Nhìn thật sâu vào mắt Chu Thanh Thanh, “Cô đâu có làm gì có lỗi với tôi, sao phải xin lỗi, trái lại hình như có người nào đó mới làm chuyện có lỗi với cô…”
Chu Thanh Thanh gượng cười: “Đâu, đâu có… Anh ấy với tôi vốn không có quan hệ gì. Nếu như thật sự có, thì chẳng qua cũng chỉ là quan hệ chủ thuê nhà và khách trọ thôi… Xem ra tôi phải chuyển nhà rồi! Cũng tốt, vốn là chiều nay tôi định đi xem phòng…”
Đường Thiếu Trác tiếp lời: “Vậy được, chúng ta mua quà xong, tôi sẽ đi xem phòng với cô.”
“Hả? Không cần đâu… Tôi đi xem một mình là được rồi.” Đây dù sao cũng là chuyện riêng của cô, rất ngại làm phiền người khác.
Đường Thiếu Trác trừng mắt: “Tôi không phải bạn cô sao? Khách khí cái gì! Cô giúp tôi, tôi giúp cô, là điều nên làm. Tôi đây không có ưu điểm gì, chỉ là yêu thích ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái, cộng với thấy việc nghĩa thì hăng hái xung phong, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui…”
Chu Thanh Thanh đang uống trà liền phun ra: “Phụt… Khụ khụ khụ…”
Mãi mới bình tĩnh trở lại, cô liếc Đường Thiếu Trác: “Đã từng thấy người tự kỷ, nhưng chưa thấy ai tự kỷ như anh.”
Đường Thiếu Trác hất cằm: “Cảm ơn lời khen.”
Vì vậy, Chu Thanh Thanh hoàn toàn bó tay.
Đồ ăn lục tục được mang lên, Chu Thanh Thanh vờ như không thể chờ đợi thêm nữa, vội vươn đôi đũa, vừa ăn vừa ấp úng nói: “Ừm ừm, ngon thật.” Trong lòng thấy hơi cảm kích sự săn sóc của Đường Thiếu Trác – cô biết anh ta cố tình chọc cho cô cười, hơn nữa còn phối hợp không nhắc lại chuyện vừa rồi liên quan tới Lâm Diễn.
Đồ ăn của nhà hàng này thực sự rất không tệ, nhưng mà, vẫn không ngon bằng đồ ăn Lâm Diễn nấu… Mới vài ngày mà cô đã bị khả năng bếp núc của Lâm Diễn tạo cho khẩu vị kén ăn rồi.
Thực ra, cho dù Lâm Diễn có nấu ăn không ngon thì cô vẫn thích ăn, hơn nữa còn cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì đó là người cô thích.
Chu Thanh Thanh đột nhiên nảy ra một ý (tỉ lệ của hành động này ở cô thực sự là rất rất ít), hỏi Đường Thiếu Trác: “Anh biết nấu ăn không?”
Đường Thiếu Trác ngẩn ra, “Đương nhiên là không.”
Chậc chậc, còn thêm vào hai chữ “đương nhiên”, đúng là, không thể quá kì vọng vào đàn ông chỉ vì sau khi gặp được Hàn Duệ nấu ăn giỏi hơn cô một chút, lại gặp được Lâm Diễn có trình độ nấu nướng siêu cấp.
Đường Thiếu Trác thêm vào một câu: “Đàn ông không biết nấu ăn, điều này rất bình thường, không phải sao?”
Chu Thanh Thanh gật gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi. Không biết thì có thể đi học.”
Đường Thiếu Trác không hiểu lắm: “Tại sao phải học?!”
“Bởi vì là sinh nhật mẹ anh, anh đã nói bà không thích hàng hiệu với trang sức. Thực ra, dù anh có mua quà gì, cũng không bằng anh tự tay nấu cho bà một bữa cơm, nhất là trong tình huống mẹ anh biết rõ là anh không biết làm, bà nhất định sẽ rất cảm động!”
“Gì?” Mặt Đường Thiếu Trác thoáng cái đã nhăn nhó như quả mướp.
“Nhưng mà, hình như cuối tuần sau là sinh nhật mẹ anh, không biết một tuần có thể học kịp không? Nếu không thì anh đổi thành làm bánh ngọt cũng được, cái này đơn giản hơn.”
Đường Thiếu Trác suy nghĩ lời nói của Chu Thanh Thanh, đúng là rất có lý… Mù quáng tìm kiếm mục tiêu không xác định, chi bằng tự mình bắt tay vào làm. Vẻ mặt thấy chết không sờn, còn nắm chặt nắm đấm: “Vậy thì bánh ngọt. Cô phải chịu trách nhiệm dạy tôi!”
