Hôm nay là thứ sáu, Dương Tư Tư gọi điện đến, bảo Chu Thanh Thanh sau khi tan làm thì đến nhà cô bạn ăn cơm. Xem ra cô và Tư Tư cũng đã nhiều ngày không gặp, vì vậy Chu Thanh Thanh đồng ý ngay.
Bên cửa hàng bánh ngọt thì để Đường Thiếu Trác đi một mình, dù sao anh ta với Trần sư huynh cũng đã quen nhau, có cô đi theo hay không cũng chẳng quan trọng lắm. Tuy bầu không khí giữa hai người đó không được hòa thuận lắm, nói đúng ra, Đường Thiếu Trác rất vui khi không có gì để bị bắt lỗi, còn Trần sư huynh cũng không đối xử hòa hảo với Đường Thiếu Trác như với những người khác – Chu Thanh Thanh cảm thấy rất lạ, sao bọn họ giống như là trời sinh không hòa hợp vậy?
Mặc dù biết Đường Thiếu Trác và Trần sư huynh đều thuần túy yêu người khác phái, nhưng Chu Thanh Thanh vẫn không nhịn được lặng lẽ YY, cảm thấy bọn họ rất có tiềm năng trở thành “oan gia phải lòng nhau”… Hai người đàn ông nào đó không hề vừa mắt nhau, nhưng chỉ vì cô gái nào đó mà phải giúp đỡ lẫn nhau, cũng âm thầm phân cao thấp, nếu như biết được Chu Thanh Thanh nhìn sự bất hòa giữa họ thành ra như thế, có lẽ họ sẽ tức giận đến hộc máu.
Vì vậy, trước khi hết giờ làm, Chu Thanh Thanh gửi tin nhắn cho Đường Thiếu Trác, nói rõ chiều nay không thể cùng anh tới tiệm bánh ngọt, phải đến nhà một người bạn ăn cơm.
Đường Thiếu Trác đang ở trong văn phòng, vừa đọc được tin nhắn của Chu Thanh Thanh, liền gọi điện thoại qua, phủ đầu: “Bạn nào, nam hay nữ? Còn quan trọng hơn cả tôi sao?” Vừa dứt lời, Đường Thiếu Trác mới ý thức được, trong lời nói nồng đậm vị chua… Trời đất, hình như anh không phải loại người có thể nói những lời này.
Dạo gần đây, anh đã moi được thông tin từ Chu Thanh Thanh, cô và Lâm Diễn chính thức qua lại, trong lòng anh biết bản thân không có nhiều hy vọng, nhưng ít nhiều vẫn có chút không cam lòng…
Cũng may Chu Thanh Thanh ngốc, không hề cảm nhận được sự đố kị trong lời nói của anh. “Tư Tư là chị em tôi đã quen sáu năm, anh nói xem? Tuy anh là ông chủ của tôi, nhưng cũng không thể bóc lột nhân viên như thế, ngày nào hết giờ làm tôi cũng phải cùng anh tới tiệm bánh ngọt, còn không có lương tăng ca!”
“Hôm nay tôi sẽ tính lương tăng ca cho cô! Sao, chỉ cần tối nay cô tới, mấy ngày trước cũng tính hết cho cô, mỗi ngày một trăm, thế nào, có làm hay không? Nếu tối nay cô không đến, một xu tôi cũng không cho!” Đường Thiếu Trác hơi chơi xấu nói.
“Thật không?” Hai mắt Chu Thanh Thanh sáng ngời, vẻ mặt vui mừng, rất chân chó lập tức đổi thái độ: “Ông chủ lớn đã có mệnh lệnh, tiểu nhân làm sao dám không theo!”
“Đương nhiên là thật, bổn công tử xưa nay nói lời giữ lời!” Đường Thiếu Trác không nhịn được cũng cười, cô không hề che giấu chút lòng tham nhỏ bé, anh cảm thấy cô thật đáng yêu.
