhìn Chu Thanh Thanh, ánh mắt dịu dàng.
Chu Thanh Thanh cảm thấy hai gò má của cô lại bắt đầu nóng lên, trong lòng cũng nóng hầm hập, cảm giác nói không nên lời.
Mấy người đàn ông và Lam Lan đều là người quen của Lâm Diễn, biết rõ anh xưa nay là người vô cùng lạnh lùng, nhưng nhìn thái độ anh đối đãi với Chu Thanh Thanh, họ đều hiểu, Lâm Diễn lần này là thật lòng, không phải đang diễn trò… Huống hồ, trước đó bọn họ không nói với Lâm Diễn, Lam Lan cũng tới.
Lam Lan nghe vậy, bỗng bật đứng lên, sắc mặt không ổn lắm, lạnh lùng nói: “Anh làm như vậy khác gì ám chỉ em là người thừa! Không chào đón thì em đi là được!”
Mỹ nữ bên cạnh Lam Lan, thoạt nhìn giống một nữ sinh thanh tú, cũng đứng lên, mở miệng bất bình thay cô: “Đúng vậy, Lâm thiếu gia, cho dù anh với chị Lam Lan không còn là người yêu, ít nhất cũng vẫn là bạn bè chứ? Có cần thiết phải tuyệt tình như vậy không?”
Trước kia cô không tuyệt tình sao? Ngày đó đã phóng khoáng ra đi như vậy, cho dù hôm nay trở về, cần gì phải liên tục tới gặp anh? Huống hồ, nếu hôm nay anh mà không tuyệt tình…
Lâm Diễn vòng qua eo Chu Thanh Thanh, nửa ôm cô, mỉm cười nói: “Nếu không tuyệt tình, tôi sợ Thanh Thanh nhà tôi sẽ âm thầm đau lòng. Các người đã không muốn tiếp nhận cô ấy, tôi chỉ còn cách đưa cô ấy đi khỏi đây.”
Dứt lời, mặc kệ phản ứng của mọi người, Lâm Diễn kéo Chu Thanh Thanh, quay người mở cánh cửa vừa mới đóng lại không lâu, đi ra ngoài.
Hai bồi bàn đứng ngoài cửa kinh ngạc khi thấy hai người vào chưa đến mười phút, “Lâm tiên sinh, ngài, có cần gì không ạ? Chỉ cần bấm chuông sai bảo là được rồi…”
“Không có. Chúng tôi muốn đi.”
“Dạ?... À! Vậy, mời…”
“Không cần dẫn đường, tự chúng tôi đi được.”
Hai bồn bàn cũng lên tiếng, “Vâng. Lâm tiên sinh đi thong thả.”
Lâm Diễn đi hai bước lại quay đầu, nói với hai bồi bàn: “Đây là bạn gái tôi, lần sau các cậu gặp cô ấy, có thể gọi Chu tiểu thư.”
Hai bồi bàn sững sờ, “Vâng. Lâm tiên sinh, Chu tiểu thư, hai vị đi thong thả.”
Chu Thanh Thanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp, rất ngọt ngào… Mũi cô đau xót, cảm động suýt rơi nước mắt, vội vàng cúi đầu nén nước mắt, trong mắt vẫn còn hơi ướt.
Cô vốn muốn hỏi, cứ đi như vậy, hình như không hay lắm? Nhưng lúc này, tất cả đều không còn quan trọng. Quan trọng là, trước mặt cô gái kia, trước mặt rất nhiều bạn bè của anh, thậm chí trước mặt người ngoài, anh đều che chở cho cô.
Cánh tay còn lại của Chu Thanh Thanh cũng vươn tới, cả hai tay ôm lấy eo Lâm Diễn, cái đầu nhỏ nhích lại gần bả vai rắn chắc của anh, cả người như bị Lâm Diễn kéo đi.
“Oa, sư phụ, anh thật lợi hại, có thể nhớ được đường đi phức tạp như vậy!” Giọng nói êm ái, nghe rất giống một nữ sinh nhỏ bé.
“Ừ. Đến nhiều rồi nên nhớ.” Vẫn là tiếng nói nhàn nhạt như trước, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng lại có thêm một chút dịu dàng.
“Sư phụ, chúng ta đi mua đồ ăn, mua thật nhiều rồi về nhà nấu được không? Em vẫn thích đồ ăn anh làm hơn.” Cô gái hơi nũng nịu hỏi ý kiến chàng trai.
“Ừ. Nhưng mà, em phải giúp anh.” Trong thanh âm của chàng trai cũng mang theo sự vui vẻ.
“… Sư phụ, em rất thích, rất thích anh.” Tiếng cô gái, nhẹ nhàng. Dù cho anh nghèo khó hay giàu sang, dù cho anh ốm yếu hay già nua, cả đời này, em đều thích anh, chỉ thích anh, hi vọng có thể mãi mãi ở bên anh như thế này.
“… Ừ.” Giọng nói trầm thấp của chàng trai cũng trở nên đặc biệt nhẹ. Dừng một chút mới tiếp tục nói: “Anh biết.”
Anh cũng rất thích, rất thích em. Cho nên, không nỡ để em phải chịu tủi thân.
Nhưng mà, những lời này hình như hơi sến, anh không mở miệng được… Vẫn là thôi đi, tin rằng cô có thể cảm nhận được. ^_^
Sau đó chàng trai giơ tay vuốt vuốt tóc cô gái – hình như anh càng ngày càng thích động tác này.