Chu Thanh Thanh vô cùng xấu hổ co rúm: “Tôi tôi tôi, tôi cũng không biết làm!”
Đường Thiếu Trác: … = =!
“Anh có thể tìm thợ ở tiệm bánh ngọt dạy anh!” Chu Thanh Thanh yếu ớt đề nghị.
Đường Thiếu Trác đành phải ậm ừ một tiếng, Chu Thanh Thanh hiểu đây là đã đồng ý. Không nhìn ra, thực ra anh ta vẫn rất hiếu thảo mà! Người bình thường, chỉ có lúc theo đuổi con gái, mới có thể cố gắng làm những việc mà bình thường mình không bao giờ làm, nhưng anh ta chỉ vì một câu nói của mẹ mà không ngại vất vả như thế.
Chu Thanh Thanh càng cho rằng, tuy anh ta thoạt nhìn hơi lưu manh, không đứng đắn, nhưng thực chất bên trong là một người rất hòa nhã. Cô thật sự may mắn, một người tầm thường chẳng có gì đặc biệt, vậy mà luôn gặp được rất nhiều người tốt.
Sau khi ăn xong bữa trưa, hai người vẫn giữ ý định đi xem có món quà nào phù hợp, không cần đắt tiền, nhưng cần tinh xảo, độc đáo.
Đường Thiếu Trác muốn đến cửa hiệu lớn, nhưng Chu Thanh Thanh lại kéo anh tới khắp phố lớn ngõ nhỏ, nơi trước kia cô và Dương Tư Tư vẫn thường đi dạo.
Không có món quà nào phù hợp cho mẹ Đường, trái lại Chu Thanh Thanh mua đầy những món đồ nhỏ thượng vàng hạ cám, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn và thỏa mãn mà đỏ bừng – đương nhiên, hôm nay cô mua bao nhiêu cũng đều có người trả tiền, máy rút tiền sống sờ sờ nha!
Đường Thiếu Trác có chút khó hiểu, vì sao chỉ là một ít đồ rẻ tiền, cô lại có thể vui vẻ như thế. Chỉ nhìn gương mặt tươi cười rực rỡ của cô, lần đầu tiên anh biết, hóa ra, hạnh phúc, có thể đơn giản như vậy.
Trong lòng vốn hơi có cảm giác dao động… Dần dần bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, có lẽ, mẹ nói đúng, thật sự anh cần phải ổn định rồi.
Hôm nay Chu Thanh Thanh thực sự rất vui vẻ, lâu rồi cô không được thoải mái đi dạo phố thế này. Vì phải đi làm, vì ngày càng thích chỗ ở, vì đám chị em dạo phố ngày xưa giờ đây đều đã có cuộc sống riêng của mình, cho nên rất ít khi gặp mặt, có thì cũng chỉ là sinh nhật, kết hôn…
Thế nhưng, có một điều khiến cô cảm thấy rất buồn bực, hôm nay có rất nhiều người hiểu lầm cô và Đường Thiếu Trác là một đôi, lúc đầu Chu Thanh Thanh còn cố nén đỏ mặt, giải thích với người ta: “Anh ta không phải bạn trai tôi, thật đấy.” Sau đó tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thản nhiên nhìn họ, ý tứ gật đầu, có một bác gái ở cửa hàng đồ chơi còn nói thẳng: “Gọi là gì nhỉ, à, người yêu chưa trọn vẹn. Chúng tôi hiểu mà.”
Sau đó bị nhiều quá, Chu Thanh Thanh không buồn quan tâm nữa. Dù sao bọn họ cũng không có ác ý, tất cả chỉ là người xa lạ, quay người lại, ai còn nhận ra ai.
Đi dạo cả một đoạn đường dài, chẳng mấy chốc đã chạng vạng tối, ban ngày rõ ràng là thời tiết đẹp, mặt trời rực rỡ treo trên cao, vậy mà lúc này trời bắt đầu nổi mưa bụi.
Hóa ra bọn họ đã đi dạo suốt cả buổi chiều! Chu Thanh Thanh cảm giác hai chân đều đau buốt rã rời.
Nhưng may là đã chọn được hai món quà cho mẹ Đường, một là tượng gỗ khắc hình một bé con rất đáng yêu, hai là một cuốn sách về Phật giáo – vào cửa hàng sách chẳng qua là vì Chu Thanh Thanh muốn xem có sách của tác giả mà cô yêu thích hay không.