Vì vậy, Chu Thanh Thanh chuyển sang gọi điện thoại cho Tư Tư, nói với cô bạn hôm nay phải tăng ca, đổi hẹn sang ngày mai. Dù sao chủ nhật Lâm Diễn mới về.
Hết giờ làm, Chu Thanh Thanh theo thường lệ lên xe Đường Thiếu Trác, bởi vì Đường Thiếu Trác sẽ đưa cô đi ăn tối ở một nhà hàng đặc sắc. Chu Thanh Thanh cảm thấy mặc dù Đường Thiếu Trác không trả lương tăng ca cho cô, nhưng được anh ta mời mấy bữa tối, cô thực ra vẫn buôn bán có lời.
“Tối nay không đến tiệm bánh ngọt.” Lúc đang ăn một bàn món Quảng Đông phong phú, Đường Thiếu Trác thản nhiên nói.
“Ơ? Tại sao?” Chu Thanh Thanh khó hiểu.
Đương nhiên là bởi anh không thích khi ngày nào cũng đưa Chu Thanh Thanh tới cửa hàng của cái tên rõ ràng rất thèm thuồng cô. Dù sao các bước chính để làm bánh ngọt anh đã học xong rồi, cũng có thể làm ra được bánh có hình dạng kha khá, chỉ cần có thành phẩm để báo cáo kết quả công tác cho mẹ nhà mình là được.
Nhưng, không thể tùy tiện nói ra sự thật.
Đường Thiếu Trác hất cằm, trưng ra nụ cười lưu manh như trên biển hiệu Đường thị: “Tối nay có người bạn khai trương quán bar, bảo tôi đến ủng hộ. Thế nào, có dám đi với anh không, bé con?”
“Quán bar?” Nói ra thật mất mặt, cô sống hai mươi bốn năm, thật sự chưa từng tới những nơi đó… Cô không dám đi, cũng chẳng có bạn bè nào đưa cô đi. Nhưng đối với khung cảnh đã từng được miêu tả vô số lần trong tiểu thuyết, lòng hiếu kỳ của cô chắc chắn là cực kỳ lớn! Bị Đường Thiếu Trác khích tướng, càng không thể không đi. Chu Thanh Thanh cũng hất cằm: “Ai là bé con? Anh coi thường người khác quá! Đương nhiên phải đi! Nhưng mà, chỗ Trần sư huynh…”
“Gọi điện thoại báo cho anh ta một tiếng là được.”
Chu Thanh Thanh gật đầu: “Ừm.”
Vì vậy, Đường đại thiếu không chỉ thành công chuyển chủ đề, còn thuận lợi lừa gạt được cô gái nào đó cam tâm tình nguyện.
Dung mạo của Chu Thanh Thanh có thể coi là khá, cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng anh càng nhìn cô lại càng thấy thuận mắt. Đường Thiếu Trác cảm thấy nếu anh cố gắng thêm một chút, có lẽ, vẫn kịp cướp lại. Anh cũng không chênh lệch với người kia nhiều lắm! Đường Thiếu Trác lập tức híp híp mắt, vươn tay ra, định sờ đầu Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh nghiêng đầu, né tránh bàn tay anh, trừng mắt: “Tuy tôi không phải BMW, nhưng cũng không thể tùy tiện sờ lung tung.”
Trong vô thức, cô cảm thấy động tác này… nên là do sư phụ làm.
Ánh mắt Đường Thiếu Trác thâm trầm nhìn Chu Thanh Thanh chăm chú hồi lâu, niềm hy vọng trong lòng từng chút từng chút lắng dần.
Cho đến khi Chu Thanh Thanh cảm thấy ngứa ngáy, bất giác sờ lên khóe miệng: “Tôi ăn gì dính lên miệng à?”
Một giây sau đó, gương mặt tuấn tú của Đường Thiếu Trác lại khôi phục nụ cười bỡn cợt, “Không.”
*
Quán bar, đi mới biết, thực ra cũng không phải như thế. Là nơi giải sầu, phóng túng của đám trai gái thành thị cô đơn.