Đường Thiếu Trác cũng mua một món đồ, đựng trong một chiếc hộp rất đẹp, hai chiếc dây chuyền có mặt là chai thủy tinh chế tác rất tinh xảo, theo nhân viên cửa hàng giới thiệu, những chiếc chai làm bằng thủy tinh, mỗi kiểu dáng đều là có một không hai, trên tờ giấy thơm trong chai, viết vào những lời muốn nói với người yêu, sau đó đưa cho đối phương, hoặc giấu đi để đối phương đi tìm, sẽ là một chuyện vô cùng lãng mạn.
Đương nhiên, nhân viên cửa hàng đó lại cho rằng cô và Đường Thiếu Trác là một đôi. Chu Thanh Thanh nghe còn thấy rất cảm động, tưởng tượng cô một mình ra đi không nói một lời, chỉ để lại một chiếc chai thủy tinh trên mặt bàn nhà Lâm Diễn, lúc anh về nhà nhìn thấy…
Thế nhưng, Đường Thiếu Trác đã mở miệng trước cô một bước: “Bộ chai này, tôi muốn.” Sau đó nhờ nhân viên cửa hàng gói lại giúp mình.
Vì vậy, trong tình huống người khác đều dùng ánh mắt nhìn “tình nhân” để nhìn họ, Chu Thanh Thanh cũng không nên mua một bộ kiểu dáng khác nữa.
Nghĩ thầm, cô vẫn không nên chơi cái trò gì mà không chào đã đi, nếu Lâm Diễn không có ý gì với cô, vậy thì sau này gặp lại sẽ xấu hổ lắm.
Cơn mưa bụi có dấu hiệu lớn dần, Đường Thiếu Trác không đi lấy xe mà lại kéo cô chạy tới một khách sạn gần đó – nói dù gì cũng đến giờ ăn tối rồi.
Cho đến khi Chu Thanh Thanh thở hồng hộc dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện khách sạn này nhìn thật quen mắt… Khách sạn Kim Thái.
Đường Thiếu Trác quay đầu lại: “Tôm hùm của khách sạn này rất nổi tiếng! Chúng ta ăn tối ở đây đi ~! Ô, nhưng mà… Sao cảnh này nhìn hơi quen nhỉ?”
Anh đã tới Kim Thái nhiều lần, thấy quen cũng không có gì lạ. Chỉ là, biểu lộ giật mình khi nhìn thấy tên khách sạn của Chu Thanh Thanh khiến anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“À… Mấy hôm trước hình như chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên ở chỗ này… Ha ha, sao tôi lại quên được chứ?” Lại đột nhiên nhớ ra, Chu Thanh Thanh đã từng nói, hôm đầu tiên gặp mặt anh, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Diễn…
Cô, nhất định lại đang nghĩ tới người kia.
Đường Thiếu Trác tăng thêm lực, nhéo nhéo bàn tay Chu Thanh Thanh đang nắm trong tay mình, khiến cô hoàn hồn, anh nói: “À, hay đừng ăn tôm hùm, phiền phức lắm, chúng ta đi chỗ khác…”
Thế nhưng Chu Thanh Thanh lại cười: “Tôm hùm à, tôi cũng muốn thử xem.”
Chu Thanh Thanh nói như vậy, anh càng phải đổi chỗ khác, nhưng cô lại rất kiên trì… Đường Thiếu Trác đành phải kéo Chu Thanh Thanh đi vào.
Nhà hàng của khách sạn Kim Thái ở tầng hai và ba, tầng hai là tiệc đứng, tầng ba chủ yếu là phòng bao.
Đáng mừng là, lần này phòng bao có sẵn, cho nên bữa cơm này sẽ không có người nào không nên xuất hiện tới quấy rầy bọn họ ăn cơm, nhưng bữa ăn này, ngoài ý muốn, lại không hề suôn sẻ…
Nữ phục vụ A lên rót trà, không cẩn thận làm đổ lên người Chu Thanh Thanh… Vạt áo phía trước lập tức bị ướt một mảng lớn, cũng may là trà không quá nóng.
“A, thật xin lỗi thật xin lỗi… Tôi không cố ý.”
Đường Thiếu Trác sa sầm mặt, nổi giận: “Làm gì vậy? Không có mắt à?”
Chu Thanh Thanh vội vàng lấy khăn tay lau, “Được rồi, không sao không sao. Vả lại con người ai chẳng mắc lỗi.”
Chu Thanh Thanh không so đo, Đường Thiếu Trác cũng đành nhịn, có điều mặt lạnh lùng yêu cầu đổi nhân viên phục vụ.