Tại quán bar, lúc ông chủ kiêm người pha chế rượu – bạn của Đường Thiếu Trác, Brant, hiểu lầm cô là bạn gái mới của anh, lần đầu tiên Đường Thiếu Trác mở miệng giải thích thân phận của cô, mặc dù là dùng giọng điệu rất chán ghét và xem thường: “Mắt nhìn của tôi làm sao có thể kém như vậy?”
Brant không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu với Chu Thanh Thanh, sau đó pha một ly cốc-tai nhìn rất đẹp mắt, đặt xuống trước mặt Chu Thanh Thanh.
Đường Thiếu Trác nhanh chóng giành lấy ly rượu đó uống một ngụm, “Pha cho cô ấy một ly nước hoa quả là được rồi.”
Brant khẽ cười, bộ dạng tên này rõ ràng chỉ đàn ông đang yêu mới có, hơn nữa xem ra, Đường đại thiếu vẫn còn yêu đơn phương.
Ánh mắt Chu Thanh Thanh sáng long lanh nhìn động tác pha rượu thành thạo đẹp mắt của Brant, trong lòng chảy nước miếng ầm ầm – thụ lạnh lùng mang khí chất u buồn, dung mạo cũng không đến mức thanh tú xuất chúng, nhưng lúc cười rộ lên rất trong sáng, rất đẹp – hu hu, thật dễ tưởng tượng… Mở quán bar, liệu anh ta có khả năng là GAY hay không?
Đương nhiên, cô chỉ lặng lẽ YY trong lòng, không mở miệng thăm dò. Nếu như đối phương không phải thì xấu hổ lắm; cho dù phải thì người ta cũng không thích rêu rao khắp nơi.
Trong lòng Đường Thiếu Trác hơi khó chịu: Cô gái này, không phải rất yêu bạn trai nhà cô sao, cho anh sờ đầu một cái cũng không chịu, bây giờ lại chảy nước miếng với người đàn ông khác… = =!
Nước hoa quả trong quán rượu ít nhiều vẫn có hương vị rượu, Chu Thanh Thanh thấy rất dễ uống nên đã uống liên tiếp vài ly, nhưng cô không có tửu lượng, chỉ mới chừng đó đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Vì vậy, Đường Thiếu Trác sắc mặt cực kỳ khó coi, thừa cơ kéo Chu Thanh Thanh ra khỏi quán bar.
Thời gian còn sớm, mới tám giờ, anh vẫn quyết định đưa cô về nhà. Nếu cứ ở lại đây… Anh không thể bảo đảm bản thân có thể làm ra những chuyện gì. Trên phương diện yêu đương nam nữ, xưa nay anh không có thói quen tự kiềm chế, huống hồ lại ở trước mắt người con gái mà mình rung động… Làm sao anh có thể hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó?
Rốt cuộc, lý trí không cho phép anh có được cô bằng cách hèn mọn đó, làm vậy sẽ chỉ khiến cô hận anh.
*
Nửa giờ sau. Dưới lầu nhà Lâm Diễn.
Chu Thanh Thanh kiên quyết không cần Đường Thiếu Trác dìu, loạng choạng bước xuống xe. Không phải cô cố chấp phòng bị, có điều trước đó Lâm Diễn tỏ ra không thích Đường Thiếu Trác, cô cảm thấy Lâm Diễn chắc chắn sẽ không vui nếu Đường Thiếu Trác đưa cô lên nhà. Cô vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ hơi say một chút mà thôi, không phải không thể tự đi, trong khu chung cư cũng không có gì không an toàn.
Mới đi được vài bước, Đường Thiếu Trác lại gọi cô.
Chu Thanh Thanh quay đầu lại, phàn nàn: “Hở, còn chuyện gì nữa? Đường đại thiếu! Anh đúng là dông dài!”
Đường Thiếu Trác tựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ phong cách, không hiểu sao, Chu Thanh Thanh có cảm giác dường như từ người anh toát ra hương vị thương cảm nhàn nhạt. Hồi lâu sau, Đường Thiếu Trác mới chậm rãi mở miệng: “Chu Thanh Thanh, nếu một ngày nào đó giữa em và tên họ Lâm kia đến bước đường cùng, hãy nhớ rõ, tôi vĩnh viễn bằng lòng làm đường lui của em.”
Những ngày này ở gần nhau, anh cũng biết được kha khá chuyện của Chu Thanh Thanh, biết được đêm đó cô gửi bài viết tìm tình một đêm chẳng qua là vị bị đả kích, nhất thời xúc động, cũng biết cái gọi là quen ba năm giữa cô và Lâm Diễn là quen nhau trên mạng – khụ khụ, đương nhiên, những điều này không phải Chu Thanh Thanh chủ động nói cho anh, mà là anh nói bóng nói gió mới biết được.
Nhưng anh không hy vọng, cô lại một lần nữa phải nếm trải cảm giác bị người mình yêu nhất vứt bỏ, phải dùng cách có thể nói là chà đạp bản thân để quên đi nỗi đau khổ và tổn thương.
Nếu như không phải cô gặp được anh và Lâm Diễn, không biết cô sẽ có kết cục như thế nào… Nhưng nếu như cô chỉ gặp một mình anh thì thật tốt.
Một giọng đàn ông lạnh lùng, trầm buồn nhưng trong trẻo dễ nghe vang lên từ bóng tối cách đó không xa: “Tôi sẽ không để anh có cơ hội đó.”
Nghe thấy tiếng, Chu Thanh Thanh mừng rỡ quay đầu, “Sư phụ!” Cô chủ động chạy về phía Lâm Diễn.
Sắc mặt u ám của Lâm Diễn hơi giãn ra.
Chu Thanh Thanh ôm lấy cánh tay Lâm Diễn cọ cọ, “Sư phụ, sao hôm nay anh đã về rồi? Sao không báo cho em?” Không đợi anh trả lời, cô chú ý thấy va-li hành lý dưới chân anh, lại hỏi tiếp: “Sao không lên nhà?”
Lâm Diễn không lạnh không nhạt trả lời những câu hỏi liên tiếp của Chu Thanh Thanh: “Công việc hoàn tất sớm, muốn cho em một bất ngờ. Vừa về, phát hiện quên mang chìa khóa, xuống hỏi mượn bảo vệ.”
Anh chưa nói hết, anh đã dốc sức liều mạng làm việc như thế nào, cố gắng hoàn thành công việc của bảy tám ngày công tác chỉ trong năm ngày, tiệc ăn mừng cuối cùng anh chỉ để cho trợ lý đi với khách, còn anh nói trong nhà có việc gấp, đi máy bay suốt đêm trở về. Về tới đây cũng đã là buổi tối, vốn tưởng rằng cô nhất định sẽ ở trong nhà chờ anh, ai ngờ căn nhà một mảnh tối đen, bấm chuông cửa hồi lâu vẫn không có ai ra mở.
Đường Thiếu Trác hiểu lúc này anh không nên cắt ngang cuộc trò chuyện trùng phùng sau “bao ngày xa cách” của họ, nhưng anh thật sự không muốn đứng bên cạnh nhìn họ ngọt ngào ân ái.
Ba lần trước, người đó đều thản nhiên “cướp” cô từ trong tay anh, hôm nay, người đó đã không cần cướp, cô chủ động mỉm cười đi về phía anh ta, chỉ để lại cho anh một bóng lưng nhỏ bé.
Không phải không tiếc nuối.
Đường Thiếu Trác cố gắng khiến thanh âm của mình nghe thật thản nhiên: “Tiểu… Chu Thanh Thanh, tôi đi trước.” Sau đó khẽ gật đầu với Lâm Diễn, coi như chào hỏi.
Chu Thanh Thanh quay đầu lại: “Ơ, sao anh vẫn còn ở đây?”