Chu Thanh Thanh rất ít khi ăn tôm hùm, trước nay chân tay lại vụng về, cho nên không biết cách bóc tôm. Đừng tưởng rằng Đường Thiếu Trác sẽ giống như các nam trư nam phụ trong tiểu thuyết, sẽ bóc cả một đám tôm cho cô ăn… Trên thực tế, anh cũng không biết bóc! o(╯□╰)o!
Vì vậy, Đường Thiếu Trác đành phải bất đắc dĩ gọi cô phục vụ B.
Không hiểu sao, Chu Thanh Thanh cảm giác cô phục vụ B đang bóc tôm hùm cho họ kia, ánh mắt nhìn cô chằm chằm rất không có thiện cảm.
Chu Thanh Thanh 囧囧, nghĩ, chẳng lẽ, lần trước cô đến đây thuê phòng với Lâm Diễn, đã trở thành người nổi tiếng rồi sao?
Thực tế, Chu Thanh Thanh thật sự đã đoán mò đúng.
Từ sau lần Chu Thanh Thanh đến đây thuê phòng với Lâm Diễn, ngày hôm sau lúc cô rời đi, không biết có bao nhiêu nhân viên phục vụ mà cô không nhìn thấy đã lặng lẽ quan sát cô: “Thấy không, chính là cô ta! Vừa từ phòng của Lâm điện đi ra, chính xác đấy…”
Hơn thế nữa, lúc Chu Thanh Thanh đi qua phía đối diện, giả vờ như đang xem điện thoại, dùng chức năng yên lặng chụp ảnh ghi lại hình của cô, đương nhiên, thần kinh thô như Chu Thanh Thanh, hoàn toàn không thể phát hiện ra tất cả những chuyện này. = =
Sau đó, bức ảnh kia còn được chuyền cho tất cả những người có cùng sở thích buôn chuyện trong khách sạn, cộng thêm một câu phẫn nộ: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là cô ta, cướp mất Lâm Diễn điện hạ trong lòng chúng ta!”
“Cô ta sao? Cũng chả có gì đặc biệt! Bộ dạng còn chưa dậy thì hết… Lại có thể có bản lĩnh phá vỡ kỉ lục ba năm không kết giao bạn gái, bạn trai của Lâm điện từ sau khi chia tay Lam tiểu thư!” (Được rồi, lời nói này chắc chắn là của hủ nữ… Khụ khụ.)
Từ đó, Chu Thanh Thanh đã trở thành nhân vật trong tin tức vỉa hè truyền miệng sốt dẻo nhất của khách sạn Kim Thái mấy ngày nay…
Cô gái đã cướp đi Lâm Diễn điện hạ “trong sáng” cao quý trong lòng các cô, vài ngày sau lại đi cùng một anh đẹp trai khác, tới đây ăn tôm hùm? Ông chú có thể nhịn, nhưng bà thím thì không nhịn được nữa! Vì vậy vừa rồi các cô mới có những việc làm mà có thể dẫn tới việc bị mắng hoặc trừ tiền thưởng đó. = =
Ở bên này, bữa tối của Đường Thiếu Trác và Chu Thanh Thanh chậm rãi tiến đến hồi kết, bên kia ngay cả nhân viên tiếp tân cũng đã biết chuyện, “cô gái lần trước thuê phòng cùng với Lâm điện”, đang thân mật ngọt ngào dùng cơm với một người đàn ông có tiền có mạo khác.
Không thể không nói, tốc độ truyền bá của những lời đồn đại là vô cùng nhanh…
Lần này trực bàn tiếp tân, vừa vặn chính là hai cô gái ở đại sảnh trong đêm Thất Tịch đó.
Nhân viên tiếp tân Giáp: “Cậu nói xem, người đàn ông bên trong kia rốt cuộc có địa vị như thế nào? Chẳng lẽ còn có tiền hơn cả trùm nhà hàng khách sạn - thái tử điện hạ của Lâm gia?”
Nhân viên tiếp tân Ất: “Suỵt – nói nhỏ thôi! Tớ chưa nhìn thấy người đàn ông kia, làm sao biết được? Nhưng mà, nghe chị B nói, hình như là đại boss rất nổi tiếng của Tinh Hoa, nghe nói là phú nhị đại, trong nhà làm về bất động sản, nhưng anh ta vẫn không dựa dẫm vào gia đình mà dựa vào bản thân…”
“Lâm điện của chúng ta cũng không kém nha! Tự cùng bạn mở công ty IT, mới ba năm đã có tên tuổi rồi…”
“Ai biết được, dù sao chắc chắn là cô gái kia thay lòng đổi dạ! Lâm điện là nhân vật đại diện cho phái thâm tình, ba năm, vẫn còn nhớ mãi không quên cái cô Lam Lan tiểu thư gì đó…”
Tiếng ho khan kịch liệt của quản lý đại sảnh cách đó không xa truyền đến, cắt đứt cuộc trò chuyện của các cô, a a a, hình như các cô nói chuyện nhập tâm quá… Chắc là đã có khách đến!
Vội vàng trưng ra bộ mặt tươi cười hoàn mỹ nhất, nghênh đón người khách phía trước – một đôi có thể nói là tổ hợp nam nữ tuyệt phối, nam tuấn tú, nữ yêu kiều… Quan trong nhất, chính là hai nhân vật trong chủ đề trò chuyện của các cô vừa rồi.
Tiếp đó một giọng nói du dương vang lên: “Phiền cô sắp xếp cho Lam tiểu thư một ‘phòng tổng thống’, cảm ơn.”
Nhân viên tiếp tân Giáp lắp bắp: “Điện, điện hạ…” Trong lòng than thở: Xong đời… Có bị sa thải không? Cô mới đến đây làm việc được hơn một năm, cảm thấy ở đây rất tốt, không muốn đi đâu! ~~o(>_
Nhân viên tiếp tân Ất có bốn năm tuổi nghề tại đây cũng cà lăm theo: “Lam, Lam tiểu thư…” Trong lòng vui mừng: Được cứu rồi… Lam Lan tiểu thư đã trở thành “quá khứ” ba năm bây giờ lại một lần nữa xuất hiện cùng Lâm điện! Điều này có nghĩa là gì? Nhưng mà, theo lời Lâm điện, hình như ý là, sắp xếp cho Lam tiểu thư một phòng đơn…
Lâm Diễn duỗi hai ngón tay, gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch, vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, tốc độ nói cũng rất nhanh: “Còn để tôi nhìn thấy các cô nói huyên thuyên trong giờ làm việc, các cô cũng không cần đến đây làm nữa. Nói gì thì nói, Kim Thái trên danh nghĩa hình như là đứng tên tôi… Đừng tưởng rằng trong thời gian này tôi không quản lí việc khách sạn là các cô có thể coi trời bằng vung.”
Lam Lan đứng sau lưng Lâm Diễn, cười rất thoải mái tự nhiên, giọng mềm mỏng: “A Diễn, thôi bỏ đi. Ai đi làm mà chả có lúc nhàn rỗi, không thích trò chuyện giải khuây chứ.”
Cái khác cô không nghe thấy, chỉ nghe được một câu cuối cùng “Lâm điện là nhân vật đại diện cho phái thâm tình, ba năm, vẫn còn nhớ mãi không quên cái cô Lam Lan tiểu thư gì đó…” Khiến cho tâm tình vốn đang cảm thấy thất bại của cô, đột nhiên không hiểu sao tốt lên rất nhiều…
Mà ở một chỗ khác của đại sảnh, một nam một nữ vừa từ thang máy đi ra, vừa đi vừa vui vẻ cười mắng – trong mắt người khác, chính là “liếc mắt đưa tình” tiêu chuẩn.
“Tôi dám đánh cược, người khác sẽ nghĩ cô đang mang thai ba tháng! Lại đây, để tôi sờ xem, xem có phải cục cưng đang đạp không…” Đường Thiếu Trác lớn tiếng nói xong, định đưa tay sờ cái bụng tròn vo của Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh đẩy tay Đường Thiếu Trác ra, kêu lớn: “Này này, chết bây giờ, anh mới mang thai ba tháng! Cả nhà anh đều mang thai ba tháng!”
Cả hai đều là sinh vật không biết nhỏ nhẹ… Thật đúng là, làm người khác không muốn chú ý đến họ cũng khó. = =
Hai nhân viên tiếp tân đều không hẹn mà cùng che mặt than thở trong lòng: Xong rồi, xong rồi, vừa rồi xảy ra động đất cấp 8, các cô còn chưa chết hẳn, chỉ còn một hơi thở kéo dài thân tàn, giờ lại là một màn sao chổi đâm địa cầu…
Thật là… Quá kích thích, hu hu hu!
Sắc mặt Lâm Diễn đen đi một nửa. Nghiến răng nghiến lợi, gằn từng từ lạnh lẽo như băng: “Chu, Thanh, Thanh!”